Sau Ly Hôn, Tôi Được Nam Chính Cưng Chiều

Chương 29: Án chung thân




Sáng hôm sau, báo chí đưa tin, Lâm Hạo vì muốn cưỡng hiếp Khương thiếu phu nhân mà lại làm ra loại chuyện mà không ai dám nghĩ đến.
Lâm Hạo bị kết án ở tù ba năm nhưng với nhiều bằng chứng khác của ông ta, Hoàng Minh đưa ra không sót cái nào, đã buộc tội án chung thân.
Hoàng Minh còn muốn ông ta khai ra kẻ đứng sau nhưng ông ta vẫn một mực nói là ý của chính mình. Không thể điều tra từ Lâm Hạo nên để sau này nhất định sẽ có cơ hội, cá tự chui vào rọ.
Tại Lộ gia, Lộ Dao đang tức điên lên vì tin tức sáng nay, lại là chủ đề được nhiều người tìm kiếm trên mạng. Cô ta tức đến nỗi đã đập phá những thứ trong phòng, người làm cũng bất lực, chẳng ai dám đi lên can ngăn.
Khi đã mệt lã người, Lộ Dao ngồi xuống ghế, cầm điện thoại nhìn thẳng vào hình ảnh Ngọc Uyển Quân và Khương Phong Dũng khi đính hôn. Lời nói cai độc khiến người khác phải rùng mình:
_ Ngọc Uyển Quân, không ngờ mày lại may mắn như vậy, nhưng mày sẽ không may mắn được nữa đâu! Những thứ tao muốn thì nhất định phải có được, mày là người cướp đi những thứ đó của tao!
Ánh mắt căm phẫn nhìn vào điện thoại, rồi thẳng tay đập mạnh xuống sàn, điện thoại vỡ vụn, cô ta cũng không quan tâm, đứng lên thay đồ rồi đi ra ngoài.
Vừa đến cửa nhà Lâm gia, Lộ Dao đã nghe tiếng khóc của bà Lâm cùng đứa con gái chỉ mới mười tám của Lâm Hạo.
Cô ta ngang nhiên đi vào mà chẳng nể nang gì ai, ngồi xuống ghế nhìn hai người trước mặt, nói một câu khẳng định:
_ Hai người không cần phải lo, chuyện tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm! Con bà sẽ được học hành đến nơi đến chốn. Nhưng hai người không được quên, người đưa chồng và cha hai người vào tù là Ngọc Uyển Quân.
Lâm Ánh nhìn Lộ Dao không chớp mắt, ánh mắt cũng hằn lên tia lửa giận, như muốn đốt chết người trước mắt. Bà Lâm thì chẳng thể làm gì, người phụ nữ ngồi trước mặt này thật sự không dễ động vào.
Lộ Dao không nói thêm gì, cầm túi đi ra cửa. Lâm Ánh thấy cô ta đã đi mất, vội cầm tay mẹ mình nói lớn:
_ Mẹ, tại sao mình không phản đối lại, rõ ràng là cô ta làm cha ra nông nỗi đó, vậy mà lại đổ lỗi cho chị Uyển Quân là sao?
_ Chuyện này chúng ta thật sự không thể làm gì, con an tâm học hành đi, có Lộ gia chu cấp tiền, cũng không sợ con không đến trường học.
_ Nhưng vì cô ta mà danh tiếng của Lâm gia bị phá hủy, con sẽ đi học như thế nào đây?
Lâm Ánh khóc nức nở, tay đã nắm lại thành đấm từ bao giờ.
Tại phòng ngủ, Ngọc Uyển Quân bị ánh nắng bên ngoài đánh thức, đưa tay lên che mắt rồi định ngồi dậy nhưng cơn đau dưới thân truyền đến khiến cô phải nhăn mặt nhíu mày.
Bị tiếng động bên cạnh, Khương Phong Dũng cũng thức giấc, đưa tay ôm cô vào lòng, giọng nói với điệu cười mê hoặc sự tỉnh táo của cô:
_ Quân Nhi, rất đau sao? Anh đã kiềm chế rồi!
Ngọc Uyển Quân nheo mắt lại nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt hết sức tự nhiên của anh làm cô nhớ lại chuyện hôm qua!
Đưa mắt nhìn vào chăn, rồi nhanh chóng che lại, nhìn anh hỏi lại:
_ Anh kiềm chế? Đừng nói là chúng ta...?
Khương Phong Dũng ngây thơ gật đầu, anh nhìn cô cười tươi, mắt cũng đã híp lại. Ngọc Uyển Quân ngây người, cô thật sự không thể ngờ chuyện này đã xảy ra!
Lại nhìn anh thêm lần nữa, vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, vừa muốn tức giận vừa muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện.
_ Phong, anh cứu tôi?
Anh gật đầu, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn cô, cũng không có ý định sẽ lên tiếng.
_ Anh lợi dụng thời cơ, sao anh không đưa tôi đến bệnh viện?
Giọng nói của cô vẫn còn rất nhỏ nhẹ, nhưng nếu anh trả lời là muốn lợi dụng thời cơ đó thì tức giận sau cũng không muộn.
Khương Phong Dũng đưa tay siết chặt vòng eo mảnh mai của cô, tay còn lại không an phận mà sờ soạng lung tung. Ngọc Uyển Quân nhíu mày, lại nghe anh trả lời:
_ Là em không muốn đến bệnh viện, cứ một mực quấn lấy anh, còn chẳng cho anh chạy xe. Em nói xem, anh nên làm gì, ghé vào bên đường, xử lý luôn trong xe sao?
Ngọc Uyển Quân ngượng ngùng muốn độn thổ, nghe anh nói như vậy, mà cô lại chẳng nhớ đến chuyện gì! Không cam tâm, tính cách của cô không hề như vậy, vội lên tiếng cãi lại anh:
_ Anh lừa tôi, tôi không hề như vậy!
_ Nhưng thuốc giúp em thành thật hơn. Mau xuống nhà, mọi người chắc cũng đã đợi lâu rồi! Anh bế em.
_ Tôi tự đi được!
Miệng thì nói thế thôi chứ vừa ngồi dậy thôi thì cơn đau đã tìm đến. Khương Phong Dũng đứng bên mép giường, nhìn xem cô làm thế nào để lết cái thân đau nhức này vào phòng tắm.
Một tay đỡ lấy lưng, một tay cầm chăn che thân thể của mình. Khương Phong Dũng đã không còn kiên nhẫn với hành động chậm chạp của cô.
Thẳng tay tung chiếc chăn quăng xuống sàn, đưa tay bế cô lên, hướng phòng tắm đi đến. Ngọc Uyển Quân bất ngờ, vội lớn tiếng trách anh:
_ Khương Phong Dũng, anh như vậy... tôi không mặc quần áo.
_ Cũng không phải là chưa nhìn thấy gì! Còn thứ gì mà anh chưa thấy?
Ngọc Uyển Quân á khẩu, thật không thể nói lại cái miệng của anh mà! Cứ tưởng vào phòng tắm thì được êm xuôi nhưng anh lại một mực muốn tắm cho cô.
Khương Phong Dũng mặc kệ cô dẫy dụa trong bồn tắm, cứ chuyên tâm tắm sạch người cho cô. Khi đã quậy mệt, cô im lặng mặc cho anh muốn làm gì thì làm!
Anh lại chu đáo hơn là muốn bôi thuốc vào nơi đó của cô, Ngọc Uyển Quân thật sự không thể chống đối lại cái tính bá đạo của anh.
Để cô nằm trên giường cho thấm thuốc, rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi quay ra. Đi đến tủ lấy đồ thay cho cô, Ngọc Uyển Quân nhìn từng hành động của anh, thật sự không thể tức giận mà!
Anh thật sự quá chu đáo đi, đến lần đầu của cô mà anh lại chăm kĩ như vậy thì lại có chút động lòng. Lại nhớ về đêm anh nói động lòng với cô, cảm xúc dâng trào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.