Sau Khi Xuyên Thư Tôi Trở Thành Nữ Phụ Hào Môn

Chương 3:




Chủ nhân của giọng nói với một đôi mắt đào hoa tràn đầy thâm tình, khóe miệng tươi cười tràn đầy gió xuân.
Đây tất nhiên là Tam ca nguyên chủ Tô Giác đương nhiệm giáo thụ đại học Thanh Hoa.
“Tam đệ, em có xấu hổ không vậy? Thiển Thiển còn dậy sớm hơn em.”
Không sai, vị quý công tử cao quý này có một khuyết điểm chính là hắn cực kỳ thích ngủ nướng, mặc kệ chuyện gì xảy ra đều không thể ngăn cản hắn ngủ nướng.
Đại khái là bởi vì tình cảm nguyên chủ lưu lại, Tô Thiển cảm thấy với gia đình này tình cảm sâu sắc, vô cùng sủng ái.
“Tiên sinh, tiểu thư đồ vật đã chuẩn bị xong.” Cố tẩu mở miệng nói.
Vị nữ quản gia này trông đã ngoài 40, ăn mặc lịch sự, tóc được chải tỉ mỉ.
“Thiển Thiển, con ăn đã no chưa?” Ba Tô ôn nhu hỏi. Nếu là mấy ông già ở công ty nhìn thấy chủ tịch nhà mình còn có biểu tình ôn hòa như vậy chắc hẳn rất kinh ngạc. Rốt cuộc Tô Phấn ở bên ngoài vẫn luôn là hình tượng mặt lạnh.
“Được rồi, ba ba. Ách, mọi người đều ăn xong rồi sao?” Vẻ mặt quẫn bách nhìn về phía người trong nhà đã sớm ăn xong bữa sáng đang hứng thú dạt dào nhìn về phía cô.
“Thiển Thiển, không phải luôn vì giữ dáng không muốn ăn nhiều một chút sao?”
“Nhị ca, thân thể người ta vẫn còn đang phát triển đấy!”
Huống chi làm nữ phụ ác độc, cô trời sinh chính là thể chất ăn không mập, có được không?
“Đúng vậy, Tô Ngọc, Thiển Thiển ăn nhiều một chút mới có thể lớn chứ!”
“Được rồi, anh cũng không phải có ý đó. Đúng không, Thiển Thiển? Ca ca chỉ là tò mò thôi?”
“Hừ, Nhị ca anh rõ ràng cười nhạo Thiển Thiển, Thiển Thiển tức giận.”
Nhìn bé con bên kia một bộ dạng biểu tình anh không dỗ em, em liền không để ý tới anh nữa.
Tô Ngọc không cười nữa lên tiếng.
“Thôi mà, Thiển Thiển, là Nhị ca sai, làm thế nào Thiển Thiển mới nguyện ý tha thứ cho Nhị ca đây?”
“Cũng không phải không được. Trừ phi Nhị ca giúp em làm một việc.”
Bé con lén lút tới gần Tô Ngọc, nói cho hắn hôm nay biết Đường Uyển Tĩnh sẽ đến công ty mời cô dự yến hội, nhờ Tô Ngọc chuyển lời cho Đường Uyển Tĩnh đừng có những suy nghĩ bà ta không nên có.
Tô Ngọc vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Tô Thiển.
“Ca ca, Thiển Thiển đã không phải cô nhóc năm đó, sẽ không ngốc vì người khác mà sống.”
“Thiển Thiển, em phải nhớ kỹ em là tiểu công chúa của Tô gia chúng ta, căn bản không cần đi lấy lòng ai.”
“Vâng, nhị ca.”
Chuẩn bị xong để đến trường học, Tô Thiển cùng cha mẹ lên xe, cừ nha, là siêu xe.
Đến cửa trường rồi, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc lại một chiếc siêu xe đẳng cấp thế giới chạy như bay lướt qua, trường học càng lộ rõ vẻ quyền quý cùng giàu có.
“Trung học Dật Dương.” Tô Thiển nhẹ giọng nói đến.
“Thiển Thiển, đi thôi. Ba mang con đi mở mang kiến thức trường học.”
“Dạ.”
Xung quanh hào môn tự nhiên có không ít người nhận ra Tô Phấn, nhưng quanh thân tồn tại bảo tiêu, rõ ràng cho thấy ý chủ nhà không muốn kết bạn, cũng không dám đi lên, miễn phải chọc người khó chịu. Nhưng thiếu nữ xinh đẹp ở bên người đại lão hẳn chính là tiểu công chúa Tô gia, đến lúc đó có thể cho con nhà mình lấy lòng vài phần.
Đây chính là gia đình hào môn, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến lợi ích cho gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.