Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín

Chương 6:




Raine sụm người trong bồn tắm, run rẩy dữ dội, đến mức cô hầu như không giữ nổi thăng bằng. Cô với lấy vòi hoa sen, nhưng bị hụt và ngã đập vào thành sứ lạnh lẽo với một tiếng bịch đau đớn.
Run lẩy bẩy.
Chuyện này không hề giống các giấc mơ của cô. Không hề giống hiện thực tàn nhẫn cô có với Frederick. Tập phim về Frederick vừa ngu ngốc vừa đáng xấu hổ, một sai lầm phải quên đi và vượt qua. Không hề giống thế này. Không chấn động thế này.
Giấc mơ tình dục lý tưởng với một người tình tài năng của cô hết sức mờ ảo và đầy ánh nến, lấp lánh sắc hồng và vàng như những cảnh yêu đương trên phim. Seth đã bật tất cả các bóng đèn, để chúng sáng rực: Không có cảnh tượng dịu dàng, lãng mạn mờ ảo đối với anh. Mọi chi tiết của anh đều thô ráp, trần trụi, và rõ ràng, cơ thể nặng nề rắn như thép, sức mạnh to lớn. Những mệnh lệnh thô lỗ, năng lượng đàn ông đói khát không ngừng nghỉ.
Cô cảm thấy bị cưỡng đoạt. Cô không hề biết trao mình cho một người đàn ông có thể diễn ra như vậy. Không có chút ý niệm rằng những phản ứng bất lực, quằn quại của cô đối với anh sẽ mang cho cô cảm giác thế này. Và giờ thì cô không thể ngừng run rẩy, không thể trấn tĩnh lại. Cô không thể yêu một người đàn ông chỉ vì cô lên giường cùng anh ta. Cô hầu như chẳng biết gì về anh. Cô thậm chí còn không chắc mình có thích anh hay không. Chúa ơi, cô đã hai mươi tám rồi. Cô khôn ngoan hơn rồi.
Anh đang đợi trên chiếc giường ngoài kia, săn chắc và đói khát như một con báo. Cô phải ra ngoài và đối mặt với anh. Cô nắm chặt thành bồn tắm với đôi tay trắng bệch, câm lặng run rẩy, cô không thể nói nó là nước mắt hay tiếng cười. Có lẽ là cả hai. Cô chưa từng cảm thấy mình đang sống một cách mãnh liệt như thế này. Seth đã xé đi tấm màn che chở của cái thế giới quen thuộc với cô, và từng chi tiết đều sáng lấp lánh với vẻ chói lọi khác thường. Đèn phòng tắm làm cô chói mắt, chất sứ trắng toát của bồn cầu và bệ rửa mặt sáng rực lên như thể được chiếu sáng từ bên trong, vòi nước kim loại trơn nhẵn cháy sáng như bạch kim dưới ánh nắng.
Kế hoạch của cô sắp hỏng tới nơi.
Cuối cùng cô cũng xoay xở để lôi được vòi hoa sen xuống và cắn môi khi khẽ dội nước giữa hai chân, tự hỏi có phải lúc nào làm tình cũng đau đớn thế không. Cô tưởng ít nhất thì phần khó chịu khi mất màng trinh cũng được Frederick giải quyết rồi, nhưng có vẻ cô không may mắn cho lắm. Có lẽ có thứ gì đó không ổn với cơ thể cô. Điều không hề khiến cô phải ngạc nhiên.
Mà Seth cũng thành thạo hơn Frederick nhiều. Nhưng cô quá phấn khích. Cô vẫn còn đang run lẩy bẩy với sự căng thẳng chưa được giải thoát, bất chấp cảm giác nhoi nhói giữa đùi. Anh đúng là thuốc phiện. Dù cho có phải chịu đau nữa thì cô vẫn muốn có anh.
Nếu anh vẫn còn ở đó. Căn phòng bên ngoài hoàn toàn im ắng.
Ý nghĩ đó lẻn vào đầu cô như một con dao lạnh đâm vào giữa xương sườn. Có lẽ lịch sử sẽ lặp lại, khi bước ra khỏi phòng tắm, cô sẽ thấy căn phòng trống không.
Cô tắt nước, đứng im, và lắng nghe.
Không có gì hết. Cô tắm rửa nốt như người máy. Dù anh có mặt ở ngoài kia hay không thì cô cũng sẽ biết ngay khi mở cửa. Không có lý do gì để tự mình hồi hộp hết.
Sau này tha hồ có thời gian làm thế, giọng nói châm biếm trong cô bình luận.
Cô hất tóc ra sau vai, mở cửa và lao vào phòng.
Anh vẫn còn ở đó. Ôi Chúa ơi. Cả cơ thể săn chắc, ngăm ngăm, cơ bắp của anh đang duỗi dài trên giường, và bằng cách nào đó tỏ ra vừa thư giãn lại vừa nguy hiểm. Một nụ cười vui sướng, nhẹ nhõm chiếm quyền kiểm soát mặt anh.
“Em ổn chứ?” Đôi mắt đen của anh chăm chú và thận trọng.
Cô gật đầu, cố gắng kiềm chế nụ cười ngớ ngẩn trên mặt.
“Tôi đã làm em đau phải không?”
Cô do dự và mắt anh nheo lại, ngầm đòi hỏi sự thật. “Không sao cả”, cô nói bẽn lẽn. “Em biết anh đã cố để không như vậy.”
Anh ngồi dậy, mặt u ám. “Tôi xin lỗi”, anh lầm bầm.
“Không sao thật mà”, cô vội trấn an anh. “Đoạn đầu tiên rất tuyệt…”
“Đoạn nào?”
“Đoạn anh làm với tay và, ừm, miệng”, cô lắp bắp.
Một nụ cười dần nở ra trên mặt anh. Cô đỏ mặt, hít một hơi thật sâu, ép mình tiếp tục. “Và đoạn còn lại… rất mãnh liệt. Thú vị”, cô vội nói nốt đầy xấu hổ. “Em yêu nó.”
Nụ cười thay đổi hoàn toàn khuôn mặt anh, khiến cô nhận ra nét hung dữ thường trực trên mặt anh đến nhường nào. Nụ cười của anh rọi sáng cả căn phòng. Cô không thể không mỉm cười đáp lại.
Anh chìa tay ra. “Lấy vài cái bao cao su rồi lại đây nào.”
Cảm giác mong chờ nóng ran làm chốn giữa hai chân cô đập rộn ràng. “Chưa gì đã tiếp sao?”
“Tôi chỉ muốn chúng ở chỗ thuận tay thôi”, anh nói. “Không có gì vội vã.”
Raine liếm môi lo lắng. “Bao nhiêu?” Cô thì thầm.
Mắt anh sáng lên thích thú. “Em nói xem, em yêu.”
Ha. Anh sẽ học được bài học khi thách thức một nữ cướp biển. Cô vốc một nắm bao cao su lên và bước về phía anh. Cô quăng đống bao cao su lên giường, nhìn xuống anh với loại biểu cảm mà cô hy vọng là vẻ lạnh lùng, thách thức.
“Không, Seth. Anh nói xem”, cô nói nhẹ nhàng.
Nụ cười của anh tắt dần và thay vào đó là vẻ tập trung chuyên chú. Cô đứng thẳng dậy, kiềm chế thôi thúc muốn lấy tay che người lại, thầm chịu đựng ánh mắt chú mục của anh.
Mắt anh nheo lại như thể anh vừa khám phá ra chuyện gì đó bất ngờ. “Em không phải bướm”, anh nói, dường như là tự nói với mình.
“Gì cơ?” Cô hỏi, bối rối.
“Cũng không phải hoa.”
Raine nhìn anh, cố giải nghĩa lời nhận xét khó hiểu của anh. “Em không hiểu”, cô nói.
Anh nhún vai, trông không thoải mái. “Em không yếu ớt như vẻ bề ngoài”, anh nói cộc cằn. “Ý tôi chỉ có thế.”
Cô cảm nhận được sự râm ran sung sướng đầy ấm áp và tươi sáng. Anh không thể trao cho cô một lời khen nào có thể làm cô hài lòng hơn được nữa.
“Cảm ơn anh”, cô nói ngượng nghịu. “Em nghĩ là nên cảm ơn.”
“Không có gì”, anh đáp.
Hồi lâu sau họ chỉ nhìn nhau, mỉm cười. Anh chìa tay ra, “Lại đây.” Mắt anh mời mọc nóng bỏng.
Cô liếc xuống nhìn phần bụng dưới của anh. Anh chặn mắt cô lại và không thèm giả vờ hiểu nhầm, “Đừng lo”, anh nói. “Tôi sẽ khiến nó tuyệt hơn với em. Lần này tôi sẽ không làm em đau đâu.”
Cô chìa tay ra. “Nếu còn có thể tuyệt vời hơn với em được nữa thì em sẽ cháy thành lửa ngay tại đây mất.”
Anh là một bữa yến tiệc, một kho báu, niềm khoái lạc nhục dục. Cơ thể tuyệt vời của anh phủ những sợi lông đen óng ả nằm thẳng băng và bóng lên trên làn da. Cô không biết phải chạm vào đâu trước.
Cô xòe tay trên lồng ngực rộng của anh, rồi cúi xuống hôn để tóc rơi xuống khắp cơ thể anh. Một tiếng rên trầm như tra tấn thoát ra từ họng anh. Anh định ngồi dậy nhưng rồi tự ngăn mình lại, rên rỉ ngả lưng xuống. Anh túm lấy eo cô, vòng eo gần như nằm trọn giữa những ngón tay dài, chúng trượt khắp bụng, xương sườn cô, dịu dàng vuốt ve chỗ dưới ngực cô bằng những động chạm nhẹ nhàng, buồn buồn. Cô làm theo ví dụ của anh bằng chính những ngón tay mình, lướt chúng trên ngực anh, vuốt phẳng những sợi lông sẫm màu. Cô do dự hồi lâu rồi dùng cả hai tay nắm lấy mũi giáo của anh.
Anh thở dốc, gấp gáp nắm chặt tay cô. “Không phải ý hay đâu.”
“Vì sao?” Vị trí của cô, ngồi trên anh, trao cho cô cảm giác quyền lực đầy sung sướng. Cô vuốt ve anh thật bạo dạn, âu yếm, đùi cô theo bản năng siết chặt lấy đùi anh.
Tay anh kìm kẹp, cố định cô. “Bởi vì tôi đã hứa lần này sẽ tuyệt hơn, và nếu em trêu chọc tôi thì tôi sẽ mất kiểm soát.”
Cô mỉm cười với anh. “Thế nhưng nếu đó chính là những điều em muốn thì sao? Muốn anh mất kiểm soát ấy? Nghe có vẻ thú vị.”
Seth gỡ tay cô ra khỏi phần khuấy động của anh và dùng một bàn tay to bè siết chặt cả hai cổ tay cô. “Không được”, anh nói thẳng thừng.
Cô giật tay ra nhưng chúng cứ như bị khóa trong một cái còng bằng thép vậy. “Anh lúc nào cũng hách dịch thế này à?”
“Ừ”, anh nói, mặt không chút mủi lòng. “Quen dần đi.”
Cô giật tay mình một cách vô ích. “Trả tay lại cho em đi”, cô van vỉ. “Anh đẹp quá. Em muốn chạm vào anh thêm lần nữa.”
“Không. Tôi không tin em.”
Giọng anh rất nhẹ nhàng nhưng có thứ gì đó đen tối và lạnh lẽo mở ra giữa họ. Nụ cười trêu chọc của cô tắt ngóm. Cô không giật tay ra nữa. Họ nhìn nhau chằm chằm, u ám và dè chừng.
Raine hít một hơi thật sâu, phá vỡ sự im lặng nặng nề. “Anh có thể, anh biết đấy.”
“Có thể làm gì?” Mắt anh lạnh lùng, chăm chú.
“Tin em”, cô nói.
Miệng anh rắn lại và một múi cơ nhỏ giần giật quai hàm anh. Tay anh ghì cổ tay cô đến phát đau khiến cô thở dốc hoảng hốt.
“Đừng có thế”, anh nói dứt khoát. “Tôi đang rất vui. Đừng phá.”
“Vì sao tin tưởng lại trở thành sự phá hoại?” Anh không đáp lại nhưng từ từ thả tay cô ra. Cô xoa hai cổ tay nhức nhối của mình, dịu dàng phản đối. “Nói cho em nghe xem, Seth. Vì sao anh không thể…”
“Cho qua đi.” Anh lôi cô nằm lên ngực mình và lăn cô lại, ghim cô xuống dưới. Mặt anh lạnh như băng nhưng mắt anh như hai hố lửa, cháy rực với sự giận dữ không sao hiểu nổi.
Cô ngước nhìn anh, sốc và hoang mang. “Nhưng em…”
“Quên… nó… đi.” Giọng anh nhẹ nhàng nhưng làm cả người cô lạnh toát. “Ngay lập tức. Không là có chuyện đấy.”
Raine không hề biết gì về người đàn ông này. Anh quá to lớn, mạnh mẽ, đã hoàn toàn khuấy động, còn cô đang nằm bên dưới anh, trần như nhộng.
Cô không muốn anh tức điên lên với mình.
“Được rồi”, cô thì thào.
Sự căng thẳng bện chặt trong cơ thể anh thả lỏng gần như không thể nhận thấy. Anh nhích người trên cô, nâng trọng lượng của mình lên vừa đủ để cô có thể thở. Họ nhìn nhau chằm chằm, không dám lên tiếng.
Có điều gì đó được anh giấu sau cái mặt nạ tàn nhẫn. Cô đọc được trong mắt anh. Một sự cô đơn nhức nhối truyền thẳng tới linh hồn cô.
Có điều gì đó chuyển biến trong ngực cô, ngọt ngào một cách đau đớn. Cô gỡ cánh tay mình ra rồi ôm lấy mặt anh, vuốt ve những đường nét thô ráp, góc cạnh của quai hàm và xương gò má. Cô trượt ngón tay qua mái tóc đen mềm như lụa vào kéo mặt anh xuống áp vào mặt cô khi cảm xúc dịu dàng bùng nổ. Cô phủ lên má anh, cằm anh, khóe miệng anh những nụ hôn êm dịu.
Động cơ của cô là xoa dịu và an ủi, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược. Hơi nóng bùng lên như một ngọn lửa xì xèo cháy được tiếp thêm xăng. Cánh tay anh siết chặt và miệng anh đè lên miệng cô một cách đói khát, lưỡi anh đâm vào miệng cô. Cô đáp trả, mềm rũ và mở ra đón anh kể cả khi cô chuẩn bị tinh thần chờ cảm giác ran rát khó chịu khi anh xâm nhập.
Anh đột ngột bật dậy rời khỏi cô với một tiếng chửi thề trầm thấp, quay lưng lại và ngồi lên mép giường. “Chúa ơi, em thật nguy hiểm”, anh khàn giọng lẩm bẩm. “Em cứ liên tục đẩy tôi tới sát mép vực.”
Raine quỳ gối nhỏm dậy. “Xin lỗi”, cô nói bằng giọng nhỏ xíu, thận trọng.
Anh quay phắt lại nhìn cô, mắt anh quét qua cơ thể cô. Anh lắc đầu, thô bạo xoa tay trên mặt. “Nghe kỹ này”, anh nói. “Nguyên tắc cơ bản cho vòng tới là em ép chặt tay vào người và vờ như thằng bé của tôi không hề tồn tại cho tới khi tôi cho phép em làm khác. Hiểu chứ?”
Cô nhìn anh chằm chằm, hốt hoảng. “Vậy thì em biết phải làm gì?”
Nụ cười của anh lóe lên, ngắn ngủn và châm biếm. “Không gì hết”, anh nói. “Em để tôi giữ đúng lời hứa. Em để tôi chạm vào em, âu yếm em, quan hệ với em, và làm em lên đỉnh, hết lần này đến lần khác.”
“Ồ”, cô nói bằng giọng nhỏ xíu.
Anh vươn tay ra ôm lấy một bầu ngực của cô. “Phải rồi”, anh dịu dàng tiếp tục. “Và rồi em ẩm ướt, run rẩy và sôi sùng sục…”, tay anh trượt xuống bụng cô, rồi xuống dưới nữa, “… khi em quằn quại và van vỉ tôi, khi em đã quên hẳn tên của mình, thì chúng ta sẽ thử lại. Rồi sẽ xem xem chúng ta vừa vặn đến mức nào.”
“Ồ.” Cô ngớ ngẩn thốt lên. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Những ngón tay của anh dịu dàng vuốt ve cô. Anh trượt tay xuống thấp hơn và đẩy hai đùi cô ra. “Vòng tay quanh cổ tôi đi”, anh thở vào tai cô.
Cô làm như anh bảo, run rẩy. Cô đã biết vở kịch này sẽ được diễn như thế nào rồi. Anh sẽ lột trần cô và dùng đôi mắt đen ánh vẻ đầy toan tính để quan sát cô khi anh đẩy cô qua vách đá, hoàn toàn kiểm soát bản thân mình cũng như bản thân cô.
Seth vùi mặt vào cổ cô, cắn cô đủ mạnh để làm cô thở dốc. “Tôi sẽ khiến em lên đỉnh khi đang ở trong em”, anh bảo cô, giọng thô ráp vì phấn khích. “Tôi nóng lòng muốn cảm nhận cực khoái của em khi tôi đẩy sâu hết mức vào trong em và em siết chặt quanh tôi.”
Cô rên rỉ, chân mở ra, bị lời nói và những nụ hôn dịu dàng, đói khát của anh quyến rũ.
“Xin anh…”
Anh túm lấy nắm tóc ở cổ cô kéo đầu cô ngả ra sau cho tới khi cô buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh. Toàn bộ sự mạnh mẽ của anh đâm thẳng vào cô, anh nở một nụ cười lạnh lùng nguy hiểm, chậm rãi rê lưỡi trên môi dưới run rẩy của cô. “Em phải kiên nhẫn em yêu ạ, vì tôi sẽ không cho em cơ hội nào khác.”
“Vì sao, Seth… Anh có thể có mọi thứ anh muốn từ em. Không cần chơi trò quyền lực.”
Cô có thể cảm thấy nụ cười chế giễu của anh, “Hai lý do”, anh nói. “Thứ nhất, trò quyền lực của tôi sẽ khiến em hét ầm lên khi… lên đỉnh.”
Anh bịt miệng cô bằng một nụ hôn dài, hung bạo. “Thứ hai”, anh tiếp tục, giọng khoan thai, “là vì đến cuối cùng thì tất cả đều có liên quan đến quyền lực, thiên thần ạ. Và nếu bây giờ em còn chưa biết thì đến lúc em phải học rồi đấy.”
Một cái găng tay thách đấu, khắc nghiệt và lạnh lẽo, vừa được vứt xuống trước mặt cô. Điều khiến sự phấn khích đang tan chảy của cô đông cứng hơn bất kỳ thứ gì.
Cô cứng đờ người trong gọng kìm của anh và nhìn vào mắt anh. “Em nghĩ anh lầm rồi”, cô nói lặng lẽ.
Sự căng thẳng đã dâng lên trong anh như một làn sóng bạo động chết người. Cô có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt nheo lại của anh, trong múi cơ làm hàm anh giần giật, vậy nhưng không hiểu sao cô vẫn tìm được sức mạnh ý chí để nhìn thẳng vào mắt anh.
“Chúng ta sẽ xem tôi sai lầm đến mức nào”, anh lầm bầm, đột ngột xộc vào cô.
Có thứ gì đó trong cô gãy đôi trước biểu cảm hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống trên mặt anh. Như một con thú hoang đột ngột nhận ra cái bẫy đang vây lấy nó, cô giật ra khỏi vòng tay anh, loạng choạng bò đi trong hốt hoảng.
Seth lao về phía cô, túm lấy eo cô và ném cô nằm xuống. Giường nảy lên khi anh ghim cô bên dưới người mình và kẹp chặt đôi tay đang vùng vẫy của cô trên đầu. Mắt anh rực sáng: “Em nghĩ mình đang đi tới chỗ quái nào thế?”
Cô mở miệng định hét nhưng anh dùng tay chặn nó lại, hơi thở thô ráp. Miệng anh siết chặt như đang đau đớn, anh nhắm mắt và lầm bầm điều gì đó không rõ nghĩa.
Trước khi cô kịp lên tiếng, anh đã hôn cô với một sự dịu dàng hoàn toàn không ngờ tới. Môi anh di chuyển trên môi cô, dịu dàng và an ủi, như thể anh đang nhấm vị ngọt từ môi cô. Những giọt nước mắt xúc động trào ra khỏi mắt cô và cơ thể cô run rẩy vì bối rối.
Anh ngẩng đầu lên rồi vuốt má cô. “Suỵt”, anh lầm bầm. “Tôi xin lỗi, em yêu. Tôi đã thúc ép em quá mức.”
Raine cố cất tiếng nói nhưng phổi cô đang gắng gượng phập phồng dưới sức nặng của anh, và môi cô cũng đang run lẩy bẩy. Nước mắt chảy khỏi hai khóe mắt cô và anh cúi xuống hôn chúng đi.
“Ổn rồi”, anh dỗ dành, hôn trán cô, má cô. “Tôi xin lỗi. Tôi không định dọa em sơ.” Anh thả cổ tay cô ra, gạt những lọn tóc ướt đẫm, rối bù khỏi trán cô và giảm bớt trọng lượng của mình trên người cô.
Cô nhắm mắt lại. “Seth, em nghĩ có lẽ chúng ta nên dừng lại…”
“Suỵt. Đừng nghĩ ngợi gì hết.” Anh hôn cổ cô với sự dịu dàng mê hoặc, gặm tai cô. “Chỉ cần thả lỏng và để tôi làm việc của mình mà thôi.”
“Nhưng em… Nhưng anh…”
“Không chơi trò chơi quyền lực nữa”, anh nói dịu dàng. “Chỉ có khoái lạc. Chỉ có tôi làm em phát điên, làm em tan chảy, làm em lên đỉnh. Không có gì đáng sợ hết, em yêu, tôi hứa đấy.”
Cơn căng thẳng run rẩy của cô đang giảm bớt dưới ảnh hưởng của sự dịu dàng bất ngờ từ anh, những nụ hôn dịu dàng, nài nỉ của anh. Cô có thể cảm nhận được sự thành thật nơi anh, tỏa hơi ấm về phía cô như hơi nóng của một ngọn lửa lớn. Nhưng cô cũng cảm thấy có một cái bẫy ẩn sau những lời hứa hẹn nhục dục ấy.
Song cô không muốn biết đó là gì. Cô để nỗi hồ nghi của mình chìm sâu trong vô thức, chìm xuống cho tới khi mất dạng và rơi vào quên lãng. Anh nguy hiểm và khó dò, nhưng môi anh thật dịu dàng và ngọt ngào trên mặt cô. Cơ thể cô nhức nhối muốn có sự ve vuốt của anh. Anh làm tâm trí cô chìm đắm trong thèm muốn, ngăn cản mọi lý trí. Cô đã đói khát nhiều năm trời và anh là một bữa yến tiệc. Cô không thể kháng cự. Cô phải mạo hiểm thôi.
Cô quay khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt về phía anh và đặt một nụ hôn khẽ lên cằm anh, chấp nhận câu xin lỗi không lời của anh. Anh không nói gì nhưng cánh tay siết chặt quanh người cô theo phản xạ và cô có thể cảm nhận được người anh thư thái qua cái cách hơi thở anh thả lỏng và đều đều trở lại.
Chân cô vẫn đang khép chặt. Anh âu yếm cô, dỗ dành chúng mở ra. “Để tôi vào nào, em yêu”, anh thúc giục. “Tôi có thể trao cho em nhiều khoái lạc hơn nhiều, chỉ cần em thả lỏng và để tôi vào.”
Khi Raine mở mắt, Seth đang trầm ngâm quan sát cô. Anh nhẹ nhàng gạt một lọn tóc của cô ra khỏi miệng cô rồi vén ra sau tai cô. “Em đã tan ra ngay trên tay tôi. Tôi cảm nhận được cực khoái của em như thể của chính tôi vậy”, anh nói dịu dàng. “Tôi yêu cái cách em buông thả bản thân.”
Cô chờ tới lúc kiểm soát được giọng nói của mình mới đáp lại. “Trước đây em chưa từng được như vậy”, cô thầm thì. “Không giống thế này. Chính anh là người làm em như vậy.” Nụ cười của anh đắc thắng một cách công khai. “Hả hê như thế không tử tế gì đâu”, cô lầm bầm.
“Ai nói tôi tử tế vậy?” Anh lại trượt xuống giữa chân cô, ép chúng tách xa hơn nữa.
Cô vùng vẫy chống hai khuỷu tay nhỏm dậy, hoảng sợ. “Lại nữa? Chưa gì đã tiếp tục rồi sao? Seth, cho em một phút để nghỉ ngơi chứ!”
Tiếng cười của anh làm cô tắt tiếng. “Quên đi. Tôi chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi muốn nữa.”
Cô ôm chặt đầu anh, mơ hồ có ý định đẩy anh ra, nhưng rồi đúng lúc ấy lưỡi anh âu yếm quét ngang vùng da thịt nhạy cảm nhất của cô và cô rơi xuống gối với một tiếng nức nở sung sướng bất lực.
Anh nhẹ nhàng gỡ tóc ra, hôn từng ngón tay cô, mắt lấp lánh nhìn xuống cô với một mục đích không thể nhầm lẫn khi anh nhỏm người dậy trên mình cô. “Bây giờ”, anh vừa cầm một trong những cái bao cao su nằm rải rác trên tấm ga nhăn nhúm, vừa hổn hển nói. “Bây giờ em đã sẵn sàng cho tôi rồi, Raine.”
Đấy là sự thật. Anh đã hạ xuống từng rào chắn một với sự thành thạo tàn nhẫn và bằng sức mạnh ý chí dữ dội của mình. Mọi hàng phòng thủ của cô đều đã sụp đổ, kể cả những hàng rào thầm lặng, bí mật bị anh xuyên thủng trước khi cô biết đến sự hiện diện của chúng. Và cô thấy mừng.
Cô chìa tay về phía anh. “Xin anh.”
Anh đâm thật sâu và mạnh mẽ vào trong cô, và cô còn hơn cả sẵn sàng, cô đã được chiều chuộng, mềm như lụa, thả lỏng, háo hức. Tất cả những cơ bắp nhỏ xíu từng chống cự lại anh giờ bám chặt lấy anh một cách hăm hở.
“Bây giờ còn đau không?” Anh gặng hỏi.
Anh không thỏa mãn với cái lắc đầu không lời của cô. “Nói cho tôi nghe em cảm thấy thế nào đi!” Anh khăng khăng.
Hông cô rung lên bên dưới anh khi anh đẩy mình vào sâu hơn, mạnh hơn, nhưng cô không thể tìm ra từ nào để nói. Cô túm chặt lấy vai anh, nhắm chặt mắt lại.
“Em thích nó chứ?” Anh gặng.
“Em yêu nó”, cô hổn hển nói, vòng tay quanh vai anh và níu chặt bằng hết sức bình sinh. “Em yêu nó.”
Anh phát ra những tiếng thở dài gợi dục đầy nhẹ nhõm từ phổi, rồi miệng anh phủ kín miệng cô, hôn cô với sự dịu dàng đầy đam mê. Họ cùng nhau hòa nhịp, thở dài và hổn hển với khoái lạc choáng ngợp. Anh luồn tay xuống dưới vai cô, kéo cô lại gần hơn. “Em muốn tôi trao tất cả cho em chứ?”
Tim cô căng lên vì sự yếu đuối trong giọng anh. Nó trầm và run, khàn khàn với niềm khao khát tuyệt vọng. Cô siết chặt chân quanh hông anh. “Trao cho em mọi thứ anh có đi”, cô giục giã, hôn quai hàm anh. “Em không mềm yếu nhớ chứ? Không phải bướm. Em muốn tất cả.”
Anh nhìn vào mắt cô khi cô chuyển động dồn dập và đầy háo hức. Mặt anh như một chiếc mặt nạ hồ nghi. Cô vươn tay vuốt ve má anh, ưỡn lưng lên, ngầm trao giấy phép cho anh.
Anh nghe lời cô. Khả năng kiểm soát của anh vỡ vụn, tất cả mọi thứ thay đổi và cô bị quấn vào một cơn bão lốc. Mọi bộ phận trong cơ thể cô đều chào đón anh. Nó làm cô phát điên, xé bỏ hình ảnh của cô về bản thân mình, giải phóng một thứ gì đó ở sâu hơn và dữ dội hơn, thứ gì đó sáng chói, cao quý, và nữ tính một cách nguyên thủy.
Khi cô mở mắt ra, mặt anh đang giấu trong cổ cô. Cô giật tóc anh, cố bắt anh nhìn cô nhưng anh cự lại, lắc đầu và ép mặt vào cô mạnh hơn, thở dốc.
Cô ôm cổ anh và trào nước mắt, nhưng chúng là những giọt nước mắt dịu dàng, xúc động, chúng tẩy sạch và làm mới cô. Cô bám chặt lấy anh khi cơn bão chói lòa lao qua người cô rồi tắt dần, để lại cô sạch sẽ, sáng sủa như bầu trời được cơn mưa rửa sạch thơm mát. Cảm xúc ấy làm cô sợ. Cô thấy hạnh phúc thật nguy hiểm. Kinh nghiệm đã dạy cô rằng điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ ngã đau hơn.
Seth ngẩng lên, vẻ hoảng hốt hiển hiện trên mặt. Cô cười qua hàng nước mắt, dùng mu bàn tay quệt chúng đi. “Đừng lo”, cô bảo anh với một tiếng khúc khích đẫm nước mắt. “Em ổn. Hơn cả ổn. Chỉ là em hạnh phúc quá. Chuyện này thật tuyệt diệu. Anh thật tuyệt diệu.”
Cô đang hy vọng anh sẽ lại kéo cô vào trong vòng tay nhưng anh đột ngột tách ra, trèo khỏi giường. Đột nhiên không khí trong phòng lạnh giá một cách khó chịu trên da thịt ẩm ướt, ửng hồng của cô. Anh quay đi, bỏ bao cao su. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ bấu chặt lấy bụng cô, chặn dòng nước mắt lại từ đầu nguồn.
“Có chuyện gì vậy Seth?” Cô hỏi.
Anh chờ lâu đến khổ sở mới đáp lại, rồi quay sang nhìn cô.
“Em buông thả bản thân như vậy bằng cách nào thế?” Giọng anh lạnh lùng, kinh ngạc.
Cô ngồi dậy, gạt tóc ra khỏi khuôn mặt ướt đẫm của mình và mỉm cười với anh. “Làm sao em có thể không như vậy?”
“Vậy là lần nào em cũng như thế này sao hả trời? Với tất cả mọi người?”
Ánh mắt lạnh lùng của anh làm cô run rẩy như thể có một vách đá xuất hiện bất ngờ trước chân cô. “Ý anh là gì khi nói tất cả mọi người?”
“Bất kỳ lần nào Lazar cử em đi ngủ cùng đối tác kinh doanh của ông ta?”, anh nói.
Bụng cô biến thành đá. Cô nhìn anh chằm chằm, thoáng hy vọng mình đã nghe nhầm, dù thừa biết là không phải.
Cô nuốt nước bọt qua cục nghẹn có răng cưa vừa hình thành trong họng. “Anh đã nghĩ rằng tôi… rằng Victor…” Giọng cô lạc đi, hơi thở ngừng hẳn. Cô không thể hít vào và cung cấp không khí cho phổi.
“Tôi hy vọng em được trả lương hậu hĩnh”, anh nói. “Em xứng đáng. Em tuyệt lắm. Chưa từng có lần quan hệ nào như vậy trong đời tôi.”
Cô lại mở miệng nhưng chẳng có từ nào thoát ra. Cô lắc đầu, muốn hủy diệt, phủ nhận, xóa bỏ mười giây cuối cùng vừa xong.
Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, mắt lạnh lẽo và không nao núng. Anh tin điều đó.
Chúa ơi, anh đã làm tình với cô khi vẫn tin điều đó.
Không, không phải làm tình. Cũng chẳng phải tình dục. Anh đã xử cô, khi vẫn tin điều đó.
Cô hất tóc ra trước, che ngực đi. Trần truồng trước con mắt lạnh lẽo của anh vượt quá sức chịu đựng của cô. “Chúa ơi, Seth”, cô thì thào, “tôi là thư ký chứ không phải gái gọi.”
Vẻ mặt của anh không thay đổi.
Raine loạng choạng bò khỏi giường và bắt đầu tìm kiếm đống quần áo vương vãi khắp nơi của mình. Cô mặc chúng vào với những ngón tay lạnh lẽo, run lẩy bẩy, không thèm cài khuy cổ tay hay sơ vin cái áo sơ mi rách tả tơi. Cô xỏ đôi chân trần vào giày cao gót và lao ra cửa.
Anh chặn cô lại, kẹp chặt cô giữa vòng tay mạnh mẽ. “Chờ đã”, anh nói đều đều. “Tôi sẽ mặc đồ và đưa em về nhà.”
Cô nhìn vào đôi mắt đen của Seth, chúng chỉ cách mắt cô vài phân, và nói thật to thật rõ một câu mà cả đời này cô chưa nói với bất kỳ ai.
“Đi chết đi!”
Cô vận hết sức bình sinh đẩy mạnh lồng ngực trần của anh, làm anh loạng choạng, lùi lại hai bước. Cô giật tung cửa và bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.