Sau Lũy Tre Làng

Chương 14:




Tiếng kêu như ai oán, như vận rủi,mời gọi những điều xấu xa nhất đến với ngôi làng này.
Khi trời sẩm tối, mọi thứ chìm trong màn đen tĩnh lặng, chỉ có các cơn gió thổi qua các hàng cây tạo lên những âm thanh rì rào, lao xao.
Trên đường làng đã vắng bóng người từ lâu, ai nấy đều ăn xong cơm tối, đóng cửa cài then, lên giường ngủ sớm.
Lâu lâu ở phía xa xa, người ta chỉ nghe thấy lác đác vài tiếng chó sủa, tiếng Qụa kêu dài trong đêm đen tĩnh mịch.
Cứ ngỡ rằng nếu nghe theo lời bác Mộc thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ấy thế mà vào lúc rạng sáng, trời vẫn còn nhá nhem, nhập nhoạng tối.
Thì có tiếng kêu gào thảm thương vang lên từ phía đình làng, biết có chuyện chẳng lành xảy ra.
Bác Mộc đang ở nhà ông liền vọt ra cửa, tiếng kêu gào lớn đến nỗi, con Lu nhà cậu Cải nuôi sủa lên ầm ĩ, tôi cũng chợt tỉnh giấc, vừa thấy bác Mộc chạy ra ngoài cổng,tôi liền chạy theo.
Gần đấy có mấy nhà, cũng vừa bị tiếng gào đánh thức, đang lục đục dậy, mở đèn sáng trưng.
Bác Mộc chạy rất nhanh, tôi cố chạy theo suýt thì không kịp, gần đấy cũng có vài người đang hướng phía đình làng chạy tới, do trời tối nên tôi chẳng nhìn rõ là ai.
Thế rồi tiếng chân người rầm rập, tiếng chó sủa ầm ĩ, huyên náo cả một làng quê.
Bác Mộc vừa đến nơi thì đã thấy nguyên một nhóm người đứng xung quanh cây Đa cổng làng, họ túm tụm lại đứng thành một vòng tròn, đưa tay chỉ chỏ, bàn tán ầm ĩ.
Vì không nhìn rõ có chuyện gì xảy ra, bác Mộc quát lớn:- Mấy ông mấy bà lui ra, có việc gì mà đứng túm tụm lại hết thế này?Nghe giọng bác Mộc, mọi người liền tự ý thức được, dạt sang hai bên, chừa cho bác một con đường đi vào trong.Tôi vừa chạy tới, thở hồng hộc, bám theo bác Mộc mà đi vào.
Vừa tới nơi thì tôi vô cùng ân hận, đáng lẽ tôi không nên theo bác Mộc vào, vì đập vào mắt tôi là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Dưới gốc cây Đa, có một người đang ở trong tư thế quỳ, gục đầu xuống mà gào khóc, hai tay đang bưng kín mặt,.Tôi đang cố gắng nhìn cho kỹ, xem đó là ai, thì ở phía trên cây Đa có một tiếng cười quái dị vang lên:- Ê he,he, he, ế hé hé hé,..Cả tôi và bác Mộc đều giật mình, ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một người đang vắt vẻo ngồi trên cành cây mà cười.
Người này hình như là phụ nữ, vì mái tóc rất dài đang che kín khuôn mặt, cô ta ngồi ở trên đấy, người run lên, hai chân thì lắc qua lắc lại, đua đưa tới lui trong không khí.Mọi người vừa thấy cảnh quái dị như vậy, liền nhanh chóng tản hết ra xa, chỉ để lại bác Mộc và tôi tẩn ngẩn đứng gần đấy.
Trời quá tối, không thể phán đoán được việc gì, bác Mộc bèn quay lại hỏi mọi người:- Có ông bà nào mang theo đèn pin không?Trong đám đông có người đi ra, đưa cho bác Mộc một cây đèn pin, chắc vì sợ mà bác Mộc vừa cầm được cây đèn pin thì người này đã nhanh chóng chạy đi ngay.
Bác Mộc mở đèn soi về phía trước.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của cây đèn pin, thì lúc này mọi người mới nhìn rõ được tất cả cảnh vật trước mắt.
Dưới gốc cây Đa là một người đàn ông đang bưng mặt khóc nức nở, hai vai còn đang run run, cứ thế anh ta cứ quỳ ở đấy, mà không có hành động gì hơn.
Bác Mộc lại lia đèn pin lên trên, theo ánh đèn mọi người đồng loạt ngước nhìn lên.
Thì thấy một cô gái đang ngồi vắt vẻo ở trên cành cây Đa, hai tay bịt chặt lấy tai, đầu thì cúi xuống, hai chân thì lắc lư, không thể nhìn rõ được mặt cô ta.
Vì tóc của cô ta rủ xuống, xõa ra, bao phủ hết khuôn mặt.
Thấy sự việc diễn ra rất quái dị, hai người này sao có cảm giác rất giống tình trạng của ông Hậu lúc sáng qua.
Mọi người kéo đến ngày một đông, nhưng hai người kia dường như không thấy, không biết, cứ lặp đi lặp lại mãi hành động của mình.
Thấy mọi việc tiếp diễn như vậy là không ổn, có thể anh chàng dưới đất không sao, nhưng cô gái ở trên cành cây kia, không cẩn thận lỡ mà rơi xuống, với độ cao như vậy không khéo lại có án mạng xảy ra.
Bác Mộc đành lên tiếng:- Nhà ai ở gần đây, có thang, mau mau mang đến, đưa cô gái xuống đất, để lâu cô ta vô tình ngã xuống, thì dù có sống cũng tàn mất.
Còn mấy cậu con trai khỏe mạnh, lại đây phụ tôi, đưa cái anh chàng kia ra.Bác Mộc vừa dứt lời thì mọi người đều xôn xao, có người lên tiếng:- Nhà ông Lân ở gần đây nhất, để chúng tôi qua đấy lấy.Nói rồi có mấy người chạy đi đồng thời lại có vài anh thanh niên bước đến gần chỗ bác Mộc, mọi người đang chuẩn bị đem anh thanh chàng kia ra trước.Thấy mấy anh thanh niên đã chuẩn bị xong, bác Mộc liền nhắc nhở:- Các anh tới gần phải nhào vào tóm gọn anh ta ngay, để tránh trường hợp bị cắn giống mấy người hôm qua bắt ông Hậu.
Tôi nhắc lại cho mấy anh nghe kỹ, phải khống chế ngay, khóa tay chân lại, không được để anh ta kịp chống trả, nhớ chưa?Mấy anh trai làng đều vâng dạ, tỏ vẻ đã hiểu.
Kế hoạch bàn xong, mọi người hành động ngay.
Dưới gốc cây, anh chàng đó vẫn đang quỳ gối ôm mặt khóc, đầu cúi gằm:- Hức hức hức, hư hư hư,..Trên cành cây, thì cô gái kia lại hai tay bịt lỗ tai, cưới quái dị:- Ế hế hế, khì khì, khặc, khặc, khặc.Thấy tình cảnh quái dị như vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy lạnh gáy.
Mấy anh trai làng chầm chậm tiến lại gần chàng trai đang quỳ dưới gốc cây, khuôn mặt tràn đầy căng thẳng, lo âu, ai cũng sợ mình sẽ bị cắn giống mấy người bắt ông Hậu sáng qua.
Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, anh ta lại không làm gì cả, vẫn giữ điệu bộ như cũ.
Nhưng khi mấy anh thanh niên lại gần hơn tí nữa thì có một giọng nói quát lên rất lớn:- Khoan, dừng, các anh lui hết lại, nhanh,..Mọi người đều quay sang nơi phát ra tiếng quát đó, giọng nói đấy là của bác Mộc.
Lúc này bác Mộc nét mặt vô cùng lo lắng nhìn lên cành cây.
Mọi người đều nhìn theo, thì ai lấy đều phải hít vào một hơi thật sâu, vì không biết tự bao giờ cô gái đã từ ngồi chuyển sang tư thế đứng.
Hóa ra trong khi tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào chàng trai dưới mặt đất, thì bác Mộc lại chăm chú nhìn lên cành cây, bác thấy được rằng cứ mỗi khi mấy anh thanh niên lại gần anh chàng dưới gốc cây một chút, là cô gái trên cành cây lại đứng dậy một tí.
Sợ rằng nếu mấy anh thanh niên tóm lấy chàng trai kia, thì cô gái sẽ nhảy xuống mất.
Sự việc kì quái đến mức bác Mộc phải thốt lên mà chửi bậy:- ĐM nhà nó, cái chuyện khùng điên gì thế này.Sau khi mấy anh thanh niên lùi lại, thì cô gái ở trên cành cây lại tiếp tục ngồi xuống, hai chân lắc lư như cũ, còn hay tay vẫn bưng kín đôi tai, nhưng lúc này cô ta không còn phát ra điệu cười quái dị nữa.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm gì bây giờ, bác Mộc cũng cau có, đúng là thực sự hết cách, chỉ mong mấy người đi lấy thang về nhanh nhanh, để cứu cô gái xuống trước.
Khi mọi người đang chờ đợi, thì đột ngột có biến, chàng trai vốn dĩ đang khóc ở dưới gốc cây bỗng nhiên ngoác miệng ra cười nắc nẻ, còn cô gái ở trên cây vốn đang cười thì bắt đầu lại khóc bi thương.
Ai lấy đều thấy cảnh tượng này, sợ đến mức chân nhũn ra, có vài người yếu bóng vía, còn khuỵu cả chân xuống, phải nhờ người khác đỡ.
Mọi người đều nhận ra được, hình như điệu bộ của chàng trai và cô gái được hoán đổi cho nhau.
Chàng trai mới vừa rồi hai tay còn ôm mặt khóc thì nay lại đưa tay lên bịt hai lỗ tai, còn cô gái mới đây còn cười sằng sặc bưng đôi tai thì lại đưa tay xuống ôm mặt khóc.
Bây giờ mọi chuyện đã quái dị đến cực điểm mà không thể có cách nào giải thích được.
Khi mà mọi người còn đang xôn xao chỉ trỏ, thì nhóm đi lấy thang đã tới.
Bác Mộc thấy vậy, vui mừng ra lệnh ngay:- Nhanh, nhanh, mau, đưa cô ta xuống, à mà dựng cái thang phía bên kia gốc cây, đừng lại gần chỗ anh này đang quỳ.
Lại gần là cô ta nhảy đó.Vẫn là nhóm thanh niên cũ, họ nhanh chóng vòng ra phía sau cây Đa, đặt thang chắc, một anh thoăn thoắt trèo lên.
Mọi người đều nín thở, hồi hộp, thì ai dè anh thanh niên đang leo thang, bỗng đạp hụt chân, rồi như có một thứ gì đang đẩy anh ta ra khỏi thân cây, anh ta hoảng hốt kêu lên oai oái.
Đúng lúc này một tiếng gầm lên vô cùng lớn:- Cúttttttttttttt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.