Lộ Dao cầm hộp quà đã chuẩn bị sẵn đưa cho ông bà Khương, cả hai nhận lấy rồi nói tiếng "cảm ơn" chứ không biểu lộ gì thêm.
Ông bà Ngọc lại thân thiện hơn, vui vẻ nói với ông bà Khương:
_ Hai người ngồi máy bay lâu như vậy chắn chắc là rất mệt, tôi vừa dặn người làm chuẩn bị ít món chào đón hai người về!
_ Bà Ngọc, bà vẫn chu đáo như vậy, có bà chạy qua chạy lại như vậy, tôi đi xa cũng thấy yên tâm.
_ Có gì đâu, thân nhau thì lo lắng như vậy cũng là thường tình mà.
Cả bốn người cùng phá lên cười, Lộ Dao thấy mình bị lãng quên thì cười tươi, nói vào:
_ Hai bác vừa từ nước ngoài về ạ? Con nghe nói, Uyển Quân đang tiếp quản Thiên Long, thật may mắn khi có người con dâu như vậy!
Ông bà Ngọc nghe Lộ Dao khen ngợi con mình thì cũng thấy nở mày nở mặt, nhưng câu nói tiếp theo của cô ta lại làm cho cả bốn người đều khựng lại:
_ Nhưng dạo gần đây con thấy cô ấy qua lại với người phụ nữ nào đó, rất khả nghi. Con lại nghe nói, hình như gặp chuyện gì đó nên Thiên Long đã đóng cửa rồi!
Ông bà Ngọc lo lắng nhìn ông bà Khương, họ lắc đầu biểu thị không có chuyện gì đâu! Bà Khương cầm ly trà lên uống, nhẹ nhàng nhìn nước trong ly lăn tăn khi bà lắc lắc, giọng nói uy nghiêm của bà vang lên:
_ Dù sao cũng chỉ là Thiên Long, cho dù có là Trung tâm mua sắm bậc nhất thành phố thì cũng chẳng sao! Con dâu do tôi chọn, lại được tôi cưng chiều thì chuyện gì nó làm cũng có tôi chống lưng.
Lộ Dao nhìn vẻ mặt cưng chiều khi nhắc đến Ngọc Uyển Quân của bà Khương thì không biết nên nói gì, chỉ biết cười gượng rồi nói:
_ Bác gái nói phải, nhưng người như vậy sao có thể....
_ Lộ tiểu thư lo chuyện nhà tôi hơi nhiều rồi đó!
_ Cháu chỉ là muốn tốt cho Khương gia thôi, thật sự không có ý gì khác!
_ Tốt nhất là như vậy!
Chỉ với một câu ngắn ngủi nhưng ý nghĩa lại vô cùng dài, bà Khương đây là âm thầm cảnh cáo, nếu như muốn yên ổn thì im lặng mà sống, còn nếu như muốn nổi tiếng thì cứ làm theo những gì cô ta muốn!
Ngọc Uyển Quân cùng với Khương Phong Dũng từ trên lầu đi xuống, bà Khương liền vui vẻ đi đến kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình, không giấu được vẻ phấn khích nói:. Truyện Việt Nam
_ Quân Nhi, con được nghỉ tận một tuần, nguyên tuần này mẹ và mẹ của con sẽ đi chơi cùng con. Con muốn đi đâu cứ nói, mẹ chiều con tất.
_ Không cần đâu ạ, như thế thì rất phiền.
_ Không phiền, không phiền, à đúng rồi, mấy hôm nữa có tiệc ở Bạch gia, chúng ta cùng tham dự.
Bà Khương không ngừng nói về kì nghỉ này, nào là đi ăn, mua sắm, dự tiệc, còn muốn dẫn cô đến Ý để xem đấu giá.
Khương Phong Dũng đứng bên cạnh mà như người vô hình, đúng thật là, các bà mẹ khi có con dâu thì quên mất con trai mình luôn.
Ông bà Ngọc lại cảm thấy vui vẻ khi ông bà Khương thương yêu con gái mình như vậy! Anh thấy Lộ Dao vẫn còn ngồi đấy làm bóng đèn thì nhẹ nhàng nhắc nhở:
_ Lộ tiểu thư, cô có thể về được rồi! Gia đình tôi cần có không gian riêng.
_ Nhưng tôi đến chủ yếu là tìm anh, chúng ta bàn việc một chút nha?
_ Bây giờ là thời gian thư giãn của tôi, tôi không muốn người khác làm phiền nó!
_ Nhưng...
Thấy anh không có ý định sẽ giữ mình lại nên Lộ Dao đã cầm theo túi xách ra về, cô nhìn anh khó hiểu, chẳng phải là đối tác sao? Một chút tôn trọng cũng không có, chẳng lẽ như lời anh nói, không gặp thêm người phụ nữ khác bên ngoài?
Đến chiều, ông bà Ngọc xin phép về trước vì có chút chuyện, Ngọc Uyển Quân tiễn hai người rồi đi vào, lại nghe cả ba người nói chuyện, tiếng của bà Khương vang lên trước:
_ Phong Dũng, mẹ mà thấy con qua lại với cái cô Lộ tiểu thư kia thì đừng trách mẹ.
_ Mẹ con nói phải, đừng để người phụ nữ khác làm tổn thương người con gái bên cạnh mình.
_ Con biết, mà hai người về thì khi nào đi nữa?
Bà Khương đang uống nước, nghe anh hỏi như vậy, vội trả lời:
_ Con muốn mẹ đi như vậy à? Mẹ còn muốn ở cạnh con dâu của mẹ lâu một chút!
_ Hai người cũng đừng giữ cô ấy bên cạnh mình như vậy! Dù sao cũng là vợ con, hai người cũng nên dành thời gian riêng tư cho tụi con chứ!
_ Cũng phải. Hai đứa mau mau có cháu cho ba mẹ nữa!
Ông Khương nghe vợ mình nói như vậy liền vui vẻ nói thêm:
_ Phải phải phải, tốt nhất là sau khi cưới là có tin tốt thì hơn.
Cả ba cùng cười, không gian như vậy cô chẳng muốn phá vỡ chút nào! Cô đi dạo quanh vườn hoa, ở đây trồng rất nhiều loại hoa, có cả hoa oải hương mà cô thích.
Hoa oải hương màu tím, màu của sự chung thủy. Tuy tất cả từ tính cách cho đến ăn uống thì cô rất khác với nữ phụ nguyên tác, nhưng cả hai lại cùng thích một loại hoa oải hương này!
Lúc còn ở trong hào môn, mỗi ngày cô luôn cấm hoa oải hương trong nhà. Mùi hương giúp cô thư giãn, giúp cô hóa giải mọi muộn phiền cả một ngày.
Ngọc Uyển Quân mải mê ngồi trên xích đu ngắm hoa nhưng lại không chú ý anh đã ngồi cạnh mình lúc nào! Anh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
_ Sao không vào nhà?
_ Phong, anh có thấy tôi rất may mắn hay không? Được ba mẹ yêu thương, khi gả đi lại được ba mẹ chồng cưng chiều, đặc biệt lại còn gặp được người chồng như anh! Chẳng giống như...
Lại gặp phải cảm xúc muốn nói ra hết này, mỗi khi nhớ đến chuyện kiếp trước thì cô lại muốn tâm sự ra hết nhưng chưa chắc gì anh đã tin, lại xem đấy là chuyện đùa.
Khương Phong Dũng đưa tay xoa xoa đầu cô, vẻ mặt dịu dàng khó giấu được, cô nhìn anh, anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau như chỉ có đối phương.
Khung cảnh đẹp như tranh vẽ, mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương khiến cho tâm trí của cô càng thoải mái hơn, tâm trạng vừa rồi cũng tự tiêu tan.