Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Chương 54: Thế tự băng




Nha hoàn tắm rửa ở Sấu Ngọc trì tại Xuân viện, Vân Niệm Niệm xông vào, không nhìn thấy Tuyết Liễu. Hỏi một vòng, các nha hoàn dùng hai tay ôm chặt thân mình, mê mang lắc đầu nói mình chưa từng nhìn thấy Tuyết Liễu.
Vân Niệm Niệm gấp đến nước mắt cũng đều chảy xuống, chính là kinh hoàng đến vô phương ứng đối, đi ra ngoài thấy Lâu Thanh Trú đứng xa xa hướng nàng vẫy vẫy tay.
"Niệm Niệm, đến."
Một lão phụ nhân đốt củi đứng ngay bên cạnh hắn, khom người, bị Chi Lan Chi Ngọc vây quanh, đang nói cái gì.
Vân Niệm Niệm chà lau nước mắt, kéo kéo chóp mũi, chạy chậm đi qua, chỉ nghe bà lão kia nói: "Hôm nay ta không thấy nha đầu Tuyết Liễu kia đến... Ta sẽ không nhận lầm người, nha đầu kia vẫn luôn thường cho mọi người điểm tâm, ra tay cũng đủ hào phóng, còn từng giúp ta đốt củi, ta sao lại không biết nàng ta trông như thế nào? Sẽ không nhận lầm, cả một ngày nay ta không gặp nàng."
"Niệm Niệm, Tuyết Liễu không có đến nơi này." Hắn nói, "Không bằng đến hỏi tạp dịch phòng khách một chút, từ Thu viện đến Xuân viện, cần phải đi qua phòng khách, hỏi thăm tạp dịch làm công tại phòng khách buổi trưa, hẳn là có thể biết nàng ấy đi nơi nào."
Chi Ngọc nói: "Tẩu tử chớ nóng vội, đây là thư viện, thư viện không có nguy hiểm."
Vân Niệm Niệm: "Liền sợ Tuyên Bình hầu nửa đường cướp người, đưa nàng đi..."
"Tuyên Bình hầu?" Chi Lan nói, "Hôm nay ở Bách hoa yến, Tuyên Bình hầu cùng Tam hoàng tử tiến cung dự tiệc, nửa canh giờ trước mới về, còn cùng chúng ta đi vào cửa, lại bị đám người cùng Tam hoàng tử có quan hệ tốt hẹn đi xem kịch."
Vân Niệm Niệm trầm ngâm: "Không có mặt thì chứng minh được điều gì?"
"Tẩu tử hôm nay không phải cũng đi Bách hoa yến sao?" Chi Ngọc nói, "Hôm nay thư viện không có lớp, các nam nhân chúng ta đều ở Đông viện cưỡi ngựa đánh bóng, nữ nhân các ngươi thì đều đi Bách hoa yến, muốn nói là ai cướp đi Tuyết Liễu... Tựa hồ cũng không quá có khả năng."
"Ta cùng Tuyết Liễu về sớm." Vân Niệm Niệm nói xong, trong lòng mơ hồ có đáp án, "Vân Diệu Âm?"
Người từ Bách hoa yến về sớm hơn so với nàng, chỉ có Vân Diệu Âm mà thôi. Lại nói, Tuyết Liễu bởi vì nàng ngày đêm cảnh cáo, đối với Tuyên Bình hầu thập phần cảnh giác, nàng đã từng nói qua, nếu nhìn thấy Tuyên Bình hầu hay người bên cạnh hắn, tốt nhất lập tức liền chạy, hướng tới nơi có nhiều người mà chạy, tránh gặp nhau. Tuyết Liễu nghe lời nàng giao phó, đều nhớ kỹ trong lòng, sẽ không dễ dàng bị người của Tuyên Bình hầu lừa gạt.
Như vậy, người có thể khiến cho Tuyết Liễu buông lỏng cảnh giác...
Vân Niệm Niệm lông mày nhíu lại: "Ta đi tìm Vân Diệu Âm."
Lâu Chi Lan: "Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tẩu tử không có chứng cứ, đến tìm nàng ta, làm sao hỏi được tung tích Tuyết Liễu? Không bằng chờ một chút, ta để Chi Ngọc đến phòng khách hỏi thăm một vài người."
Lâu Chi Ngọc mình như lông hồng, mũi chân điểm một cái, chốc lát liền không thấy bóng dáng.
Vân Niệm Niệm lo lắng xoay quanh, cũng không lâu lắm, chợt nghe Lâu Chi Lan mở miệng nói: "Tẩu tử đến hỏi đi, Tuyết Liễu đi theo Vân Diệu Âm rồi."
Cảm ứng tâm linh của song bào thai làm cho Vân Niệm Niệm sợ hãi thán phục: "Mạnh như vậy?!"
Lâu Chi Lan nói: "Bình thường không thể đạt tới loại trình độ này, nhưng lúc chuyện quá khẩn cấp, hai ta có thể tâm linh tương thông."
Lâu Thanh Trú gật đầu, lôi kéo Vân Niệm Niệm: "Đi thôi, ta và ngươi cùng đi."
Lâu Chi Lan nói: "Ta đi gọi người đến, có lẽ ca ca tẩu tử có thể cần dùng đến."
Vừa tới bên trong đình, thư đồng cản Lâu Thanh Trú lại, không cho hắn đi theo Vân Niệm Niệm đi vào.
"Tiên sinh, canh giờ này, các tiểu thư đều đã trở về, ngài lại tiến vào trong sẽ không thích hợp..."
Vân Niệm Niệm hỏi: "Vân Diệu Âm trở về sao?"
"Vân nhị tiểu thư trước đã trở về, đang trong phòng dùng cơm." Trúc đồng chỉ vào một góc lầu nhỏ sâu bên trong viện, kia là chỗ ở của Vân Diệu Âm.
Vân Niệm Niệm nhìn về phía Lâu Thanh Trú: "Ngươi ở đây đợi ta."
Lâu Thanh Trú nhíu lông mày, đưa tay giữ lại tay áo nàng: "Niệm Niệm, chớ có nhường nhịn, đừng chịu thiệt thòi, nói không lại nàng ta thì liền động thủ, tuyệt đối không nên cố kỵ điều gì, đều có ta đứng đằng sau ngươi, tóm lại... Không cho phép để mình chịu ủy khuất."
Vân Niệm Niệm vốn định cười hắn, nhưng thấy biểu lộ của hắn rất nghiêm túc, bản thân cũng trở nên thận trọng, gật đầu nói: "Đương nhiên, ta chắc chắn sẽ không để cho nàng khi dễ ta."
Thời điểm Vân Niệm Niệm tìm tới Vân Diệu Âm, nàng ta đang ở phía trước cửa sổ luyện chữ, Vân Niệm Niệm đẩy cửa tiến vào, cũng không cùng nàng ta đánh Thái Cực, nói thẳng: "Ta có chứng cứ, ngươi đem Tuyết Liễu mang đi, ta mặc kệ ngươi là có dụng ý gì, hiện tại đem Tuyết Liễu trả trở về."
Vân Diệu Âm rũ mắt không nói, chỉ vung bút vẩy mực, bày ra đối bộ mặt cố tình gây sự, khí định thần nhàn tư thái.
Vân Niệm Niệm: "Thật thối."
Đây chính là tiêu chuẩn phim truyền hình a, giả vờ giả vịt, ngược lại lại khiến nàng tới cửa đòi người trở nên hống hách không thích hợp.
Vân Niệm Niệm: "Nói chuyện."
Nàng đã muốn xem thấu tật xấu của những người này, đối phó với loại tiết mục giả bộ thanh liên này, trực tiếp đem lời nói cho rõ ràng, đem tất cả chiêu bài có trong tay ngả lên mặt bàn chính là phương pháp hữu hiệu nhất.
Dù sao nếu nói lời âm dương quái khí, người hiện đại như nàng không phải là đối thủ của bọn người đã quen trạch đấu, nhưng chỉ cần đem da mặt xé rách, gọn gàng dứt khoát, liền sẽ đánh cho bọn hắn trở tay không kịp.
Vân Diệu Âm vẫn như cũ giả vờ giả vịt, muốn đem Vân Niệm Niệm làm như vô hình.
Vân Niệm Niệm cũng sẽ không để cho nàng ta kéo dài thời gian, bước một bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ áo của nàng ta, đã đem Vân Diệu Âm túm tới, nháy mắt phá tan mặt nạ của nàng.
Vân Diệu Âm ngao một tiếng, mất trọng lượng, bị Vân Niệm Niệm vừa đi vừa lôi kéo, kinh hãi đến sắc mặt sám tro.
Đây cũng không phải là vì Vân Niệm Niệm trời sinh khỏe mạnh, chủ yếu là do Vân Diệu Âm là thích để bản thân nhìn siêu phàm thoát tục, cố tình ăn thật ít ăn cơm, mà Vân Niệm Niệm mỗi ngày mỗi bữa ăn đều có thịt, Cacbohydrat cùng cao lòng trắng trứng phối hợp cùng hoa quả đều dị thường cân đối, tự nhiên là khí lực Vân Diệu Âm không thể so được.
"Nói!!" Vân Niệm Niệm trừng mắt lên.
Ánh mắt của nàng so Vân Diệu Âm phải lớn hơn một chút nộ trừng Vân Diệu Âm, bây giờ Vân Diệu Âm mới phát hiện, Vân Niệm Niệm rất xa lạ.
Nàng... Không giống như Vân Niệm Niệm của trước kia.
Vân Diệu Âm: "Dùng của ngươi một nha hoàn mà thôi, nhìn bộ dáng người đàn bà chanh chua của người này!"
Vân Niệm Niệm: "Ngươi đem nàng dùng ở chỗ nào? Ta muốn gặp nàng."
"Giúp ta thiêu thùa may vá đi." Vân Diệu Âm nghĩ qua loa cho qua chuyện, không ngờ Vân Niệm Niệm một phen nắm cằm của nàng, tới gần lớn tiếng nói: "Mẹ nó, ít cùng ta nói nhảm! Nói, nàng ở đâu?! Còn dám phun ra một câu ngu xuẩn để lấy cớ, lão tử đây nhất định quạt nát mặt của ngươi, ta nói được làm được!"
Bên trong gian phòng im lặng, những nha hoàn Vân Diệu Âm mang tới, tất cả đều không có ở đây, giờ này khắc này, nàng ta bị Vân Niệm Niệm hoàn toàn chế trụ, căn bản giãy dụa mà không thoát.
Nàng ta coi như giãy dụa thoát, cũng sẽ bị Vân Niệm Niệm đạp lên váy dài, lại túm cổ áo.
Áo ngoài Vân Diệu Âm đã muốn bị Vân Niệm Niệm lôi đến hở cả bờ vai, lộ ra một mảnh xuân quang.
Vân Diệu Âm thử mấy lần cũng chạy không thoát, liền giang hai tay đột nhiên phát cuồng cào, chói tai hét lên, cuồng loạn nói: "Ngươi tiện nhân này! Tiện nhân!! Là ngươi bức ta! Ngươi còn có mặt mũi đến hưng sư vấn tội, ngươi hỏi tội gì! Ngươi là cái đồ đại tiện nhân!! Ta hận ngươi chết đi được, hận ngươi chết đi được!!"
Vân Niệm Niệm bị móng tay của nàng ta chọc đến xương lông mày, đau đến nhe răng trợn mắt, thấy nàng ta phát cuồng, liền đem bàn tay chống lên kéo dài khoảng cách, tay kia thì tát một cái lên mặt nàng ta, nói: "Đồ điên, ngươi thanh tỉnh một chút!"
Lần này, nàng là thật sự hiểu được cái mà Lâu Thanh Trú nói tới, thi hồn thiếu hụt.
Vân Diệu Âm hùng hùng hổ hổ điên điên khùng khùng nói: "Hoàng hậu không thích ta thì thế nào, ngươi nay lại dám dẫm nát trên đầu ta?! Ngươi cùng những tiện nhân kia không còn đắc ý được bao lâu đâu, chỉ cần tiên trưởng đại công cáo thành, chờ chỉ dụ đến, ta liền có thể... Vân Niệm Niệm! Ngươi tiện nhân này hãy ghi nhớ lấy, hôm nay ngươi đắc ý, bất quá ngày mai! Chỉ cần chỉ dụ đến, ta sẽ là người đầu tiên dò xét Lâu gia, nam nhân ném đi sung quân biên cương, nữ tử như ngươi sẽ đem ném vào quân kỹ!"
Vân Niệm Niệm lắc lắc cánh tay của nàng ta, cầm lấy nước trà giội lên: "Đừng điên khùng nữa, đem lời nói cho rõ ràng cho ta!"
Vân Diệu Âm: "Vân Niệm Niệm! Ta muốn ngươi sống không bằng chết!!"
"Lão tử để ngươi nói rõ ràng!" Vân Niệm Niệm tả hữu khai cung, mấy bàn tay đập lên, nắm cái cằm của nàng ta, nghiến răng nghiến lợi nói, "Chỉ dụ gì! Thứ đồ gì, một năm một mười nói cho rõ ràng, bằng không lão tử từng ngụm đem ngươi cắn chết!"
Kịch bản sụp đổ, chí ít... nhân vật Vân Diệu Âm này đã trở nên hắc hóa.
Vân Niệm Niệm đầu óc rới bời, nhanh chóng suy tư, hỏi thăm nàng ta: "Ngươi cùng Tuyên Bình hầu đang mưu đồ cái gì?"
"Ha ha ha ha..." Vân Diệu Âm nói, "Ta mới là trung tâm của toàn bộ nhân gian! Không phải chỉ là mạng tiện của vài cái nha hoàn thôi sao! Nếu như muốn mệnh của phụ mẫu ta, ta cũng đều cho! Ta không cần gả cho hoàng tử, ha ha ha ta muốn giết bọn hắn, giết các ngươi, một người cũng không lưu lại!"
Đây là đã sụp đổ triệt để, ngay cả Vân Niệm Niệm cũng đều mộng mị.
"Tên điên..." Vân Niệm Niệm cắn răng một cái, kéo lấy Vân Diệu Âm, đi hướng cửa lớn, "Ta nói sao trong phòng ngươi lại không có lấy một người, chẳng lẽ ngươi đem nha hoàn của mình cũng cho... Ngươi điên thật rồi!"
Vân Diệu Âm: "Ngươi bức ta, các ngươi bức ta!"
Vân Niệm Niệm cố gắng đi mở cửa, nàng muốn nói cho Lâu Thanh Trú, nắm chặt thời gian tìm tới Tuyên Bình hầu, Vân Diệu Âm cùng Tuyên Bình hầu tựa hồ đang làm đại sự kiện ngoài ý liệu nào đó, chuyện nằm ngoài kịch bản như vậy cần phải cận trọng kỹ càng.
Nàng kéo cửa ra, Vân Diệu Âm bỗng nhiên nới lỏng sức lực, chỉ vào bầu trời phía ngoài nở nụ cười: "Đến canh giờ, Vân Niệm Niệm, các ngươi chờ chết đi."
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, một sợi ánh nắng cuối cùng cũng bị đêm tối ăn mòn.
Bỗng nhiên, một mặt huyền kính xuất hiện trước mặt Vân Diệu Âm.
Vân Niệm Niệm bị tình cảnh huyền huyễn bất thình lình dọa đến thốt ra: "Ngọa tào!"
Bên trong huyền kính bay lơ lửng trồi lên khuôn mặt Tuyên Bình hầu: "Ta cảm nhận được, tu vi của ta đang tăng vọt, nay đã có thể sử dụng rất nhiều pháp bảo Tiên Khí, ngươi đã giết bao nhiêu người đẻ làm tốt được như vậy?"
Bên trong gương mặt Vân Diệu Âm lộ ra một tia cười lạnh: "Chín, quản gia của ngươi, tôi tớ của ta... Nguyên bản còn thiếu một người, ta nghĩ đến phải chờ tới ngày mai mới có thể thành, kéo dài một ngày lại nguy hiểm một ngày, nhưng thiên địa đều đứng ở phía ta! Ha ha ha ha, ta hoàn thành! Ta hoàn thành!"
"Tốt, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi là muốn làm hoàng hậu, hay là muốn gả cho Lục hoàng tử?"
"Ta muốn làm hoàng hậu! Hiện tại! Hiện tại liền muốn!!"
Tuyên bình hầu cười nhạo nói: "Ngày mai, ngươi liền có thể làm hoàng hậu. Về phần hôm nay..."
Huyền kính đột nhiên hướng Vân Niệm Niệm bay tới: "Tu vi càng lớn mạnh, liền càng thêm muốn bồi bổ thân mình, ép xuống một chút khô nóng trong lòng! Vân Niệm Niệm! Thân thể của ngươi, hồn phách của ngươi, bản tôn nhất định phải nếm thử, đến nơi này của bản tôn đi!!"
Một ma thủ tối đen từ trong huyền kính duỗi ra, hướng Vân Niệm Niệm đến.
"Dò xét hồn dời vật!!" Ma đầu trong huyền kính gọi ra chiêu số danh tự.
Vân Niệm Niệm không để ý tới chế nhạo, quay người chạy ra ngoài cửa: "Lâu Thanh Trú!! Không tốt..."
Chẳng biết tại sao, hai chân nàng mềm nhũn, không có khí lực, mà ánh mắt cũng chầm chậm mơ hồ, thiên địa điên đảo, chỉ cảm thấy một đôi tay bốc lên mùi tanh hôi kéo dắt lấy sau cổ nàng, dùng sức kéo lấy, da đầu tê rần, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.
Lâu Thanh Trú đứng trước cửa một phen đẩy thư đồng đang cản hắn ra, đạp cây nhảy lên vọng lâu, trước mắt ma khí lượn lờ, trước cửa mở rộng, chỉ có Vân Diệu Âm quần áo không chỉnh tề, búi tóc xốc xếch ngồi dưới đất, ngón tay chậm rãi cào cào mái tóc, vuốt đến trước ngực, cười duyên nói: "Tỷ phu, ngươi cũng biết tiên thuật, sống nhờ xác phàm, không biết có thể nhìn ra hay không, tử kỳ của mình đã đến, bại cục đã định nha?"
"Niệm Niệm." Lâu Thanh Trú nhíu mi, tinh tế dùng tiên hồn dò xét một phen, quay người nhìn về phương hướng Ba Hợp lầu.
Nhóm nữ đệ tử của Kinh Hoa thư viện đã trở lại, nghĩ đến là tuồng diễn vừa rồi, các nàng líu ríu đàm luận các chi tiết, nói bản thân từ bên trong ánh mắt của các con hát phân biệt ra loại phong tình nào.
Vân Diệu Âm: "Chỉ cần ta hiện tại hô một tiếng, tỷ phu danh dự coi như..."
Lời của nàng ta còn chưa dứt, ngực đã mát lạnh.
Vân Diệu Âm kinh ngạc cúi đầu, thấy trước ngực có nhiều thêm một cây quạt giấy, máu thuận theo cán quạt chảy xuôi xuống dưới, tí tách tí tách, hội tụ thành một vũng máu.
Vân Diệu Âm con mắt cũng muốn lồi ra, nhìn nam nhân thần sắc hờ hững trước mắt, cao giọng hét rầm lên, nàng ta duỗi thẳng hai tay, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo xuống lầu, hai mắt mở to, trong mắt chất đầy không tin.
"Không được, ta không thể chết, ta còn muốn làm hoàng hậu... Không được, không đúng, ta, ta hẳn là phải gả cho Lục hoàng tử mới là..." Nàng thì thầm tên Tông Chính Tín, máu me khắp người chạy xuống lầu, ngã trên mặt đất.
Lâu Thanh Trú vẫn như cũ nhíu lại lông mày, tay trái có thêm ra một phen trường kiếm màu bạc.
Trong viện, sau khi nhóm nữ đệ tử nhìn đến Vân Diệu Âm toàn thân máu, nghẹn ngào gào lên.
Vân Diệu Âm giơ tay lên, dùng sức chỉ hướng bầu trời.
Một tử y nhân, khuôn mặt lãnh tuấn tuyệt diễm, mắt như điểm mực, băng băng lãnh lãnh nhìn nàng ta một cái, lưỡi kiếm ánh ngân quang cầm chắc trong tay, nhẹ nhàng đạp chân một cái, phiêu nhiên bay qua.
Nhóm nữ đệ tử ngẩng đầu nhìn lại, chỉ bắt được một màn tử sắc đảo qua bầu trời đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.