Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mary Sue

Chương 55: Ông Từ




Thời gian đúng thật vẫn chưa tới.
Thậm chí Trình Tuyết Ý còn không đưa chuyện này vào lịch trình của mình.
Hiện tại cô vẫn chỉ là nữ minh tinh chưa có chỗ đứng vững trong giới, nên sẽ phải chịu rất nhiều áp lực nếu ở bên cạnh vị đại Phật Từ Kỳ Ngôn này.
—– Nếu thành công, thì là nhờ ông chủ lớn sau lưng nâng đỡ.
—– Nếu không thành công, thì cô chính là A Đẩu không dậy nổi, là rác rưởi trong rác rưởi.
—– Một khi có kết thúc BE, nhất phách lưỡng tán, thì cái danh người vợ hào môn bị đá sẽ rơi thẳng lên đầu cô.
*Nhất phách lưỡng tán: là câu thành ngữ có nghĩa đen là một đập vỡ đôi, một phát chặt đứt, tương tự câu nhất đao lưỡng đoạn, ý nói đến sự chia tay hoặc tách ra.
Hỏi xem cô có sợ không?
Sợ! Chứ! Sao! Không?!
Nên cô sẽ không đi tìm những điều bất hạnh như vậy.
Cứ như bây giờ vui vẻ yêu đương không tốt hơn sao?
Trình Tuyết Ý ở thành phố S quay phim chưa được mấy ngày, đột nhiên cô nhận được thông báo của thương hiệu dầu gội đầu mà cô đã quay quảng cáo, bởi vì quảng cáo không phù hợp với luật quảng cáo nên đã bị gỡ xuống, cô làm người phát ngôn nên phải phối hợp với thương hiệu để quay lại quảng cáo khác.
Cũng may là không mất quá nhiều thời gian để quay một quảng cáo.
Trình Tuyết Ý đã xin đoàn phim nghỉ ba ngày để quay về thành phố B.
Bởi vì thời gian có chút eo hẹp, nên lịch trình này không được thông báo với bên phóng viên và fans hâm mộ.
Mùa đông giá rét, nhiệt độ của thành phố B đã dưới 0 độ, Trình Tuyết Ý bọc kín bản thân giống như một cái bánh chưng nhỏ vậy.
Để giữ ấm và phòng ngừa lộ danh tính.
Cái gì mà hình tượng của người nổi tiếng, hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Sau khi xuống máy bay, Bội Ni đẩy hành lý đi ở phía trước, khi đi đến cửa khẩu, cô bé nhón chân nhìn khắp nơi đi tìm xe bảo mẫu của công ty.
Không nhìn thấy xe bảo mẫu, nhưng lại có một chiếc xe thương vụ chạy nhanh tới, chiếc xe dừng lại rất thoải mái ở trước lối ra của sân bay, ngay sau đó có hai người đàn ông mặc đồ đen đẩy cửa bước xuống.
Động tác rất nhanh và lưu loát, giống như tình tiết chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh vậy, Trình Tuyết Ý và Bội Ni xem tới ngây người.
Nhưng kỳ lạ hơn chính là hai người đàn ông mặc đồ đen này lại đi về phía của Trình Tuyết Ý.
Bọn họ dừng lại, một người có dáng người cường tráng hơn lên tiếng nói: “Xin chào cô Trình, Từ đổng của chúng tôi muốn gặp cô.”
Hả?
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trình Tuyết Ý là, tôi mặc như vậy mà các người vẫn nhận ra sao?
Best thế!
Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
Từ đổng.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, ngoài ba của người họ Từ kia thì chẳng còn ai khác.
Nhưng tìm cô làm gì?
Chẳng lẽ muốn hỏi cô cần bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi con trai ông ấy sao?
Trình Tuyết Ý suy nghĩ tới cảnh tượng này thì không nhịn được bật cười, đã là năm 2019 rồi, kịch bản này có phải quá quê mùa rồi không?
Thật ra tâm trạng cô khá thoải mái, nhưng Bội Ni ở bên cạnh lại lo lắng nắm chặt tay cô, cô bé đứng trước mặt cô, giống như gà mái bảo vệ con.
Hai người đàn ông cường tráng đứng ở đó giống như hai tòa núi lớn, khí thế áp bức lộ rõ.
“Làm phiền cô Trình hãy đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Trình Tuyết Ý nhìn thấy không thể tránh được, nên cô gật đầu nói: “Được.”
Cô vỗ nhẹ vào tay Bội Ni, ý bảo cô bé đừng quá lo lắng: “Em ở đây chờ xe của công ty đi, một chút nữa tới đón chị.”
“Chỉ là chị Tuyết Ý…”
“Không sao đâu.”
Nhà cao cửa rộng rõ như ban ngày thì không thể làm gì cô được.
Dứt lời, cô thả tay Bội Ni ra, ngồi vào chiếc xe thương vụ kia.
Hai người đàn ông ngồi vào ghế lái và ghế phó lái, một chân đạp ga rời khỏi sân bay.
Chiếc xe chạy trên đường khoảng một giờ, cuối cùng dừng lại trước cổng Ngự Khê Loan.
Là khu biệt thự đắt giá nhất thành phố này.
Nghe nói một căn nhỏ nhất cũng phải 150 triệu tệ.
Mà căn biệt thự của Từ Kỳ Ngôn được vô số cư dân mạng bàn tán, nghe nói đó là căn mắt nhất của Ngự Khê Loan.
Giá thị trường ít nhất là 800 triệu tệ.
Xe dừng trước cửa biệt thự, người đàn ông mặc đồ đen cẩn thận xuống xe mở cửa cho Trình Tuyết Ý: “Cô Trình, mời.”
Trình Tuyết Ý khom lưng bước xuống xe.
Trước cửa có một người đàn ông trung niên mặc đồ quản gia đứng đợi dẫn đường cho cô.
“Cô Trình, mời đi lối này.”
Đi qua sân của biệt thự, nơi này đúng là có thể so được với cả vườn thượng uyển của hoàng gia, cô một đường đi thẳng vào sảnh chính của biệt thự.
Giống như những gì đã thấy trên show, căn biệt thự này đúng là không có tính người mà, phong cách trang trí khắp nơi đều toát ra hơi thở của quý tộc.
“Cô Trình, Từ đổng đang đợi cô ở thư phòng tầng 3.”
Trình Tuyết Ý không dám nhìn loạn khắp nơi, gật đầu rồi đi theo quản gia đến thang máy chuyên dụng lên tầng 3.
Khi bước tới thư phòng, quản gia nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nói: “Từ đổng, cô Trình tới rồi ạ.”
Sau khi được sự cho phép của đối phương, quản gia mới mở cửa mời cô bước vào trong.
Thư phòng của ông Từ rất khác với phong cách hiện đại của biệt thự, theo hướng cổ điển hơn một chút, chính giữa thư phòng là một bộ bàn ghế gỗ cẩm lai, trên bàn còn đặt một bộ ấm trà đắt tiền.
Lúc này Từ Tấn Minh đang ngồi cuối bàn trà, chậm rãi thưởng thức trà.
Năm nay ông Từ đã gần 60 tuổi, mái tóc hoa râm, không thể che giấu những vết tích của năm tháng trên khuôn mặt, nhưng khí chất cao giả trên người ông vẫn chưa biến mất.
Nhìn ra được khi ông còn trẻ cũng là một người đẹp trai khí phách.
Khi thấy Trình Tuyết Ý bước vào, Từ Tấn Minh ngẩng đầu, âm thầm đánh giá cô gái đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt cô gái trắng nõn sạch sẽ, cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc giản dị, một chiếc áo khoác lông vũ dài từ đầu đến chân, trên cổ choàng thêm chiếc khăn len sẫm màu.
Trông giống như một sinh viên đại học, rất tươi mát tự nhiên.
Ông nhớ lúc trước con cả nói con gái thứ hai của nhà họ Lâm kiêu căng, lúc trước ông không cảm thấy vậy, đến khi nhìn thấy cô gái này mới cảm thấy con cả nói đúng.
Trình Tuyết Ý hơi lo lắng khi nhìn thấy ánh mắt đánh giá của đối phương, hôm nay cô ăn mặc rất xuề xòa, khuôn mặt cũng không trang điểm, ở trên máy bay ngủ hai tiếng nói không chừng bây giờ mặt đã sưng lên.
Chỉ là đột nhiên ba của người họ Từ kia đột kích, cô cũng không còn cách nào khác.
Nên ông ấy cũng không thể yêu cầu cô ăn mặc lịch sự đàng hoàng được chứ.
Không nên ép buộc những thứ không thể thay đổi.
Trình Tuyết Ý bước tới một bước, lịch sự chào ông Từ: “Xin chào Từ đổng, tôi là Trình Tuyết Ý.”
Vẻ mặt Từ Tấn Minh nghiêm túc gật đầu: “Ngồi đi.”
Trình Tuyết Ý ngồi xuống đối diện ông ấy.
Ông ấy đẩy tách trà đã rót đến trước mặt cô, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô và Từ Kỳ Ngôn đang yêu đương?”

Đúng là thẳng thắn.
Trình Tuyết Ý hơi ngạc nhiên, ngừng lại một chút rồi mới trả lời: “Đúng vậy ạ.”
Giọng điệu bình tĩnh thoải mái.
Từ Tấn Minh ngồi ở đối diện âm thầm quan sát Trình Tuyết Ý, những chuyện khác tạm thời không nói tới, trên khuôn mặt cô gái nhỏ không hề căng thẳng, giống như không hề cảm thấy sợ khi đối mặt với ông.
Ông ngước mắt, vẻ mặt nghiêm trọng pha lẫn thêm sự kiêu ngạo và khinh thường: “Cô Trình cảm thấy công việc và xuất thân của cô có thể xứng đôi với người thừa kế của Thịnh Gia không?”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, con dâu của Từ gia chúng tôi không dễ làm như vậy.”
Lời này khá thẳng thắn và rất dễ làm tổn thương người khác.
Trình Tuyết Ý im lặng chớp mắt.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Trong không khí tràn ngập hương thơm tươi mát của lá trà.
Trình Tuyết Ý rũ mắt, nhìn nước trà màu xanh biếc mát lạnh, cùng với những chiếc lá non màu xanh lá cây trong tách trà bằng sứ trắng.
Là trà Lục An thượng hạng.
Ở bên này một thời gian dài, cô cũng bắt đầu tìm hiểu những sản phẩm tốt.
Cô nâng tách trà lên nhấp một ngụm, hương vị tinh khiết tươi mát lan tỏa khắp khoang miệng.
“Chúng tôi chỉ đang yêu đương mà thôi.” Trình Tuyết Ý chậm rãi nói.
Từ Tấn Minh nghe thấy lời này thì ngạc nhiên.
“Ý của tôi là.” Giọng nói của cô chậm rãi, vẻ mặt bình tĩnh ung dung: “Tôi và Từ Kỳ Ngôn sẽ đi tới kết quả nào thì không ai biết được, ngài cần gì phải nóng lòng đánh gãy đôi uyên ương như vậy.”
“Tôi cũng không biết Từ Kỳ Ngôn đang suy nghĩ gì, cho nên tôi chỉ nói với ngài suy nghĩ của tôi thôi.”
Trình Tuyết Ý đặt tách trà xuống, nở một nụ cười rất nhẹ.
Từ Tấn Minh nở một nụ cười chỉ vài giây ngắn ngủi, dường như cảm thấy có gì đó rất thú vị.
“Ngài nói.”
Trình Tuyết Ý im lặng, cố gắng áp chế sự lo lắng của bản thân lại.
Đừng nhìn thấy cô đang bình tĩnh, giống như là không hề sợ hãi, thật ra tất cả đều là giả, giờ phút này tay cô đang run rẩy nhẹ.
Năm đó tới Từ Kỳ Ngôn cô còn sợ, thì sao có thể không sợ ba của hắn chứ.
Người này còn thâm hơn họ Từ kia nhiều.
Sợ thì có thể sợ, nhưng không được mất thể diện.
Cô cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, thì sao có thể để cho bọn họ xem thường được chứ?
Vẻ mặt Trình Tuyết Ý rất bình tĩnh, giống như một tay chơi, thậm chí cô còn nở nụ cười.
“Ngài cũng biết chúng tôi không dễ dàng yêu đương cũng như kết hôn, đặc biệt là thời gian tôi đang phát triển, tuy rằng nhà họ Từ là danh gia vọng tộc, Từ Kỳ Ngôn là người thừa kế tôn quý nhất, nhưng cho dù là như vậy, nếu công khai thì tôi vẫn sẽ bị ảnh hưởng không ít.”
“Ngài coi thường tôi, có khả năng coi thường cả giới giải trí, nhưng tôi rất thích công việc của mình.”
“Tuy rằng công việc này không thể giúp cho tôi giàu có như nhà họ Từ, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để đứng đầu giới giải trí, cho nên tôi không cảm thấy tôi không xứng với hắn ở chỗ nào cả.”
Cô đã nói xong một mạch những điều cô muốn nói.
Nhưng Trình Tuyết Ý cũng không dám thở phào nhẹ nhõm, cô sợ giây tiếp theo ông Từ sẽ tức giận, sau đó lật đổ bàn.
Nhưng người kia bình tĩnh hơn cô nghĩ.
“Khẩu khí của cô đúng là không nhỏ.” Giọng nói của Từ Tấn Minh có hơi tức giận, nhưng không hề có ý ‘lật bàn’.
Ông không ngờ cô gái này có thể lanh lợi như vậy, lại có thể đổi trắng thay đen, biến con cả của ông trở thành người cản trở sự nghiệp của người ta.
Từ Tấn Minh đặt tách trà xuống: “Cô gái, còn lâu cô mới đứng đầu được giới giải trí này.”
Rõ ràng là khinh thường.
“Đúng vậy.” Trình Tuyết Ý mỉm cười, không quá để tâm đến thái độ khinh thường của ông Từ: “Chỉ là Từ đổng, đừng khinh thiếu niên nghèo, một ngày nào đó tôi sẽ làm được.”

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Từ, trong lòng Trình Tuyết Ý cũng thấy không vui vẻ.
Ngược lại cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái!!!
Đám người của xã hội thượng lưu này có tật xấu gì vậy?
Dù có tiền thì cũng đâu cần khinh thường người khác lộ rõ như vậy đâu?
Tức giận!!!
Cực kỳ tức giận!!!
Trình Tuyết Ý ngồi xe của Từ gia đi tới cổng khu biệt thự.
Cô đã gửi vị trí cho Bội Ni khi cô mới tới đây, lúc này Bội Ni đang chờ trước cổng.
Cô nhảy xuống chiếc xe thương vụ kia, đi thẳng về phía xe bảo mẫu của mình, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại.
Một tiếng ‘rầm’ vang lên, kèm theo sự tức giận không thể kiềm chế được.
Lúc này Bội Ni đang ngồi ở ghế phụ lái, cô bé chưa từng thấy Trình Tuyết Ý tức giận như vậy, nên cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô bé đóng cửa xe lại, cẩn thận hỏi: “Chị Tuyết Ý, về nhà trước sao ạ?”
“Chị không muốn về nhà.”
Trình Tuyết Ý ngồi phía sau, lướt màn hình điện thoại, sau đó đột nhiên nói: “Chị muốn mua nhà!”
“Xe cũng phải mua!”
Cô lấy kính râm từ trong túi ra đeo lên, vẻ mặt tức giận: “Hiện tại giúp chị lựa phòng ngay lập tức.”
“Đắt!”
“Phải đắt đấy, em hiểu không?!!”
Bội Ni nhìn thấy Trình Tuyết Ý như vậy thì không ngừng gật đầu: “Dạ hiểu.”
Hừ.
Ai mà không có tiền trong tài khoản chứ?
Thù lao đóng phim 70 triệu lận đấy?
Lúc này đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Trình Tuyết Ý nhìn thấy màn hình thông báo ‘người họ Từ’ nhấp nháy, thì máu sôi lên ngay lập tức.
Cô hừ lạnh một tiếng, rồi cúp máy ngay lập tức.
Không tới hai giây sau, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Cô lại tắt máy.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại năm sáu lần, cuối cùng điện thoại cũng yên tĩnh trở lại.
Chỉ là sau khi nhìn thấy nó yên tĩnh, Trình Tuyết Ý lại càng cảm thấy khó chịu.
Tên đàn ông chó này sao lại như vậy?
Gọi cho cô sáu cuộc thì không còn kiên nhẫn nữa rồi à?
Không nghĩ nữa!
Chia tay.
Dù sao ba hắn cũng coi thường cô.
Không có cha mẹ chúc phúc thì hôn nhân sẽ không hạnh phúc.
Ha hả, gg, 88.
*88: Tạm biệt trong tiếng Trung.
Trình Tuyết Ý tức giận tới mức nghĩ xem phải mua gì nữa không, thì lúc này điện thoại Bội Ni vang lên.
Mắt hạnh cô gái nhỏ trợn to, giọng điệu lo lắng: “Chị Tuyết Ý, là Từ tổng…”

“Không cần nghe!”
“Dạ…”
Bội Ni không có can đảm cúp điện thoại của Từ Kỳ Ngôn, cô bé rầu rĩ nhìn chằm chằm điện thoại, giống như không phải đang cầm điện thoại, mà là đang cầm quả bom hẹn giờ.
Tiếng điện thoại vang lên trong không gian xe nhỏ hẹp thì lại càng nghe rõ hơn.
Quả thật Bội Ni cảm thấy một giây dài như một năm.
Khi điện thoại rung đến giây thứ tám, đột nhiên Trình Tuyết Ý thay đổi suy nghĩ.
“Em nghe đi.”
Bội Ni: “Dạ?”
“Em nói với hắn! Muốn danh phận sao! Kêu hắn không cần nghĩ nữa!”
Có, nghĩ, cũng, đừng, nghĩ, nữa!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Bội Ni: Để em đi chết đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.