Sau Khi Xuyên Thư Ta Phu Quân Không Phải Người

Chương 70: Phá kén thành bướm




Trong ý thức Vân Niệm Niệm xuất hiện hai cảnh tượng.
Nàng giống như đang ở trong rạp chiếu phim, hai bên trái phải phát những hình ảnh khác nhau, mà nhân vật chính, đều là nàng.
Từng đoạn hình ảnh ngắn trong hai cuộc đời mà nàng từng sống hiện lên trước mắt.
Ý thức Vân Niệm Niệm hướng về phía bên trái, bên trái là hình ảnh lúc trước khi Vân Niệm Niệm tốt nghiệp, nàng cùng nhóm chị em tốt thương lượng về dự định làm thiết kế sắp tới.
Vân Niệm Niệm lệ nóng doanh tròng: "Ô! Thanh xuân!"
Kia là thanh xuân của nàng, khi đó cha mẹ còn chưa qua đời ngoài ý muốn, nàng hăng hái, mơ ước muốn làm ra một sự nghiệp vĩ đại.
Mà bên phải, ý thức Vân Niệm Niệm trôi về hướng bên phải, không có ký ức từ nhỏ đến lớn, nơi mà nàng bắt đầu, là bắt đầu bên người nam nhân mặc hỉ phục màu đỏ kia, cảnh tượng đầu tiên xuất hiện chính là hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tai hồng kia.
Vân Niệm Niệm lập tức xấu hổ giận dữ: "Mau dừng lại, đừng phát nữa!"
Hình ảnh hai bên lập tức dừng lại, tiếp theo lại là một mảnh tối đen vô biên vô tận.
Vân Niệm Niệm: "... Ngươi, vẫn còn ở đó chứ? Ngươi là... Ách, địa phủ, hay là thần của thế giới này?"
Thanh âm kỳ dị kia trả lời: "Ta là hóa thân của thần thức vạn vật, là hóa thân của thiên đạo, ta, tức là thiên đạo."
"A, vậy ta có thể hỏi một vấn đề không?" Vân Niệm Niệm thật cẩn thận hỏi, "Ta vì sao lại ở trong này? Ta hiện tại là sống hay là đã chết?"
"Ngươi đang ở thời khắc sinh tử." Thiên đạo cười, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, có phần rất giống với tiếng của tiểu hài tử "Ngươi vì Huyền Lâu dâng ra sinh cơ, tiên thức của hắn cũng đồng thời vì ngươi mà lưu lại sinh cơ, thời điểm ngươi chết đi, đúng lúc Trúc Đồng mở trận, cho nên, ngươi mới có thể xuất hiện ở trong này."
"Vậy trong này, tính là làm sao?"
"Thời khắc sinh tử, thì là Thần Vực." Thanh âm Thiên đạo bây giờ lại giống như một lão thương nhân, chậm rãi trả lời, "Chúng ta chưa bao giờ từng gặp phải loại tình huống giống như ngươi, hắn dùng tu vi thiên đế đưa ngươi về lại thế giới của mình, mà ngươi khi đó lại nguyện ý để sinh cơ của mình lại thiên địa này... Đây là thiện niệm đã đưa cho ngươi một cơ hội."
"Nói cách khác, ta còn sống?"
"Cũng có thể nói như vậy." Lúc này lại giống như giọng của một nữ nhân trả lời nàng, "Ngươi vẫn sẽ được làm Vân Niệm Niệm như cũ. Hiện tại, ngươi cần phải đưa ra lựa chọn, làm Vân Niệm Niệm bên này, hay là làm Vân Niệm Niệm bên kia."
Theo lời thiên đạo nói, trong ý thức Vân Niệm Niệm lại xuất hiện hai hình tượng.
Một bên, là nàng đang nằm trên giường bệnh, bạn bè của nàng đang ở bên cạnh nàng.
"Vì sao cậu lại ra nông nỗi này chứ? Cậu không thể ác một chút được hay sao?" Khăn giấy trong tay bạn của bàng thấm đẫm nước mắt, vừa lau nước mắt vừa nói, "Đã làm phẫu thuật nhiều lần như vậy rồi, tại sao bệnh tình vẫn cứ nguy kịch như thế chứ!"
"Mau đứng dậy a, bà đây vẫn còn trẻ đẹp, không muốn phải vì cái đồ ngốc như cậu mà ném tiền cho bệnh viện đâu!"
Thiên đạo nói: "Mặc dù ngôn ngữ của các nàng ấy mâu thuẫn như thế, nhưng các nàng tuyệt đối không từ bỏ ngươi, vẫn muốn ngươi quay trở về, cho nên, đến tận bây giờ ngươi ở nơi đó vẫn chưa chết."
Vân Niệm Niệm nhịn không được nói: "Những lời nói như vậy, ở thế giới của chúng ta rất hay được dùng để biểu đạt tình hữu nghị, bình thường, bình thường thôi."
Thiên đạo: "Vậy ngươi có muốn về nơi đó không?"
Trong ý thức Vân Niệm Niệm, bỗng hiện lên một góc tử sắc.
Dường như bắt được vướng bận trong lòng nàng, một cảnh tượng khác cũng nổi lên trước mắt.
Kia là Lâu gia, Lâu gia mà nàng quen thuộc.
"Ài?"
Đây là hồi ức sao?
Nàng nhìn thấy viện tử quen thuộc, một viện tử không có tên, trống rỗng, đi qua cầu nhỏ, đi qua cửa bán nguyệt, đẩy cửa phòng ra, vòng qua bức bình phong, nàng nhìn thấy tử sắc quen thuộc.
Tựa như nhau lần đầu gặp.
Ý thức của nàng thổi qua, muốn xem mặt của hắn, nhưng dù làm thế nào cũng không thể bước lại gần.
"Hắn thế nào rồi? Đống rắc rối trong nhà hắn kia thì sao, đã được giải quyết chưa?" Vân Niệm Niệm hỏi, "Đây là hồi ức à, sao lại không cho ta nhìn thấy hắn hiện tại như thế nào? Hắn còn sống sao?"
Thiên đạo nói: "Ngươi cứ tiếp tục xem tiếp đi."
Thanh âm của nó biến ảo ngàn vạn: "Ta chờ sự lựa chọn của ngươi, trước khi ngươi đưa ra quyết định, muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu, ta đã nhảy ra khỏi dòng thời gian, có nhiều thời gian chờ ngươi chọn lựa."
Thiên đạo cam đoan như thế, Vân Niệm Niệm thả lỏng tâm trí, quyết định cẩn thận suy nghĩ rồi mới quyết định.
Nàng liếc nhìn bản thân ở hiện đại, bạn bè thân thiết chờ đợi, chăm sóc bên cạnh, vì nàng mà rơi nước mắt làm cho nàng áy náy không thôi, mà Lâu Thanh Trú bên này...
Vân Niệm Niệm trong lòng đã có lựa chọn: "Ta ở đây nhìn hắn một chút, chỉ nhìn một chút nữa thôi, ta sẽ trở về thế giới của ta đi..."
Chỉ là, một chút này của nàng, chính là nhìn cả một đêm.
Nàng giống như biến thái ghé vào cửa sổ nhìn trộm sắc đẹp thiên quân, từ xa nhìn qua đoàn tử sắc mông lung kia, si ngốc nhìn cả một đêm.
Lâu Thanh Trú không nhúc nhích tí nào, tựa như lúc ban đầu, tiên hồn bị vây trong thể xác, người chết sống lại.
Đợi hừng đông ngày thứ hai, trong lòng Vân Niệm Niệm tự nhủ: "Ta không thể cứ tiếp tục như thế, ta cần phải hạ quyết tâm..."
So với bạn tốt của nàng, Lâu Thanh Trú ở bên này, nàng thực yên tâm.
Không có nàng, Lâu Thanh Trú cũng có thể...
Người trên giường động đậy!
Thiên quân áo tím chậm rãi ngồi dậy, bộ dáng mệt mỏi vạn phần, lung la lung lay đi ra khỏi phòng, bước ngang qua trải qua ý thức của nàng tránh dưới cửa.
Lúc thấy rõ gương mặt hắn, Vân Niệm Niệm lại không có bất kì ý niệm nào khác trong đầu.
Nàng nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt Lâu Thanh Trú, cùng máu trên vạt áo hắn.
"Không phải... Đây không phải hồi ức." Vân Niệm Niệm hậu tri hậu giác phát hiện, đây không phải là hồi ức.
Lâu Chi Lan cười chạy tới, nói: "Ca, mau tới, kén muốn hóa bướm!"
Bên ngoài viện còn có thanh âm của Chi Ngọc: "Cái tên Hạ Viễn Giang kia thật là phiền, tại sao lại ngăn ở cổng muốn ca ca ta chỉ điểm cho hắn chứ!"
Nghe được thanh âm hai người bọn họ, Vân Niệm Niệm vui mừng, rất muốn lớn tiếng hô một câu Chi Lan Chi Ngọc.
"Con trai a, khuê nữ Niệm Niệm hôm nay lúc nào thì về?" Lâu Vạn Lý mập mạp nói, "Nương của ngươi cùng nương của ta đều đang chờ đợi a!"
"Phụ thân, sao ngươi có thể nói như vậy." Chi Lan cười, "Tổ mẫu nghe thấy được, lại muốn dùng quải trượng đánh ngươi nữa."
"Đánh đi, quải trượng của mẫu thân đánh vào thân thể da dày thịt béo này của ta, căn bản không là chẳng đau tí nào!" Lâu Vạn Lý cười ha ha nói.
Vân Niệm Niệm nhỏ giọng kêu lên: "Lâu lão phụ thân."
Ban đầu, trong lòng nàng, bọn hắn sớm đã trở thành người nhà của nàng.
Nàng lại lay động.
"A a... Cứu mạng, làm thế nào để chọn bây giờ!" Vân Niệm Niệm nhìn lên trời nói, "Ta không thể muốn cả hai sao?"
Thiên đạo không đáp.
Lúc này, cảnh tưởng Lâu gia giống như bị xoa bóp, tạm dừng lại, tất cả mọi người cứng đờ tại chỗ.
Vân Niệm Niệm: "Tạm dừng?"
Nàng nhìn về phía Lâu Thanh Trú, phát hiện hắn vẫn còn đi lại được, ý thức Vân Niệm Niệm phiêu phiêu đuổi theo, nhìn hắn kéo tiên y mờ mịt trên mặt đất, sau lưng hắn là mái tóc đen bóng mềm mại như tơ lụa, thật dài, đột nhiên ý thức được, đây là tiên thân lúc đầu của hắn.
Hắn đi đến trước vườn hoa, một con bướm phá kén bay tới, hắn duỗi ngón tay ra, cánh bướm xanh tím đứng trên đầu ngón tay của hắn.
Hắn nhìn con bướm kia, nhẹ nhàng bắn ra, bướm hóa đá, toái quang như cát từ khe hở bàn tay hắn di chuyển.
"Thân đã chết, hồn tán theo gió, ngươi đến từ đâu về lại đó?" Hắn nhẹ giọng thì thầm, nghe qua giống như cùng con bướm đã hóa cát kia nói chuyện.
Lại vung tay lên, bầu trời như biến chuyển, hết thảy mọi người, tất cả mọi hình tượng như những thước phim đảo ngược, trở về lúc ban đêm.
Vân Niệm Niệm: "Đây là cái gì..."
Lâu Thanh Trú đứng ở bên cầu, nhìn qua một nơi khác bên đầu cầu bên kia, hắn giống như đang chờ cái gì.
Hắn đi đến vườn hoa, bên trên nhánh hoa, kén bướm còn chưa phá, hắn quỳ một chân xuống, tóc đen trải trên đất, lẳng lặng nhìn chăm chú cái kén, giống như đang chờ cái gì.
Hắn chậm rãi trở về phòng, nằm ở trên giường, quần áo cùng tóc dài phủ kín giường, bức bình phong chậm rãi khép lại, hắn nghiêng mặt qua, nhìn phần giường bên cạnh, giống như đang chờ cái gì.
Mà Vân Niệm Niệm lúc này cũng ý thức được, hắn đang đợi một người.
Lòng của nàng bởi vì đau đớn mà rung động: "Ta không được."
"Lâu Thanh Trú, ngươi sao lại như thế? Ngươi đang cái việc ngốc ngếch gì thế này!" Vân Niệm Niệm thống khổ không thôi.
Trong ý thức của nàng, mưa ngày một to.
Thanh âm Thiên đạo bay tới: "Hắn thừa nhận đại vận của thiên địa, đã là thiên đế. Nhưng hắn chưa mở ra tân đại đạo, lại đem bản thân phong bế trong mảnh đất hoang của nhân gian này, một tay thiết lập Hoa kinh, sáng tạo ra trời đất ở nơi này, theo hắn thiết lập, ngày mai ngươi sẽ trở lại bên cạnh hắn. Bởi vậy, hắn không ngừng tái diễn buổi tối trước "ngày mai" đó."
"Vân Niệm Niệm, hắn đang chờ ngươi."
"Ngươi là nói, hắn không để ý tới chính sự của thiên giới, tự bế?" Ngực Vân Niệm Niệm kém chút đau sốc hông.
"Hắn mỗi ngày đều tán hồn, phong bế ngũ giác, nếm trải đau khổ ly biệt, thống khổ mà chờ đợi." Thiên đạo nói, "Hôm nay, đã là ngày thứ mười bảy."
Vân Niệm Niệm hô hấp không thông, ý thức của nàng như muốn chết đi, giống như có vô số bàn tay đang hung hăng xé rách trái tim nàng.
"Ta..." Vân Niệm Niệm vươn tay, muốn vuốt ve mặt Lâu Thanh Trú.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, phía trên lông mi của hắn là nước mắt đọng lại.
"Trong lòng ngươi đã có lựa chọn." Thanh âm Thiên đạo co rút lại thành một chùm, bay vào trong tai của nàng, "Nói cho ta biết, ngươi muốn đi đâu, ngươi muốn trở lại thành Vân Niệm Niệm nào?"
Vân Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía cô bạn đang canh giữ bên giường nàng, cửa phòng bệnh đẩy ra, bạn trai của cô ấy đến đưa cơm.
"Vừa rồi anh đã cùng bác sĩ nói chuyện, lại quan sát thêm một tuần, sẽ có thể chuyển tới trại an dưỡng... Em hiểu đây là ý gì sao? Chúng ta cần phải thay người nhà của cô ấy đưa ra quyết định, những người thân thích kia của cô ấy em cũng đã gặp, mỗi lần tới đều khuyên rút ống thở, chi phí viện phí sau này anh cùng tiểu Hạc cũng đi hỏi thử rồi, nói thật ra, một năm, hai năm thì còn có thể, nếu cứ kéo dài như thế... Anh cùng tiểu Hạc cũng chưa biết phải thế nào."
"Em không bỏ được..." Cô ấy khóc nói, "Em không dám quyết định, không cần đem chuyện sống chết của cô ấy ra để ép em, em không thể nói ra lời từ bỏ! Em nuôi cô ấy còn không được sao? Không ai nuôi được thì em nuôi, còn không được sao?"
"Vậy em có nghĩ đến sau này hay không, về sau chúng ta... Em còn nhớ hay không, tháng tám này hai chúng ta sẽ kết hôn? Mấy tháng này anh vẫn luôn vì chuyện đó mà bận rộn, anh biết quan hệ của hai đứa em rất tốt, cũng có thể hiểu được... Nhưng em thật sự không nghĩ cho sau này sao? Cuộc sống của em thì sao? Thời gian của tiểu Hạc thì sao? Em đừng nhìn những người phụ huynh kia nói muốn trả viện phí cho cô ấy, cho dù bọn họ có thể kiên trì được, nhưng bình thường ai sẽ chăm sóc cho cô ấy đây? Em muốn mỗi ngày đều đến, hay là hai ngày một lần, một tháng, hay một năm? Em suy nghĩ cho rõ ràng, hiện tại quyền quyết định đều do bác của cô ấy, người ta nói cái gì mà cân nhắc đến tâm tình của của hai người, chẳng qua cũng chỉ là ngại mặt mũi mà không nói ra câu rút ống thở thôi, em có biết ông ta thầm nói với anh làm sao không? Ông ta muốn anh khuyên mấy người các em nên sớm buông tha một chút!"
Vân Niệm Niệm móp méo miệng, thở dài.
Nàng đối với thiên đạo nói: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, bên kia ta đã sớm không trở về được."
Ngữ khí Thiên đạo nhẹ nhàng, biết rõ còn cố hỏi: "Ngươi muốn về nơi nào?"
"Ta không muốn trở thành vướng bận của bọn họ, cũng không muốn để cuộc sống của bọn họ bị liên lụy." Vân Niệm Niệm nói, "Kỳ thật, Lâu Thanh Trú cũng không có nói sai, ta có thể ứng trận chiêu hồn của hắn, đã nói lên việc, ta ở thế giới kia, đã tuyên cáo tử vong, trở về... Trừ bỏ liên lụy bạn bè, cũng không có ý nghĩa gì."
Thiên đạo: "Cho nên ngươi chọn?"
"Ta đây, trời sinh là người đẹp lương thiện, không có cách nào khác." Vân Niệm Niệm cười, "Ta đương nhiên lựa chọn điều làm cho mọi người đều không phải khổ sở. Ta phải chết đi ở thế giới kia, bạn bè của ta mới có thể triệt để cắt đứt hy vọng, trải qua cuộc sống của họ đi? Ta muốn đến bên người Lâu Thanh Trú, đây cũng không phải là do ta trọng sắc khinh bạn..."
Thiên đạo cười: "Ta lại không nghĩ như vậy."
Vân Niệm Niệm: "Ngươi cũng đừng ở trong này nói cái đó với ta. Khục, ta là nói... Bạn bè của ta không có ta, cũng chỉ coi như mất đi một người bạn, họ cũng có cuộc sống của riêng họ, sẽ không bởi vì mất đi ta mà bi thương không vượt qua nổi. Nhưng ta thấy cái tên ngốc tử này, không có ta là không được mà."
Nàng nói: "Nói thật, ta cũng không nghĩ tới hắn lại bởi vì ta trở thành cái dạng này, nhưng ta cũng không ngoài ý muốn, ta biết hắn... Bình tĩnh mà nói, đúng là người như vậy, ta biết hắn yêu ta."
Thiên đạo chỉ cười không nói.
"Hắn yêu ta." Thanh âm Vân Niệm Niệm càng thêm kiên định, "Trước đó ta không dám đáp lại phần tình yêu này, là bởi vì ta vẫn luôn xem hắn như một huyễn ảnh trong mộng, ta sợ bản thân một khi trầm luân, hắn sẽ vỡ nát, sẽ nói cho ta biết, đây là giả."
"Không đau thì sẽ không biết." Vân Niệm Niệm nói, "Hắn là thật, yêu ta cũng là thật, ta sớm đã biết, là do ta quá nhát gan, ta... Ta từ nhỏ đều là người vận khí không tốt lắm, chưa bao giờ trúng thưởng, cũng không từng gặp điều gì gọi là may mắn, cho nên bỗng nhiên có một người như vậy, mang theo ánh sáng lấp lánh bước vào đời ta, yêu ta, cho ta tình yêu lý tưởng nhất, mộng ảo nhất, ta lại không tin, ta sợ ông trời trêu đùa ta."
Thiên đạo nói: "Ta cũng không trêu đùa vạn vật, thiên đạo là nhân từ."
"Không sai." Vân Niệm Niệm nói, "Hiện tại ta đã tin, ban đầu, ta là nhân vật chính, ta chính là con cưng được sủng ái nhất của trời đất a."
"Hỏi ngươi một lần nữa." Thiên đạo nói, "Nói cho ta biết, lựa chọn của ngươi."
Vân Niệm Niệm nói: "Ta chọn, tiếp tục cứu người, cứu vớt thiên quân bị tình tổn thương kia, cái tên đại ngốc tử ngốc nhất trên đời này, tuyệt đối không có ai ngốc hơn hắn kia!"
Thiên đạo: "Mời, bước một bước lên phía trước, sẽ không còn cơ hội thay đổi."
Vân Niệm Niệm cười nói: "Ân, ta là người vô cùng lương thiện nha, vĩnh viễn sẽ không hối hận."
Nàng hướng về bạn bè sau lưng nói tiếng cảm ơn, lại nói một tiếng vĩnh biệt.
Sau đó, bước chân về phía tiểu viện kia.
Nắng mờ mờ.
Vân Niệm Niệm mở to mắt, đứng ở ngoài cửa lớn Lâu gia.
Hai con sư tử bằng đá hùng vĩ nhìn nàng, Vân Niệm Niệm hướng về phía bọn chúng lè lưỡi.
Nàng thở sâu, gõ vang cửa lớn, Hạ Viễn Giang một bên cầm Du Long thương bĩu môi nhìn, nói: "Vân phu nhân, ngươi có thể thay ta nói với Lâu tiên sinh vài lời hữu ích hay không, để cho hắn chỉ điểm ta? Chỉ điểm một hai câu thôi là được!"
Vân Niệm Niệm: "Ngươi có tin hay không, hôm nay bất kể là ngươi cầu hắn cái gì, hắn đều sẽ đáp ứng."
Hạ Viễn Giang: "Thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật."
Người làm mở cửa thấy nàng, vui mừng nói: "Thiếu phu nhân đã trở lại?"
Vân Niệm Niệm thở dài một tiếng: "Đừng nói cho hắn, tự ta đi."
Trên đường đi gặp đều là những khuôn mặt tươi cười, đều gọi nàng một tiếng thiếu phu nhân.
Đi đến trước đại viện, Vân Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn khung cửa trống rỗng, nói: "Nói với bọn họ, chuẩn bị giấy bút, đợi lát nữa hắn đi ra, để cho hắn viết... Từ Thiện viện, viết xong thì treo lên cho ta."
Người làm đứng hai bên đáp ứng.
Vân Niệm Niệm đẩy cửa ra, đi qua cầu nhỏ, nhẹ nói một câu, ta đã trở về.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, hồ điệp phá kén bay tới, dừng trên đầu ngón tay của nàng, Vân Niệm Niệm nhẹ nói: "Ta đã trở về."
Nàng đẩy cửa phòng ra, đẩy bức bình phong, che kín mắt tiên quân đang nằm trên giường.
Nàng hắng giọng một cái, cười nhẹ nhàng nói: "Đoán xem ta là ai?"
Một đôi tay khoác lên trên cổ tay nàng, khóe miệng tiên quân áo tím có chút giật giật, cho dù bị che mắt, cũng có thể nhìn ra hắn đang kinh ngạc.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nước mắt Vân Niệm Niệm lạch cạch lạch cạch rơi trên tay.
Ngay tại thời điểm bi thương, nàng nghe thấy tiên quân kia mở miệng, lẩm bẩm nói: "Tâm ma... Sao?"
"Ngươi nha, ngươi mới là ma!" Vân Niệm Niệm đập vào trán hắn một cái, nắm chặt lấy bờ vai của hắn thốt ra, "Trợn to con mắt xinh đẹp của ngươi ra cho ta, nhìn kỹ, nhìn hai canh giờ liền cho ta! Ta, Vân Niệm Niệm, từ trên trời đến, phụng mệnh thiên đạo đến cứu vớt cái tên cuồng tự bế nhà ngươi!! Ma? Cho ngươi thêm một cơ hội, gọi ta, tiên nữ!"
Lâu Thanh Trú cầm tay nàng, ngẩng đầu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
Thật lâu sau, hắn lấy một tay Vân Niệm Niệm đặt trong ngực, ngửi mùi vị quen thuộc trên người nàng, giống như cười lại giống như khóc, "Là ngươi..."
Chỉ có ngươi mới nói những lời kì quái này.
Niệm Niệm, ngươi đã trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.