- Ninh Ninh! Vừa vặn nhìn thấy một màn này, Nguyên Ích lập tức nhào tới, hắn sợ không kịp, dùng thân thể của mình chắn ở dưới thân thể bé gái.
Xương đập vào bậc thềm xi măng, phát ra một tiếng động khó chịu. Nguyên Ích cảm giác toàn bộ lưng đều không có tri giác, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp đem bé gái bảo vệ ở trong ngực.
Có trời mới biết hắn vừa rồi sợ hãi cỡ nào, đó là em gái ruột của hắn!
Bé gái nhỏ cũng bị một màn bất thình lình này hoảng sợ, về phần bé trai nhỏ đẩy người cũng ý thức được gây họa, đứng tại chỗ không biết làm sao.
"Em là nhà nào?" Nguyên Ích cảm giác lưng cũng không phải của mình, nhưng cố chấp không thả đám bé trai nhỏ này đi.
Hắn cũng không có ý định cùng con nít kiến thức bình thường chấp nhặt, cho nên hắn phải từ nhà này sang nhà khác tìm cha mẹ bọn nó. Một đám người khi dễ em gái hắn một đứa bé gái, miệng không sạch sẽ, đây là nhìn hắn không ở nhà, mẹ hắn cùng em gái hắn hai người cô nhi quả mẫu không có chỗ dựa vào!
Đứa nít nhỏ kia cũng sợ hãi, ấp úng nói, "Anh, anh quản tôi là nhà nào! Nó là em gái của bọn buôn bán ma túy, tôi có thể đánh con bé này, tôi đây là vì dân trừ hại!"
"Em đang nói một lần nữa à? Ai nói với em rằng Nguyên Ninh là em gái của bọn buôn ma túy? "Nguyên Ích tức giận liền đứng lên.
Bà ngoại của cậu bé đang nói chuyện phiếm với hàng xóm khác cách đó không xa nghe thấy, cũng chạy tới, thấy cháu ngoại khóc, phản ứng đầu tiên chính là muốn đòi công bằng cho cháu ngoại.
"Mọi người bình luận xét xử đi! Sao lại có thứ trái tim đen như vậy? Cậu nhìn xem các cậu đã bao nhiêu tuổi, khi dễ mấy đứa nhỏ mới học tiểu học, các cậu còn muốn chút mặt mũi hay không?"
Nguyên Ninh nghe không được cái này nhất, lập tức phản bác nói, "Bà ấy nói bậy bạ! Là bọn họ đã đánh cháu trước, cháu và anh trai cháu đều bị thương!"
Lão thái thái kia lúc này mới chú ý tới Nguyên Ích còn đứng không nổi, lập tức nhận ra thân phận của hắn: "Ôi! Nguyên Ích đây là thả ra a! Trách không được nha đầu này cũng có bản lĩnh gây chuyện! Đừng nói gì hết, phá án! Cháu tôi đánh bọn buôn ma túy đây là vì dân trừ hại!"
"Người!" Nguyên Ninh tức giận đến quá sức, nhưng lời nói của hàng xóm xung quanh lại càng làm cho lòng cô lạnh đi một nửa.
"Thật đúng là Nguyên ích, chính phủ làm sao có thể thả hắn ra đây? Đây là lúc nên bắn chết!'
"Đúng vậy, người như vậy rốt cuộc vì sao ở trong tiểu khu chúng ta? Tôi còn nghe nói lúc trước ba hắn Nguyên Ích chết kỳ quặc nói không chừng, đều là tiểu tử này vì lừa gạt tiền an ủi..."
"Tôi cũng nghe nói qua, còn có người nói Nguyên Ích cùng mẹ kế kia không sạch sẽ, người xem hắn che chở nha đầu này như vậy."
"Người, các người..." Nguyên Ninh há miệng, nửa ngày không biết nên giải thích từ đâu. Nhưng những người lớn trước mặt này làm sao có thể nghe một đứa nhỏ tranh luận?
Huống chi, trong lòng bọn họ nhận định Nguyên Ích không tốt, Nguyên Ích tồn tại kia đáng chết vạn lần!
Bọn họ chính là tiểu khu hài hòa hiểu pháp nhất, không có liên danh lại đường phố kháng nghị, yêu cầu một nhà Nguyên Ích dời đi. Người Nguyên gia nên quỳ xuống tạ ơn.
Nguyên Ninh tức giận đến cả người phát run.
Lại là như vậy, lại là như vậy! Từ sau khi anh trai đi, cô cùng mẹ chỉ cần ở bên ngoài, nghe được chính là châm chọc khiêu khích như vậy.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Ai trong số họ đã nhìn thấy anh trai của bọn cô sử dụng ma túy? Ai đã tự tay mua ma túy từ anh trai ruột? Rõ ràng cái gì cũng không có, nhưng bọn họ lại tất cả đều thề son sắt định tội cho anh trai, sau đó nói anh trai tội đáng chết vạn lần!
Dựa vào cái gì?
Bọn họ có tư cách gì?
Khi nào căn cứ để phán xét một người có tội hay không không còn là pháp luật, mà là lời nói của người qua đường?
Từ sau khi Nguyên Ích bị bắt đi, Nguyên Ninh đi theo mẹ xem rất nhiều khoa học liên quan đến pháp luật, trong đó không có một luật pháp Hoa quốc nói các cô có tội, đáng tiếc mấy thứ này ở trong lời đồn đãi hàng xóm, căn bản không đáng nhắc tới.
"Các người, các người dựa vào cái gì khi dễ chúng con như vậy? Dưới bầu trời này không còn vương pháp sao?" Nguyên Ninh gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói non nớt tràn ngập oán hận cùng không cam lòng. Nếu như trong tay cô có đao, cô hận không thể một đao lại một đao đâm chết bọn họ, lại đền mạng cho bọn họ.
Người ở đây nhất thời đều có chút sợ hãi, lão thái thái kia càng khóc la hét: "Giết người rồi! Nha đầu nhà bọn buôn ma túy sắp giết người rồi!"
Nhưng cô còn chưa ồn ào xong, đã bị Trình Hoan nghẹn trở về, "Lòng người này nếu đen, đích xác sống không lâu."
"Cậu là hồ bằng cẩu hữu của bọn buôn bán ma túy?"
"Không cần đội mũ cho tôi." Trình Hoan đánh giá lão thái thái này từ trên xuống dưới, "Nguyên Ích là em trai của tôi, cũng là tôi dẫn hắn trở về. Tên tôi là Trình Hoan, là bác sĩ nội trú khoa cấp cứu của bệnh viện Trung ương Trình Thị Yên Kinh. Nếu như các người không tin, có thể đi trang web chính thức của bệnh viện Trung ương Trình thị tìm kiếm, xem phía trên có phải có ảnh của tôi hay không."
"Cho dù cậu không phải buôn bán ma túy, cậu cùng bọn buôn bán ma túy ở cùng một chỗ cũng không phải là người tốt gì."
Nhưng Trình Hoan lại nở nụ cười, "Lão thái thái người hiểu pháp pháp sao? Theo điều 179 của Bộ luật Dân sự chung của Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bất kỳ công dân nào cũng có thể ra lệnh cho người vi phạm chấm dứt hành vi xâm phạm, khôi phục danh dự, loại bỏ ảnh hưởng, xin lỗi và bồi thường thiệt hại. Con hỏi người trước, người có bằng chứng gì chứng minh Nguyên Ích từng buôn bán ma túy? Nếu không, mời người xin lỗi, bằng không gia đình Nguyên Ích có thể dựa trên sự việc đã có thật để kiện người."
"Kiện tôi? Toàn bộ tiểu khu đều nói, cậu muốn kiện toàn bộ tiểu khu?"
"Tất nhiên là có thể! Miễn là các người vu khống, chúng tôi có thể kiện các người! Huống chi, tình huống hôm nay, chúng tôi không chỉ có thể đến tòa án kiện các người, chúng tôi còn có thể chính đại quang minh báo cảnh sát bắt các người!"
Trình Hoan nâng Nguyên Ích lên, xốc quần áo sau lưng hắn lên, phía trên một vết máu chảy đầm đìa phá lệ chói mắt.
"Nguyên Ích là người trưởng thành, nếu đổi thành Nguyên Ninh, căn cứ vào chiều cao cân nặng của Nguyên Ninh, phàm là gáy lần này dập thành thật, mệnh có thể bảo trụ ai hay không cũng nói không chừng. Mà đây là cháu trai của người đẩy nó." Trình Hoan nói xong, quay đầu hỏi Nguyên Ninh, "Ninh Ninh, anh hỏi em, bọn họ có phải thường xuyên cùng nhau khi dễ en hay không?"
"Đúng vậy! Bọn họ ở trường bắt nạt em, xé sách bài tập về nhà của em, đi tiểu trong cặp sách của em. Lần cuối cùng bọn họ đánh vào đầu em bằng một quả bóng, thiếu chút nữa bị đánh vào mắt."
- Bọn nó dám! Cổ họng Nguyên Ích đều biến điệu, hạ ý tứ kiểm tra thân thể Nguyên Ninh. Nhưng vừa mới xắn tay áo lên, trên cánh tay của Nguyên Ninh xanh xanh tím tím đã làm cho tâm Nguyên Ích như bị kim đâm vậy.
Nhìn đủ giật mình.
Những hàng xóm vây xem xung quanh cũng đều không tự chủ được mà hít một hơi khí lạnh, đang nhìn lão thái thái cùng bé trai nhỏ, ánh mắt cũng có chút không thích hợp.
Không thích thì không thích, nhưng quanh năm ngược đãi một bé gái nhỏ, phẩm tính này cũng thật là xấu.
Lão thái thái lập tức hoảng hốt, vừa định mở miệng nói cái gì đó, đã bị Trình Hoan chặn trở về.
"Lão thái thái, con hỏi người một chút, cháu trai người mỗi ngày đều dẫn người ngược đãi Ninh Ninh, lần này đẩy người có phải cố ý hay không?"
"Có phải cảm thấy đánh ngược bình thường đã không đủ kích thích, còn muốn đến một chút lợi hại hơn, ví dụ như thấy máu?"
"Con có phải có thể hoài nghi hợp lý hay không, cháu trai người cố ý đẩy Ninh Ninh lên bậc thang, chính là muốn nhìn thấy cô bé chết ở đây?"
"Đây có tính là mưu sát không?"
"Cậu... Cậu... Cậu nói xằng nói bậy!" Lão thái thái lập tức hoảng hốt, liều mạng muốn thay cháu trai giải thích, nhưng lại nói cái gì cũng không nói nên lời. Hết lần này tới lần khác hàng xóm xung quanh lại giống như đều tin lời Trình Hoan này, tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ. Giống như trong tầm mắt đều viết đầy ba chữ giết người này.
Cậu bé sợ đến mức oa một tiếng liền khóc lên, miệng hét lên "Con không giết người." Nhưng căn bản không có ai nghe bọn họ giải thích, tựa như lúc trước hắn không chịu nghe Nguyên Ninh giải thích.
Trình Hoan mắt lạnh nhìn, đối với hai bà cháu này nói, "Nhớ kỹ cảm giác hiện tại, thời điểm các người mắng Nguyên Ích, bọn họ cũng là cảm giác này, thậm chí so với các người còn khó chịu hơn mấy chục, mấy trăm lần. Bởi vì các người đích xác là bạo lực học đường Nguyên Ninh, nhưng Nguyên Ích lại chưa từng phạm tội!"
Lão thái thái sợ hãi, mang theo cháu trai của mình bỏ chạy. Còn lại xem náo nhiệt, cũng đều cảm thấy Trình Hoan không dễ chọc, đi theo muốn rời đi.
Nhưng Trình Hoan lại cất cao giọng nói một câu, "Một tuần sau, tất cả những người vu khống Nguyên ích, tôi sẽ gọi luật sư tự tay đem thư luật sư cùng bản cáo trạng giao cho các vị!"
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, không dám nhìn Trình Hoan nữa, đều lập tức giải tán.
Trình Hoan không gọi người đuổi theo, mà là trước tiên nâng Nguyên Ích dậy.
- Trình ca, Nguyên Tử thế nào? Thấy Nguyên Ích bị thương thành như vậy, mấy thiếu niên khác đều sốt ruột không được.
Mấy người bọn họ, ngoại trừ Tô Thiều thì thân thể Nguyên Ích là không tốt nhất.
Lúc trước ở trường cai nghiện, tính tình Nguyên Ích quá cứng, lại bị hãm hại mới đi vào, ở trong mắt huấn luyện viên chính là cái gai, hai ba ngày đầu đặc biệt chiếu cố cho hắn, thân thể đã sớm thiệt thòi không chịu nổi. Cứ nhìn trình Hoan thời gian này bổ sung cho mấy đứa nhỏ như vậy, bao gồm cả Tô Diệp cũng cao hơn không ít, chỉ có Nguyên Ích cùng Tô Thiều cân nặng lại ngay cả một hai phân lượng cũng không tăng.
Trình Hoan nhíu mày kiểm tra thương thế của Nguyên Ích, phát hiện không bị thương xương cốt, cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
"Không sao, chờ trở về tôi bôi thuốc cho cậu."
"Ừm, cám ơn Trình ca." Nguyên Ích sau lưng còn tê dại, có chút không dùng được sức, nhưng tay ôm cop bé nhỏ vẫn không buông lỏng. Mà Trình Hoan rốt cuộc cũng có thời gian đánh giá đứa nhỏ này một cái.
Tóc rất ngắn, cơ hồ dán vào vành tai cùng tiểu tử giả không có gì khác nhau, quần áo trên người cũng là cũ nát không vừa người, cùng Nguyên Ích lẩm bẩm công chúa nhỏ kia hoàn toàn bất đồng.
Nguyên Ích cũng là đau lòng dỗ Dành Nguyên Ninh gọi người, "Ninh Ninh, cùng mấy anh trai chào hỏi nè."
Nhưng Mà Nguyên Ninh lại nghẹn miệng nhào vào trong ngực Nguyên Ích khóc.
"Anh trai đi đâu! Sao anh lại quay lại?"
Nha đầu nhỏ khóc tâm Nguyên Ích đều vỡ vụn, cuối cùng không có biện pháp ôm cô lên. Thẳng đến dỗ dành nửa ngày, Nguyên Ninh mới khống chế được tâm tình, đem chuyện trong nhà cùng Nguyên Ích nói một lần.
Sau khi Nguyên Ích xảy ra chuyện, mẹ kế của Nguyên Ích vẫn luôn nghĩ cách tìm hắn. Nhưng đầu trường cai nghiện kia căn bản không để ý tới, mở miệng chính là đòi tiền. Mẹ kế Nguyên Ích không có cách nào, chỉ có thể không ngừng nhờ người đi cứu Nguyên Ích. Về phần lương hưu của cha Nguyên Ích lúc trước càng là tất cả đều giấu đi. Kiên trì nói đó là của Nguyên ích, không để cho người khác động một phần.
Anh trai mẹ kế Nguyên Ích tiền không lấy được, còn mất ngược hai vạn, có thể thấy được trong lòng sụp đổ cỡ nào, cuối cùng nghĩ ra một cách, muốn ép mẹ kế Nguyên Ích tái giá.
Sau đó mẹ kế Nguyên Ích nghĩ ra một cách, đến nhà của chú.
"Con cũng biết, chú lợi hại, mẹ không đi ra, cậu liền không có cách nào. Sau đó mẹ đặt tiền ở đâu, viết di chúc, nói chỉ có thể cho anh trai, nếu anh trai có tai nạn, số tiền này sẽ được quyên góp."
"Vậy mấy năm nay hai người..."
"Chúng ta rất tốt, chỉ là muốn anh." Nguyên Ninh lại khóc, nhưng cô lại kiên trì không oán giận một câu. Cô biết Nguyên Ích trở về không dễ dàng, chỉ cần anh trai còn ở đây, trước kia khổ cũng cũng không tính là cái gì.
"Ninh Ninh..." Nguyên Ích ôm Nguyên Ninh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Bên ngoài không phải là nơi nói chuyện, Trình Hoan khuyên Nguyên Ích một câu, "Trước tiên đi xem mẹ cậu."
"Vâng." Nguyên Ích gật đầu, sau đó nhanh chóng để cho Nguyên Ninh dẫn đường, trước đi tìm mẹ.
Hai mẹ con gặp mặt lại khóc không được, Nguyên Ích chọn chuyện bên trong nói một chút, mẹ kế nghe xong tức giận đến hận không thể liều mạng với người ở trường cai nghiện. Lôi kéo tay Nguyên Ích, một lần lại một lần sờ mặt hắn.
Nhưng đúng lúc này, đại môn truyền đến tiếng mở cửa, lại nhìn, là thím Nguyên Ích mang theo Nguyên Ích hai đường đệ trở về. Cô ngay lập tức nhíu mày khi nhìn thấy nhiều người như vậy trong nhà.
- Tôi nói này chị dâu, nhà chúng ta địa phương nhỏ, ngài cùng Ninh Ninh ở nơi này đều rất chật chội, trước khi đem người ngoài mang về nhà tốt xấu gì cũng phải nói với chủ nhân chúng ta một tiếng đi!"
Nguyên Ích vừa muốn giải thích, liền phát hiện Trình Hoan thập phần để ý vẫn nhìn chằm chằm đứa nhỏ hơi lớn một chút kia.
"Làm sao vậy Trình ca?"
"Đứa nhỏ này lập tức sẽ bị bệnh rất nghiêm trọng, cần kê đơn thuốc."
Tác giả có một cái gì đó để nói: Thím Nguyên Ích: Bức tường tuyệt vời này không thể! Nếu con trai tôi bị bệnh, tôi livestream tại chỗ.
[Biết thêm: bạn có biết Tỳ thận lưỡng hư nghĩa là gì nữa không? Trong Đông y, tỳ ý chỉ lá lách, thận ý chỉ hai quả thận (cật) nên tỳ thận lưỡng hư là lá lách và thận đều/hai hư nhé^^]
Đường đệ: (cái này mình quên đột xuất nên giữ nguyên, hình như từ này là anh em của chú bác đúng không?)
Trăng: Đủ 10 chương òi nè, chương này cũng không có chú thích nên đọc Biết thêm nhé!