"Vâng, tôi sẽ gọi người tới." Quản gia vội vàng gọi người đi tìm Trình Hoan. Mình cùng cha Trình cùng Tề Vị Minh tiến đến nhà cũ Trình gia.
Tuy rằng chỉ có một ngày ngắn ngủi, nhưng dược thiện quán Trình Hoan kia hiện tại trong giới cũng mở ra danh tiếng. Rất nhanh người quản gia phái đi liền tìm được Trình Hoan.
"Ngươi nói ba tôi bảo tôi đi qua một chuyến?"
"Đúng vậy, trong nhà xảy ra chuyện gì đó, tiên sinh gọi ngài trở về."
"Được rồi! Vậy thì trở về đi!" Trình Hoan nói không chút để ý, sau đó liền thu dọn đồ đạc định đi theo. Ngược lại sáu bạn nhỏ thập phần lo lắng, cuối cùng thương lượng vài câu, bảo Tô Diệp cùng Trình Hoan trở về.
Mà lúc này phía bên kia Trình gia, Trình phụ cùng Tề Vị Minh sau khi vào nhà cũ cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt, ngược lại sắp sụp đổ.
Từ giây phút bọn họ vào cửa, mẹ Trình Bác Nghĩa vẫn khóc lóc kể lể.
"Bác Nghĩa chúng ta oan uổng mà! Nó từ nhỏ đã đi theo Trình Hoan, cho dù chê Bác Nghĩa chúng ta quản nhiều lắm, cũng không thể ngoan độc như vậy. Nói đưa cảnh sát đến đồn cảnh sát, còn vu khống Bác Nghĩa sử dụng ma túy."
"Ôi, Bác Nghĩa đáng thương của tôi mà! Mẹ phải làm gì để cứu con!" Mẹ Trình Bác Nghĩa vẫn khóc không ngừng.
Cha Trình bị bà khóc một cái đầu hai cái lớn, cuối cùng tức giận đến mức liên tục hô: "Nghiệt tử kia! Tại sao nghiệt tử đó không trở lại!"
Nhưng Tề Vị Minh bên cạnh lại theo bản năng cảm thấy chuyện này không đúng. Ít nhất cũng không đơn giản như cô nói bề ngoài.
Nhíu mày, Tề Vị Minh hỏi quản gia, "Vì sao Trình Hoan lại đưa người vào?"
"Tụ tập nghiện ma túy." Quản gia lần này trả lời rất nhanh, "Tôi đến trại tạm giam thăm người, Trình Bác Nghĩa nói là vì điều tra rõ ràng Trình Hoan thiếu gia ở đâu, cho nên hẹn đám nhị thế chủ kia thương lượng khuyên người trở về. Nhưng không biết vì sao, Trình Hoan đột nhiên tìm tới cửa uy hiếp gã, cướp tiền, còn cưỡng ép rót thuốc của gã."
Mẹ Trình Bác Nghĩa nghe đến đó, lại lần nữa khóc lớn, "Bác Nghĩa đáng thương của tôi ơi, thứ độc này sao có thể dính chứ? Dính vào chính là cả đời đó! Đều là mẹ có lỗi với con..."
Mà cha Trình nghe xong cũng nổi trận lôi đình, vỗ bàn lên, "Còn cướp tiền? Khi nào tôi đã cắt đứt chi tiêu của nó?"
"Ngài trước đừng nóng vội, hỏi rõ ràng." Tề Vị Minh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, "Từ video mà xem, Trình Hoan ăn mặc như vậy rõ ràng là trên người không có tiền. Đồ chơi ma túy này không rẻ, Trình Hoan ngay cả cơm cũng sắp ăn không được, làm sao có tiền làm những thứ này?"
"Hơn nữa, nếu thật sự giống như Trình Bác Nghĩa nói, vậy cảnh sát đồn cảnh sát cũng không phải ngốc, vì sao còn muốn giam giữ gã? Ít nhất phải thẩm vấn Trình Hoan làm ghe chép đúng không! Điều này không phù hợp với lẽ thường."
"Đám người Trình Hoan này không có vương pháp!" Mẹ Trình Bác Nghĩa lần nữa phản bác, "Trình Hoan mang theo thuốc lắc đi, liền dùng cái này vu cáo Bác Nghĩa chúng ta. Mặt khác chính là đám nhị thế chủ kia cũng cùng nhau làm chứng, tất cả đều nói là Bác Nghĩa nghiện phát tác còn đánh bọn họ gì đó.'
"Cũng bởi vì tất cả mọi người cùng nhau chỉ chính Bác Nghĩa, Bác Nghĩa mới bị bắt vào, nó oan uổng quá!"
"Quá đáng! Bà chờ, chờ Trình Hoan trở về tôi thu thập nó!" Cha Trình cảm thấy Trình Hoan quả thực tìm đường chết đến cảnh giới nhất định, thế nhưng ngay cả thân thích cũng không buông tha. Về phần đám nhị thế chủ kia cũng không làm chuyện tốt, cha Trình thật đúng là không cảm thấy mẹ Trình Bác Nghĩa nói khoa trương.
Huống chi, cháu trai này của ông tuy rằng xuất thân không tốt lắm, cũng không có thiên phú gì, nhưng là một người thành thật chịu làm. Ông vốn còn muốn sau này bồi dưỡng làm cánh tay phải cho Trình Hoan, hiện tại xem ra, đều là chính mình uổng phí công phu!
Nhưng Tề Vị Minh lại thập phần kinh ngạc. Hoàn toàn không hiểu vì sao cha Trình lại tức giận. Sự tình còn chưa hoàn toàn rõ ràng, Trình Hoan nếu thật sự có vấn đề, vì sao đám nhị thế chủ kia tất cả đều phản bội?
Hắn gần đây cũng mơ hồ bắt đầu tiếp xúc với vòng tròn, những người này trong giới, cho dù là nhị thế chủ, cũng phần lớn đều là người thành tinh. Một người hai người ngược lại còn tốt, mười mấy người miệng nhất trí, muốn nói Bác Nghĩa, khẳng định là Trình Bác Nghĩa làm chuyện gì không phải của người.
Cha Trình lắc đầu, "Con không biết, đám người kia đều là cùng Trình Hoan lăn lộn cùng một chỗ. Nghĩa khí anh em giúp một tay cũng không có."
"Vậy vì sao Trình Hoan đi rồi, những người bạn như bọn họ sao tất cả đều không biết?"
Phải, tại sao không biết? Cha Trình không còn lời nào để nói.
Tề Vị Minh khuyên nhủ ông, "Ba, ba đừng vội vàng mắng người, chờ Trình Hoan tới rồi nói sau. Huống chi, Trình Bác Nghĩa bị bắt nhất định là không vượt qua xét nghiệm nước tiểu. Nếu thật sự có nghi vấn tụ tập người nghiện ma túy, giam giữ gã một chút cũng không thiệt thòi!"
Tề Vị Minh thật sự không rõ tư duy của cha Trình, Trình Bác Nghĩa cho dù bình thường tốt, Trình Hoan kia cũng là con ruột. Cha Trình không có đạo lý tín nhiệm một thân thích bình thường như vậy, tùy tiện theo tiết tấu mắng Trình Hoan.
Bởi vậy, Tề Vị Minh vốn là bởi vì cha Trình sơ sẩy Trình Hoan mà cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại lại thật sự cảm thấy cuộc sống của Trình Hoan không dễ chịu.
Cả tháng! Phàm là để ý một chút đã sớm tìm được Trình Hoan, nhưng cha Trình lại ngay cả người Trình Hoan không ở Yến kinh là người cuối cùng biết.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tề Vị Minh càng thêm khó chịu muốn chết, cuối cùng dứt khoát không nói lời nào. Mà cha Trình lại hoàn toàn không rõ, lúc trước đều tốt tốt mà, vì sao vừa nói đến Trình Hoan, Tề Vị Minh liền tức giận.
Ông và Trình Hoan vốn là phương thức ở chung như vậy! Tề Vị Minh rốt cuộc đang bất mãn cái gì?
Vì thế, trong bầu không khí xấu hổ như vậy, Trình Hoan cùng Tô Diệp rốt cuộc cũng đi tới nhà cũ Trình gia. Lúc bọn họ vào phòng, trong phòng chính tam đường hội thẩm, mẹ Trình Bác Nghĩa trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt đầy phẫn hận. Về phần cha Trình lại là bộ dạng muốn đánh cậu, chỉ có trong mắt Tề Vị Minh có chút lo lắng.
Cũng là châm chọc đến cực điểm. Trình Hoan không nói gì, cũng không gọi người.
Mẹ Trình Bác Nghĩa thấy thế, đi lên muốn hỏi Trình Hoan muốn công đạo.
"Cậu trả con cho tôi!" Bà xông lên nắm lấy cổ áo Trình Hoan, dùng sức lay động cậu."
Tô Diệp nhìn không được, nắm tay trực tiếp ném người lên sofa. "Cút Đừng chạm vào Trình ca tôi!"
Mẹ Trình Bác Nghĩa lập tức làm khó dễ, "Dượng Bác Nghĩa, ngài nhìn xem cái này xem! Trước mặt ngài cũng có thể để cho người ngoài đánh tôi!
Cha Trình cũng thật sự tức giận, la hét, "Trình Hoan! Đến xin lỗi mợ con đi!"
Trình Hoan không động đậy, "Vì sao?"
"Vì sao?" Cậu không phải người Trình gia thì sao? Tôi và mẹ cậu đã dạy cậu như thế nào khi còn nhỏ?"
Trình Hoan nghe xong liền nhịn không được nở nụ cười, "Mẹ dạy con làm người phải chính trực, cho nên con mới đại nghĩa diệt thân đưa Trình Bác Nghĩa vào trại tạm giam."
"Cậu... Cậu cứ nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?" Cha Trình theo bản năng chính là khiển trách.
Nhưng Trình Hoan lại đột nhiên hỏi một câu, "Ba ơi, ba có biết mấy ngày nay con đi đâu không?"
"Ba có biết Trình Bác Nghĩa đã làm gì con không?"
"Ba có biết con thiếu chút nữa chết ở bên ngoài không?"
"Cậu, cậu đừng trái nói phải nhìn dượng! Hiện tại nói là chuyện của cậu và Trình Bác Nghĩa!"
"Nói chính là chuyện của gã." Trình Hoan cũng lười cùng bà vòng vo, trực tiếp nói rõ ràng, "Con mất tích mấy ngày nay, là bởi vì bị bắt vào trường cai nghiện."
"Cậu nói gì?"
"Con nói trường cai nghiện ma túy kia, em họ tốt của con Trình Bác Nghĩa tự tay đưa con vào, ngay trong ngày sinh nhật của con, đồng thời nói cho con biết, con căn bản không phải là con nhà họ Trình. Một tuần sau, con may mắn cùng đồng bạn chạy thoát, một đường chạy trốn trở về Yên Kinh."
"Trong đó một người bạn của con trong quá trình chạy trốn, bởi vì dùi cui điện trong tay huấn luyện viên gây ra suy tim cấp tính, thiếu chút nữa mất mạng. Về phần trên đường, chúng con cũng một đường chật vật, mấy lần không có lật ra. Vậy ngài nói với con con có nên trả thù gã không?"
"Nhưng, vậy cũng không thể..." Cha Trình cả người đều ngốc tại chỗ, về phần Tề Vị Minh, càng kinh hãi đến cái ly trong tay cũng phải rơi xuống đất.
Tất cả những vi phạm được liên kết với nhau.
Bởi vì đồng bạn sắp chết, cho nên Trình Hoan mặc dù có bóng ma với y học, vẫn nhặt lên vào thời khắc mấu chốt. Cậu trốn thoát, cho nên quần áo rách nát, không có nơi ở ổn định. Còn có vết thương trên mặt, người trong đó rốt cuộc muốn làm cái gì, Trình Hoan có thể liều mạng hủy dung cũng phải bảo vệ mình?
Trong nháy mắt nhớ lại nội tình của trường cai nghiện được nhắc đến trong những báo cáo kia, Tề Vị Minh trực tiếp run rẩy. Về phần cha Trình, đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Làm sao điều này có thể xảy ra? Rõ ràng lúc trước Trình Bác Nghĩa nói chuyện với ông, vẫn một chút sơ suất không có. Sao quay đầu lại biến thành gã muốn hại chết Trình Hoan? Nó không khoa học!
Nhưng mẹ trình Bác Nghĩa bên kia còn hùng hồn đầy lí lẽ, "Đây không phải là vì tốt cho cậu sao? Ai mà không biết cậu ngũ độc đều đầy đủ, Bác Nghĩa đây đều là vì quản tốt cậu. Còn có trường cai nghiện gì nữa, Bác Nghĩa trước khi đưa cậu đi, căn bản cũng chưa từng đi qua, cũng không biết bên trong là dạng gì, cậu đừng ngậm máu phun người."
"Rốt cuộc là ai đổi trắng?" Trình Hoan đã bị bọn vô sỉ khiếp sợ, cùng lúc đó, Trình Hoan lấy ra một xấp tư liệu, hung hăng ngã trên bàn.
"Thấy không? Trình Bác Nghĩa bỏ ra hai mươi vạn đưa con vào! Trước khi đưa vào, gã còn cố ý cho con xem qua video."
"Chỉ cần không giết chết người, tùy tiện chơi như thế nào. Lời này có phải Là Trình Bác Nghĩa nói hay không? Gã hận không thể trực tiếp giết chết tôi ở bên trong. Trình Bác Nghĩa ác độc như thế, còn nói cái gì vì tốt cho tôi? Tôi nghĩ gã đang cố xem tất cả mọi người như một kẻ ngốc để chơi nhỉ?"
"Không, đích thật là kẻ ngốc." Tề Vị Minh thật sự nghẹn không ra, quay đầu nhìn cha Trình, Hắn mới vừa rồi nhanh chóng xem qua nội dung trên báo cáo điều tra Trình Hoan một lần, phát hiện thần kỳ, tiền tiêu vặt của Trình Bác Nghĩa dĩ nhiên là do Trình gia lĩnh.
Nói cách khác, tất cả hành vi của Trình Bác Nghĩa đối với Trình Hoan đều là cha Trình gián tiếp ngầm đồng ý, ngay cả hai mươi vạn kia, cũng là trong túi cha Trình móc ra.
Tề Vị Minh đột nhiên nói không nổi nữa.
Từ sau khi hắn nhận tổ quy tông, cha Trình liền lục tục cho hắn không ít tiền, vả lại bất luận là đầu tư phòng thí nghiệm, cũng chỉ nói tiền tiêu vặt hàng ngày thì có mấy trăm vạn. Đích xác Trình Hoan ở Trình gia sủng ái lớn lên, nhưng hắn ở Tề gia cũng chưa từng chịu qua ủy khuất, trong quá trình trưởng thành, cha nuôi trước sau ở bên cạnh hắn. Nhưng Trình Hoan thì sao? Chỉ cần nhìn hiểu biết của cha Trình đối với cậu là có thể thấy được một hai.
Cho dù Trình Hoan có tiền, nhưng thế giới tình cảm của Trình Hoan, so với ai cũng cằn cỗi hơn. Về phần một tháng này, cậu càng là lang bạt lưu lạc, không biết ăn bao nhiêu khổ.
Mà cha Trình bên cạnh, cũng đồng dạng nghĩ đến tất cả, hoàn toàn không biết nên làm phản ứng gì.
Mà mẹ Trình Bác Nghĩa vẫn không ngừng cãi vã khóc lóc, cả Trình gia loạn thành một đoàn.
Đầu óc cha Trình ong ong, ông vốn có cao huyết áp nguyên phát, loại hoàn cảnh này kích thích huyết áp của ông trực tiếp tăng vọt. Ông đứng lên chỉ vào đối diện muốn nói điều gì đó, nhưng thoáng cái thì hôn mê bất tỉnh.
"Tiên sinh!" Quản gia lập tức tiến lên bắt lấy người. Tề Vị Minh cũng giúp đỡ cùng một chỗ. Nhưng bọn họ bất quá vừa mới đỡ cha Trình dậy, liền nhìn thấy khóe môi ông đột nhiên chảy ra nước. Quản gia lau một chút, nhưng không biết chỗ nào không đụng vào, thế nhưng trực tiếp nôn mửa ra ngoài.
"Thưa ngài, tiên sinh?" Ngài sao rồi?" Quản gia không ngừng gọi cha Trình.
Nhưng cha Trình đã không thể đáp lại. Thân thể bên phải ông giống như bị liệt, cả người đều hôn mê. Hết lần này tới lần khác sắc mặt đỏ đến đáng sợ, giống như tùy thời muốn nổ tung, ngay sau đó tứ chi cũng bắt đầu co rút.
Tề Vị Minh vén mí mắt lên nhìn thoáng qua đồng tử, phát hiện hai đồng tử thế nhưng không đánh một bên.
Tệ quá, đây là một trường hợp khẩn cấp! Tề Vị Minh trong lòng hoảng hốt, vội vàng gọi quản gia đến, "Mau! Gọi xe cứu thương đi!"
Tác giả có một cái gì đó để nói: Trình Hoan: Tôi nên cứu hay là không cứu?
Trăng: không biết mọi người thế nào nhưng chương này trức tiếp tức chết editor 🙂🙂🙂😡🤬!!!!!!!