Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Chương 57: Phù dung khóc




Hồn phách kết hợp đối với Vân Niệm Niệm mà nói, là một loại thể nghiệm xa lạ. Giống như tâm tránh thoát khỏi ràng buộc thân thể, tung bay, phiêu đãng trên đám mây, gió nóng một trận nhào một trận, vuốt ve tất cả giác quan của nàng, từ sợi tóc đến đầu ngón tay lại đến ngón chân, mỗi ngóc ngách nhỏ không đáng kể trên cơ thể đều có thể cảm nhận được lông vũ khẽ vuốt qua.
Loại cảnh giới này chính là vong ngã, nàng không có cảm giác xung kích như trong tưởng tượng, thẹn thùng cùng thận trọng chậm rãi biến mất, lòng của nàng vô cùng yên tĩnh, đặt mình vào một chiếc thuyền lá nhỏ, tại biển mây giữa tinh hà chậm rãi phiêu đãng chập trùng.
Ngũ quan nàng dần dần sâu sắc, có thể ngửi được khí tức của mình, bên trong khí tức kia, có của nàng cũng có Lâu Thanh Trú, tường vân màu tím nhạt ôn nhu, hóa thành xuân thủy để nàng chèo thuyền du ngoạn, tiếng hít thở nhẹ nhàng như lông vũ, làm người ta an tâm.
Nàng ở trên chiếc thuyền lá tím nhạt kia giãn thân thể ra, buông lỏng tâm tình, từ từ nhắm hai mắt cảm thụ linh hồn được một loại mỹ diệu dập dờn, mơ hồ còn có tiếng chim truyền đến, lúc tinh tế phân biệt, lại có thể nhận ra đây là tiếng phượng hoàng.
Vân Niệm Niệm mê muội lầm bầm một câu thơ: "Côn Lôn ngọc nát phượng hoàng gọi, phù dung khóc lộ hương lan cười..."
Nàng nghe được tiếng cười trầm thấp, ôn nhu khen: "Thơ hay."
Từng đợt cảm giác thoải mái dễ chịu, xốp giòn, rung động chảy xuôi đến đầu ngón tay của nàng, nàng cuộn ngón tay lên, ức chế không nổi ngóc cổ lên, phát ra tiếng hừ kiều lãng.
Khí tức thanh tịnh tinh khiết tựa như diễm hỏa, bọc nàng lại, một chút lại một chút, chậm rãi, nhu hòa thấm đến linh hồn bên trong của nàng, loại ôn nhu xâm lược này, không hề có cảm giác áp bách, cũng không có cảm giác chi phối cao cao tại thượng.
Vân Niệm Niệm thở phào một hơi, tựa như một đám mây, tỏa ra ánh sáng lung linh, đem chính mình hoàn toàn phó thác cho chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng.
Như thế lặp đi lặp lại, Tinh Hải trên kia tựa hồ như có cả mặt trời mọc mặt trăng lặn, lại tựa hồ như chỉ là một cái búng tay.
Hoa nở im ắng, chỉ có hạt sương rung động rung động, rũ xuống nhập vào trong Tinh Hải, nổi lên từng đợt gợn sóng óng ánh.
Rốt cục, thuyền đỗ đến bến bờ, mọi thứ đều ngừng lại, tựa như hồi cuối của một ca khúc tuần hoàn, dần dần im ắng.
Vân Niệm Niệm mở mắt ra lúc, hồn phách đã trở lại trong thân thể, mu bàn tay của nàng đặt trên trán, mồ hôi mỏng vẫn còn đọng trên làn da.
Vân Niệm Niệm thật sâu thở ra một hơi, chóp mũi quanh quẩn khí tức trong veo, giống như Phong Lan, như Trúc sau mưa, giống như Mẫu Đơn trong đêm trăng lặng lẽ tràn ra mùi hương thanh đạm không tiêu tán.
Vân Niệm Niệm đỏ mặt, lại cảm thấy loại tinh thần giao hòa này tựa hồ cũng có thể tiếp nhận, nàng quay mặt đi, nhìn Lâu Thanh Trú nằm ở bên người nàng.
Quanh người hắn có chút ánh sáng, ngay cả tóc đều oánh nhuận lên không ít, băng sương trên người đã hòa tan, dâng lên sương mù che đậy hắn, loáng thoáng, có loại cảm giác như ngắm hoa trong màn sương, nhìn mỹ nhân.
Vân Niệm Niệm vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên lông mi của hắn.
Đây là thói quen xấu mà nàng dưỡng thành, từ lúc sáng sớm ngày đầu tiên hắn cùng giường chung gối, khi nàng vươn tay phác hoạ lông mi thon dài nồng đậm của hắn, liền trở nên kìm lòng không được, thậm chí ngay cả chính nàng cũng không phát giác bản thân tựa như đã nghiện.
Lâu Thanh Trú mở mắt ra, Vân Niệm Niệm vội vàng rút tay, còn chưa kịp giả bộ ngủ, liền thấy Lâu Thanh Trú ngồi dậy phun ra một ngụm máu.
Vân Niệm Niệm cả kinh ngồi dậy, đỡ lấy hắn hỏi: "Sao vậy?"
Lâu Thanh Trú không có trả lời, hắn không ngừng phun máu, ngón tay run rẩy, cắn răng nói: "Ta... Tu vi... Về quá nhanh, thân thể... Không chịu nổi."
Sau khi song tu, tu vi của hắn tựa như suối tuôn ra, chính là bộ thân thể này của hắn này vẫn là xác phàm, còn là loại trọng thương sắp chết, nếu là vô độ, hắn có lẽ sẽ nổ tan xác mà chết.
Đây chính là chỗ phiền phức.
Tiên giả, coi trọng là một loại âm dương cân bằng vạn vật. Mà hắn chỉ có hồn linh là tiếp nhận lấy, tu vi linh lực giống như hồng thủy, trào lên không ngớt, hắn cần phải chiếu cố đến thân thể, đem bộ thân thể này cũng làm đến âm dương cân bằng, mới có thể ở bên trong ngàn vạn tu vi tu kiến tạo đê đập, khiến cho chúng nó trở nên bình tĩnh lại.
Đạo lý thì là như thế, chỉ là...
Lâu Thanh Trú nhìn về phía Vân Niệm Niệm.
Vân Niệm Niệm bị khí tức của hắn bồi đắp đến càng thêm oánh nhuận, da thịt giống như phát sáng, trắng noãn như ngọc, tản mát ra một loại cảm giác toàn bộ mỹ lệ trong thiên địa đều giao phó hết cho nữ nhân này.
Mi tâm Lâu Thanh Trú như bị phỏng, biết bộ xác phàm này của mình, muốn.
Biển tình hóa thành sóng lớn, sóng sau cao hơn sóng trước, vuốt ve thân thể của hắn, ngón tay Lâu Thanh Trú nhịn không được chạm vào tay Vân Niệm Niệm, lại từ từ đem ngón tay nàng tách ra, chặt chẽ chế trụ.
Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng hít vào một hơi, rũ mắt xuống.
Hắn không nói lời nào, chỉ là ngồi yên lặng, cầm tay Vân Niệm Niệm.
Hắn ho khan ra máu, cũng không mở miệng cầu nàng.
Thật lâu sau, hắn ngước mắt, thâm tình nhìn qua Vân Niệm Niệm, hai con ngươi giống như đã bị nhen lên lửa nóng, dù thâm thúy không thấy đáy, nhưng sâu bên trong đầm kia đã là một mảnh bể dục.
Vân Niệm Niệm hiểu được.
Loại ánh mắt nhìn chăm chú này, Vân Niệm Niệm ngay lúc chạm đến đã hiểu được.
Nàng cũng không nói chuyện, mà là nhẹ gật đầu, áp sát tới, cho Lâu Thanh Trú một nụ hôn.
Nháy mắt, nghiêng trời lệch đất, thân thể đè lên, Lâu Thanh Trú nắm lấy ngón tay của nàng, chậm rãi vượt lên trên đỉnh đầu, giãn ra một chút xíu.
Hắn bởi vì thương thế, cũng bởi vì tu vi tăng vọt, thân thể dị thường nóng bỏng, đầu ngón tay như nhóm lửa, mỗi một lần hắn hô hấp, tâm như muốn lội ngược dòng, ở trong trái tim Vân Niêm Niệm nổi lửa, nhảy lên.
Vân Niệm Niệm lệ rơi đầy mặt, hồng vân chiếu tinh lộ, im ắng thở ra một hơi.
Có thứ gì đó mà nàng đã cẩn thận giấu ở nơi sâu bên trong tâm hồn sắp bị Lâu Thanh Trú đặt chân tới, chờ mong cùng khủng hoảng đan vào cùng một chỗ, làm suy nghĩ của nàng vô cùng lộn xộn.
Nam nhân tử y tách ra bụi hoa, tìm tới đường mòn sâu xa nơi núi rừng, Vân Niệm Niệm đột nhiên sợ hãi.
Nàng muốn che đậy kín bí mật kia, kích động lại luống cuống, nhưng sâu trong lòng lại là chờ mong hắn đến xem bí mật sâu thẳm của nàng.
Cuối cùng, nàng vậy mà mâu thuẫn đến khóc ồ lên, chống đỡ bả vai bị thương của Lâu Thanh Trú, đứt quãng mắng hắn, nói: "Ta thật sự... Chán ghét..."
"Ngươi không ghét ta, ngươi thích ta." Lâu Thanh Trú nhẹ nói, "Trước đó khi ta cùng ngươi hồn phách tương hợp, hồn phách của ngươi đã nói cho ta biết tâm của ngươi. Niệm Niệm, ngươi cũng hẳn là biết, ta thực tình..."
Là, sau khi hồn phách tương thông, Vân Niệm Niệm vậy mà kỳ dị hiểu được tâm tư của hắn.
Tâm hắn rất sâu, tựa như vách núi đen nhìn không thấy đáy, giấu ở sau biển mây, cái gì cũng có. Nhưng khi nàng nhìn về nội tâm hắn, lại nhìn đến từ bên trong khe đá kia, nở ra một đóa hoa đáng yêu màu tím, chập chờn hướng nàng vẫy gọi.
Hắn là thích, thực tình thích nàng.
Dạng tình cảm này chảy vào trong đầu nàng, làm cho nàng sáng tỏ.
Sau khi hồn phách tương dung, bọn họ đều hiểu tâm ý của nhau.
Vân Niệm Niệm nhắm mắt lại, nước mắt hợp với lông mi của nàng, hắn đi đến, bước chân rất nhẹ, chậm rãi, hữu lễ có tiết, thăm dò nàng.
Vân Niệm Niệm giống như không thể thở nổi, là hắn một lần lại một lần trấn an nàng, làm cho nàng dần dần bình thản, từng chút một, đi đến càng ngày càng sâu.
Lần thứ nhất đặt chân đến rừng sâu, nhìn thấy cảnh đẹp trong này, Lâu Thanh Trú lấy lại tinh thần, cũng không khỏi cảm thán: "Đây mới thật sự là tư vị làm phàm nhân."
Sau khi tu vi gầm thét trong thân thể của hắn bị Vân Niệm Niệm bao trùm, dịu dàng ngoan ngoãn tựa như dê được thuần dưỡng, không tiếp tục nhảy lên, bành trướng nữa.
Vết thương trên người Lâu Thanh Trú ẩn ẩn đau, lại bị một trận lại một trận ôn nhu mông lung rơi xuống, chạm vào.
Hắn như không biết mỏi mệt, lại cực kỳ vội vàng.
Đây là lần đầu tiên hắn thiết thực cảm nhận được, là bí thuật song tu người người đều không chút nào chán ghét.
Khi hồn phách tương dung, hắn chính là trong lúc thỏa mãn cùng yên ổn, nháy mắt thấy được đại đạo cuối cùng, kim mang lấp lóe đẹp không sao tả xiết.
Mà lúc này, thời khắc bùn thân tương dung, hắn trong vũng bùn mông lung mơ hồ, bỗng nhiên muốn bỏ đi đại đạo, cứ như vậy không ngừng không nghỉ, vĩnh viễn không có tận cùng.
Thanh âm Vân Niệm Niệm tựa như hoa lá trong gió khẽ thì thầm, so với lúc hồn phách song tu càng thêm ngượng ngùng thận trọng, thanh âm của nàng rất nhẹ rất nhỏ, trêu chọc tai của hắn, bộ dáng run rẩy lại như giọt sương trên mặt cánh hoa trong gió, phản chiếu trời đất ở bên trong, tư thái ngàn vạn, trêu chọc mắt của hắn.
Thanh sắc hồng trần, trốn không xong, vòng không ra, cam nguyện bị nhốt, tầng tầng sa đọa.
Tiên không giống tiên, ma không giống ma, tại trong hồng trần lăn lộn, nhiễm phải một thân khói lửa nhân gian, nửa rõ ràng nửa mơ hồ, hầm một bát ngũ giác trăm vị, thực tủy biết vị, dư vị vô tận.
Băng sương hóa tận cùng, trong từng tấc vuông lồng giam, vây bọn hắn ở trong mây mù chìm nổi dập dờn, sương mù mông lung, khói mờ mịt.
Mặt trăng khuyết bên ngoài cửa sổ buồng giam, chiếu vào nhân gian lộn xộn hỗ loạn, bên ngoài tường đỏ ngói vàng của cung đình, các loại người vì quyền tài, vì tình yêu mà tranh đoạt bôn ba.
Nước mắt Vân Niệm Niệm trượt xuống một bên má, sau khi phiếm lạnh lại bị nàng nâng tay áo lau đi.
Lâu Thanh Trú ho khan, ôm bờ vai bị tổn thương, nhu hòa mặc quần áo cho nàng, cầm lên dây buộc, vì nàng thắt tóc.
Hắn đem sợi tóc buộc lại chỉnh tề, vòng nhẹ lên bên trên, cúi đầu nhẹ ngửi, lại trầm thấp kêu một tiếng Niệm Niệm.
Vân Niệm Niệm nhỏ giọng hút lấy cái mũi, co lại co lại, quay mặt đi, đem cánh tay nâng lên ngăn trở đôi mắt, không dám nhìn tới hắn.
Chờ cảm giác cao trào rút đi, Vân Niệm Niệm khôi phục thần chí, càng cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng biết, nàng ở trong mắt Lâu Thanh Trú đã không còn bí mật, tiểu tâm tư của nàng, hắn đều đã thông qua thân thể mà hiểu thấu.
Chuyện nàng thích hắn này, giấu không được nữa.
Nàng là cái người khẩu thị tâm phi, là cái người đung đưa trái phải, là cái người giả vờ giả vịt đem việc trở về nhà so với hắn còn quan trọng hơn. Nhưng trong lòng nàng, trái tim kia, sớm đã bị Lâu Thanh Trú chiếm cứ.
Nàng chính là không muốn biến thành nữ nhân vì tình yêu mà mất đi chính mình, cho nên nàng sợ hãi thích hắn, sợ hãi bản thân thích hắn đến không thể tự kềm chế, không muốn trở về nhà.
Trở về nhà cùng với hắn, ai hơn nặng, nàng không dám trả lời.
Nhưng nàng biết, chính mình nhất định phải cắn răng chịu đựng.
Vì thế, Vân Niệm Niệm nói: "Tâm nguyện của ta không thay đổi, chờ ngươi dưỡng tốt thân thể, mở trận, đưa ta trở về."
Lâu Thanh Trú không nói, chỉ là yên lặng giúp nàng buộc lên dây thắt lưng, lặp lại sửa sang nút thắt nho nhỏ.
"Không cho phép đổi ý."
"Không cho nói không được."
"Không cho phép dùng hoa ngôn xảo ngữ cùng thâm tình của ngươi tới lừa gạt ta."
"Chỉ cần ngươi muốn." Lâu Thanh Trú nói, "Như thế nào cũng đều có thể. Dù cho ngươi lựa chọn cái gì, ta cũng đều vì ngươi thực hiện, Niệm Niệm, mọi thứ đều ở nơi này đều do ngươi, xử trí như thế nào, quyền lực nằm ở trong tay của ngươi."
Vân Niệm Niệm chậm rãi di chuyển đôi tay, nhìn về phía hắn.
Lâu Thanh Trú vuốt ve khuôn mặt của nàng, nói: "Ta là thiên quân, là người tu đạo, nói lời giữ lời, lựa chọn của ngươi dù là gì, ta đều không hối hận."
Vân Niệm Niệm ngược lại bắt đầu ngại ngùng.
Nàng bụm mặt, trong lòng lại thóa mạ chính mình giả vờ giả vịt, dối trá làm ra vẻ, lòng tham không đủ, cái gì cũng đều muốn, muốn nhà, muốn hắn.
Lâu Thanh Trú nói: "Niệm Niệm, tu vi của ta dù đã trở về phần lớn, nhưng chập trùng không ổn định, đợi lát nữa ta cố hồn nuôi phách, vận chuyển một vòng tu vi, sau này còn cần ngươi mỗi ngày cùng ta..."
Vân Niệm Niệm nhẹ gật đầu.
Nàng cái gì cũng không nói, nhưng tâm đã lâm vào bên trong vô tận bất an, nàng sợ sự kiên định của mình sẽ ở trong một ngày lại một ngày thân mật chung đụng mà chịu thua trong biển tình ngập trời này, bị nhu tình của hắn bao phủ.
Lâu Thanh Trú bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Chi Ngọc đến đây."
Cũng không lâu lắm, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Lâu Thanh Trú nói: "Chi Ngọc, đồ vật để xuống đi, ta cùng với Niệm Niệm cũng không thuận tiện đứng dậy, nói cho trong nhà, ta đã không còn gì đáng lo."
"Ca ca tỉnh!" Chi Ngọc đầu tiên là kinh hỉ, sau đó nghĩ lại, không tiện đứng dậy, lại ngửi thấy không khí chung quanh mờ mịt mờ mịt, lập tức đỏ mặt, đem chăn phủ gấm đặt ở cổng, cùng tay cùng chân chạy ra ngoài.
Lâu Thanh Trú nằm xuống, nắm chặt tay Vân Niệm Niệm, nói khẽ: "Trong lòng ta là vui vẻ."
Hắn dứt lời, nhắm mắt lại, mi tâm treo lấy một đoàn ánh sáng nhạt, chậm rãi chảy xuôi.
Vân Niệm Niệm ngồi dậy, lại cắn răng một cái, mềm nhũn ở trên người hắn, thật cẩn thận lại hiếu kỳ mà nhìn xem linh khí lưu chuyển trên mi tâm hắn.
Cũng không lâu lắm, bàn tính trúc trong tay áo nhảy ra ngoài, một chút lại một chút phình to, chấn động rớt xuống rơi da trúc, hiện ra thân bàn tính kim sắc.
Nó rầm rầm giật giật tất cả tính châu, sau đó duỗi lưng thật dài một cái, tựa như cao su, mềm mại xoay người thở dài.
"Đa tạ ân nhân cứu khổ cứu nạn cứu thiên quân."
Vân Niệm Niệm dùng ngón tay chọc lấy nó một chút: "Trúc Đồng?"
Trúc Đồng nói: "Mặc dù vẫn chưa hoá hình, nhưng ta đã có thể có ngôn ngữ, chờ ân nhân ngủ tiếp cùng hắn ba ngày, ta liền có thể hoá hình."
Vân Niệm Niệm nghĩ muốn chặn miệng của hắn, nhưng lại không biết trong tính châu đầy bàn kia, cái nào mới là miệng.
Trúc Đồng lại nói: "Thiên quân hiện đang cố hồn, không thể động cũng vô pháp nghe được ân nhân nói chuyện, ân nhân nếu như thấy không thú vị, ta liền kể chuyện xưa cho ân nhân, cái này lúc trước a, có một ngọn núi..."
Vân Niệm Niệm đã hiểu, đây là Lâu Thanh Trú kể chuyện xưa cho nàng trước khi ngủ, giống như ru ngủ nàng!
Vân Niệm Niệm nghe Trúc Đồng kể chuyện xưa cho trẻ em cũ rích, cuộn tròn chân, bỗng nhiên hưng trí, đùa hắn: "... Ngươi có thể sử dụng tiếng Anh để kể sao?"
Trúc Đồng hiếm thấy tạm ngừng nói chuyện.
Vân Niệm Niệm: "Ha ha ha ha ha..."
Thật vui vẻ a!
Vân Niệm Niệm: "Ngươi a, hay là nghe ta kể cho ngươi đi."
Trúc Đồng: "Sao có thể làm phiền ân nhân, ân nhân vừa mới mây mưa xong, khí hư người yếu, hay là nghe ta nói, ân nhân nghỉ ngơi một chút, dưỡng sinh tử để chuẩn bị tái chiến mới đúng!"
Vân Niệm Niệm: "..."
Trúc Đồng: "Ta kể cho ân nhân nghe một chút chuyện xưa của thiên quân, nhờ phúc của ân nhân, tu vi thiên quân đã trở lại ba thành, ta nhớ ra một đoạn chuyện nhỏ lúc thiên quân một trăm tuổi rồi!"
Vân Niệm Niệm: "Cái này tốt, nói nghe một chút đi!"
Đêm như che khuất ánh trăng, bên trong thành cung, đám người chờ đợi mấy ngày hoàng đế rốt cục đã mở miệng.
"Truyền Vân Niệm Niệm tới gặp trẫm."
Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử quỳ gối ngoài cửa nhìn nhau, đều trong ánh mắt của đối phương thấy được kinh ngạc cùng mê mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.