Sau Lũy Tre Làng

Chương 22: Vẫn Còn Kịp




Khi thấy ông Bình suy sụp, quỳ gục dưới mặt đất, thì thứ giống bà Mộng kia, lại tiếp tục mà ngửa cổ lên trời cười khoái trá, tiếng cười như điên như dại, hình như nó đang rất thích thú, một lúc sau thì nó ngưng lại, chậm rãi cúi xuống nhìn ông Bình, đưa chiếc lưỡi dài cả gang tay mà liếm qua liếm lại hai bên mép, có lẽ nó đang phân vân, không biết ăn tươi nuốt sống ông Bình từ khúc nào sẽ ngon nhất.
Cuối cùng như đã chọn lựa được, nó giơ cao cánh tay xương xẩu, bàn hơi chụm lại, móng tay dần dần dài ra, ngắm chính xác đầu ông Bình, chuẩn bị mà bổ xuống.
Thì lúc này, trên con đường đất dẫn về làng, thấp thoáng có một người đang chạy tới đây, nhanh đến nỗi chỉ nhìn được tàn ảnh mờ mờ.
Vừa thấy thứ quái thai kia chuẩn bị giết hại dân làng, người kia thò tay vào trong túi vải đeo trên vai, rút ra một vật màu đen, phun vào vật đấy một thứ gì, sau đó phóng thẳng về nơi ông Bình đang quỳ.
Miệng quát lớn:- Trần Quân, con cháu đời thứ 14 dòng họ Trần, triệu hồn tử sĩ, hộ mệnh con dân.Vật đó bay rất nhanh, chỉ thấy tàn ảnh mờ mờ còn lại trong không khí, nghe đánh phập một tiếng, vật đó không bay trúng thứ quái thai kia mà cắm thẳng xuống đất, trước mặt ông Bình một đoạn.
Tiếng hô vừa dứt, từ nơi vật kia cắm xuống, xuất hiện hai bóng ảnh mờ ảo, dần dần hiện hình trong không khí.
Là hai vị mình trần, nơi tay cầm đao, không nhìn rõ mặt mũi, vô cùng vạm vỡ.
Thầy Quân gằn giọng:- Tử sĩ nghe lệnh, Giết.Chữ giết vừa dứt, hai thân ảnh hóa thành luồng gió, từ hai hướng trái phải, nhanh như cắt, bóng đao vung lên, sáng chói cả một đoạn đường.
Thứ quái thai kìa vừa thấy hai vị tử sĩ, cũng không dám khinh thường, dừng lại việc bổ xuống đầu ông Bình, hai cánh tay thu lại bảo vệ nơi yếu hại, nó mở miệng mà tru lên:- ÁUUUUUUUUUUUUUUVừa nghe tiếng tru, bầy chó đứng bằng hai chân, vốn dĩ đang ở vòng ngoài, như nhận được mệnh lệnh nào đó, nhanh chóng phi thân, lao đến tấn công hai vị tử sĩ.
Mọi chuyện nói thì dài dòng, nhưng diễn ra vô cùng nhanh.
Chỉ nghe thấy tiếng đám chó rên la thảm thiết:- Ẳng,...ẳng,..
ẳng,....- Phốc, phốc, phốc,...Từng tiếng đao chém vào da thịt nghe rợn người, đao ảnh như có như không xuất hiện trong không khí, từng cái chân, cái tay, có khi cả cái đầu, của đám chó quái dị kia văng ra, rơi vương vãi trên mặt đất.
Trong phút chốc ngắn ngủi, mấy con súc sinh đã bị hai vị tử sĩ phanh thây đoạn thịt.
Nhưng mọi việc còn chưa xong, sau khi hạ sát bầy chó kia xong, hai vị tử sĩ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, mà lao thẳng về phía thứ quái thai kia.
Nhưng nó không hề sợ hãi, buông tay ra, đưa mặt về phía hai vị tử sĩ mà gầm lên một tiếng:- Gào,...gào,...gào,.....Âm thanh trấn động một vùng, luồng âm ba phát ra từ miệng nó, khiến cho hai vị kia bị đẩy lùi ngược lại phía sau.
Nhân lúc nó còn đang giao chiến với hai vị tử sĩ, thầy Quân đã phi thân được đến kết giới, thấy mọi người đã bị dọa cho sợ đến mức, đổ gục hết ở bên trong, còn được mấy người chưa bất tỉnh, nhưng đều ngây ngốc cả rồi.
Nhanh chóng kiểm tra một lượt từng người, thầy mới thở phào ra một hơi, trút được gánh nặng trong lòng, may quá không có ai bị sao cả, chỉ do kích động tinh thần, nên tam dương yếu đi, tam hồn bất định, thầy nhanh chóng lấy cây bút lông màu trắng, chích máu đầu ngón tay từng người, rồi dùng phép cố hồn cho họ.
Trong khi đó ở bên kia, trận chiến giữa hai vị tử sĩ và thứ quỷ quái kia vẫn đang diễn ra ác liệt.
Rất nhiều lần hai vị tử sĩ tách ra ý đồ tấn công nó theo nhiều hướng, nhưng chỉ cần tiến lại gần nó một phạm vi nhất định, là ngay lập tức sẽ bị đẩy lui.
Thế trận cứ giằng được một lúc, dường như cứ đánh qua đánh lại mãi, nó mất kiên nhẫn, trở lên nổi giận rồi thứ kia ngửa cổ về phía sau, rồi ngay lập tức phun ra hai luồng khói xanh, như cây lao, phóng thằng về hai vị tử sĩ.
Hướng đi của hai luồng khói rất hiểm, chỉ một vị là né tránh được, vị kia bị dính một lao xuyên người, không thốt lên được lời nào mà dần tan biến vào không khí.
Cùng lúc đó khi đang thi triển phép cố hồn cho ông Bình, bút lông vừa đặt xuống, thì thầy Quân mặt tái lại, khóe miệng rỉ ra một tia máu.
Nhanh chóng đứng dậy, thầy Quân ngón chỏ và ngón cái khép chặt với nhau, chỉ về hướng vị tử sĩ còn lại, miệng thốt lên:- Luiii.Vừa hô thầy Quân vừa gập khuỷa tay về phía ngực.
Bóng hình mờ ảo của vị tử sĩ như một cơn gió, bay tới vật cắm ở trên mặt đất, chui vào trong nó.
Bây giờ mới biết được hóa ra đó là tấm thẻ bài có chữ Tử màu đỏ mà trước đây, thầy đã dùng để trảm sát oan hồn quỷ binh nhập vào người ông Siu.
Sau khi thu hồn tử sĩ xong, thầy Quân đưa vạt áo lên lau máu ở nơi khóe miệng, chằm chằm nhìn về thứ quái thai kìa mà gằn từng chữ:- Tam Cẩu U Linh, tam hồn phân ra một chủ hồn, một chi hồn, một thứ hồn, lại chiếm đoạt thi thể của ba người mà sống lại, dùng quỷ khí ba nơi, hội tụ chúng lại triệu hồi Huyết Nguyệt, lại tiếp tục dùng Tam Tinh Hí Nguyệt để thay da đổi thịt, từ Qủy Tinh hóa thành Qủy Linh.
Nói đi rốt cuộc ai dạy ngươi thứ tà pháp này? Thứ này xuất phát nguồn gốc từ phương Bắc? Làm sao một cái tinh chó như mi lại biết được?Qủy Linh vẫn đứng lặng im mà nhìn thầy Quân, không thèm trả lời.
Thầy tiếp tục lớn tiếng:- Khai ra đi, đừng có giả ngu, chẳng phải đám Quỷ Tinh các ngươi thích nhất là trở thành bộ dáng giống con người sao? Hay mới hóa hình, vẫn chưa biết nói tiếng người, mà chỉ biết sủa tiếng chó?Bị thầy khiêu khích, nó tức lắm, gào lên:- Câm mồm, tiểu tử....Thầy vẫn ung dung nhàn nhã, gật gù rồi nói với nó:- À hóa ra là biết nói tiếng người, cứ tưởng chỉ biết sủa thôi chứ?Hai lần bị chửi thẳng mặt như thế khiến nó không nhịn được cơn tức, nó nhe ranh múa vuốt, muốn nhào về phía bên này mà xé xác thầy Quân.
Nhưng mới đi được vài bước đã khựng lại, cười âm trầm rồi nói:- Thằng nhóc, khá lắm, biết dùng cả kế khích tướng cơ đấy.
Bổn vương mà ra tay, thì tên tiểu tử nhà người cầm chắc cái chết.
Cho nên,...Nói đến đây, tên Qủy Linh ngửa đầu hít một hơi thật sâu, rồi thổi ra một luồng khí đỏ, hướng về đám thi thể không còn nguyên vẹn của đám chó đi bằng hai chân.
Điều đáng sợ bắt đầu phát sinh, khi đám thi thể đó tiếp xúc với hơi thở của tên Qủy Linh, thì chúng nhúc nha nhúc nhích,từ những nơi bị chém rụng da thịt lại dần dần nối liền lại vào với nhau.
Đám chó ma quái đó gượng dậy nhanh chóng, từng con, từng con một, chúng đã sống lại.
Thấy cảnh đó thì mặt thầy Quân hơi khó coi, còn tên Qủy Linh chỉ nhe răng cười gằn, nhìn thầy bằng đôi mắt xanh lét..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.