Nhìn thấy con dao bay tới, trong cơn thịnh nộ của Võ Tắc Thiên, nếu mà né tránh thì càng làm cho nữ đế tức giận, Thượng Quan Uyển nhi nhất cử nhất động đều không dám làm, chỉ có thể quỳ thẳng tắp, mắt nhìn thấy con dao kia đâm vào thân mình, theo bản năng nhắm nghiền mắt lại.
Con dao không lớn, dùng để cắt giấy, nhưng con dao sắt bén kia lại đâm trúng Uyển nhi, đôi mày vẫn còn đau, lưỡi dao đâm trúng trước trán của nàng, dao rơi xuống, máu tươi cũng từ từ rơi theo.
- Đứa nhỏ là của ai?
Giọng nói của Võ Tắc Thiên lạnh lẽo truyền lại, Uyển Nhi nhắm chặt mắt lại, chỉ có cảm giác máu tươi đang chầm chậm rơi xuống, tràn đến bên miệng, nàng mím chặt môi, không nói một câu nào.
"Dương Phàm" cái tên này nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, không nói nàng còn có tia hi vọng, nói rồi chỉ làm liên lụy đến tính mạng Dương Phàm, hơn nữa tính mạng của nàng và đứa nhỏ cũng khó mà bảo toàn được. Người luôn quý trọng danh tiết của mình, vì đứa nhỏ vì người đang ông của nàng nàng có thể đến mạng cũng không cần, cũng có thể từ bỏ cái tên của mình.
Võ Tắc Thiên lạnh lùng nhìn về phía Phù Thanh Thanh, người mật báo này vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói: - Thần thần không biết
Võ Tắc Thiên hơi hất cằm lên hỏi: - Đứa con trong bụng của cô ta mấy tháng rồi?
Phù Thanh Thanh nói: - Tuân thánh nhân dặn dò, thái y viện bắt mạch cho biết Thượng Quan Đãi Chế đã mang thai bảy tháng rồi!
- Bảy tháng? Ha ha ha! Trẫm thật là già rồi mắt mờ, ngươi ở bên trẫm, bào thai bảy tháng, một chút trẫm cũng không hề phát giác được.
Võ Tắc Thiên cười khẩy một hồi lâu, nhẹ nhàng chau mày, bắt đầu suy tư.
Phù Thanh Thanh nhìn mặt đoán lòng, vội vã đề cập đến: - Khoảng.chính là khoảng thời gian một tháng sau khi thánh thượng từ Tam Dương cung quay lại kinh đô!
Ánh mắt của Võ Tắc Thiên đột nhiên mãnh liệt, trầm giọng hỏi: - Kể từ lúc đó, Uyển nhi ngủ ngoài cung tổng cộng mấy lần, thường giao lưu với những người nào?
Ở trước mặt hoàng đế muốn nâng đỡ một người, nào dám nửa lời nhăng cuội, tất nhiên là cần phải chuẩn bị đầy đủ, Phù Thanh Thanh quả nhiên là chuẩn bị đầy đủ rồi, cô ta liếc mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, lấy hết dũng khí. Từ trong tay áo lấy ra một mẩu giấy chép tay, rón rén dâng lên trước mặt Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên hung tợn mở mẩu giấy kia ra, liếc mắc nhìn, trợn ngược mắt kinh ngạc: - Võ Tam Tư, Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ, Trương Thuyết, ThôiThôi Lỵ, .Thôi Dịch, ..Thôi Địch..
Mấy ngày Uyển nhi nghỉ lại ở ngoài cung không về, đa phần là cùng những người này tổ chức yến tiệc, những người này đa số là những quan cao chức trọng, hơn nữa Uyển nhi còn chủ trì sử quán và Hàn Lâm Viện, cùng với những vị quan này lui tới là chuyện bình thường, cho nên Võ Tắc Thiên vẫn luôn không một chút ngờ vực, cho nên bây giờ tình lang của nàng hẳn là một trong số những người này.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm hồi lâu, khoát tay áo nói với Phù Thanh Thanh: - Lui ra đi!
- Dạ!
Phù Thanh Thanh đáp lại một tiếng, khom người lui ra, lúc bước ra khỏi điện, theo bản năng liếc nhìn Uyển nhi, lại nhìn về hướng Võ Tắc Thiên, bỗng nhiên cảm thấy cặp mắt đầy sát khí lạnh lùng đang nhìn chằm chằm.
Phù Thanh Thanh sợ đến khiếp đảm, định thần nhìn lại, chỉ thấy màn che hai bên, mỗi bên đều có một nữ tử, một người là Lan Ích Thanh, một người là Cao Oách, hai người hướng ánh mắt bất lương về phía ả, ẩn hiện một luồng sát khí, nhìn thấy ả nhìn về phía mình, hai người nữ tử này không hẹn mà cười nhếch mép lên, cực kì khinh miệt.
Phù Thanh Thanh biết rằng hai người này cũng là tâm phúc của Uyển nhi, thậm chí có thể nói là tỷ muội tốt, Phù Thanh Thanh cười miễn cưỡng: - Uyển Nhi tỉ tỉ, ngươi để ta làm kẻ ác, về sau trong hậu cung kẻ không chào đón ta chắc sẽ nhiều rồi!
Võ Tắc Thiên nắm lấy mẩu giấy chép tay kia, chậm rãi đi trong điện một hồi, quay lại ngồi sau thư án, chỉ thấy Thượng Quan Uyển nhi vẫn đang quỳ trên mặt đất, thân thể rắn rỏi, màu trắng như tuyết của da làm nổi bật lên màu đỏ của máu tươi, trong lòng có chút chấn động, chợt thấy mềm lòng.
Hoàng đế rất cô độc, Uyển nhi từ lúc mười bốn tuổi đã hầu hạ bên cạnh bà, thời gian mà nàng hầu hạ bên cạnh bà ta đều nhiều hơn bất kì người nào trong thiên hạ, trong lòng bà ta làm sao mà không có chút tình cảm nào được chứ, Võ Tắc Thiên nén giận trong lòng, từ tốn hỏi: - Ngươi nói cho trẫm biết, cha của đứa nhỏ là ai?
Uyển nhi nhẹ nhàng cúi thấp đầu, thấp giọng nói: - Khởi bẩm thánh thượng, Uyển nhi.Uyển nhi không biết!
Cơn giận đè nén lúc nãy của Võ Tắc Thiên lại trào lên rồi, bà đập mạnh xuống án thư, giận tím mặt đứng dậy, quát: - Khốn khiếp, đến nước này rồi mà ngươi còn dám lừa dối trẫm, ngươi có biết không? Ngươi..
Võ Tắc Thiên chỉ vào mặt Thượng Quan Uyển nhi, chợt thấy bộ dạng vô cùng xấu hổ của nàng, tiếng quát mắng đột nhiên bị chặn lại, bà run lên một hồi lâu, mới dò xét: - Ngươi, .ngươi không thể xác nhận chính xác ai là cha của đứa nhỏ sao?
Uyển nhi không phản bác, rơi lệ cúi dập đầu nói: - Thánh thượng, thánh thượng, cầu xin thánh thượng đừng hỏi nữa, Uyển nhi biết tội!
Đôi chân của Võ Tắc Thiên bỗng mềm nhũn, ngồi xuống ghế, cuối cùng thì bà ta đã hiểu, khó trách Uyển nhi không thể mở miệng, hóa ra một người băng thanh ngọc khiết như nàng, trong chuyện đời tư lại dâm loạn đến như vậy.
Chẳng biết làm sao, Võ Tắc Thiên chợt nhớ đến lúc mà Khống Hạc giám vừa mới thành lập, Trương Dịch Chi trong cung tuyển lựa ra bảy mỹ nhân dung mạo tuyệt trần vào cung để mình nhân say rượu mà thưởng lạc, cũng chính là vì có cảm giác mới lạ, đến đêm lại gọi bốn người phi tần đến hầu hạ.
Vẻ mặt già nua của Võ Tắc Thiên nóng lên, không muốn tiếp tục buông ra những lời mắng mỏ Uyển nhi , đồng thời trong lòng lại có một chút cảm giác thoải mái không hiểu được, mấy năm qua Uyển nhi đảm nhận chức vụ cốt cán trong triều đình, chính là cánh tay phải đắc lực không thể thiếu được của bà, hiện giờ được người khác nâng làm nội gián, nếu mà nàng ta với người nào đó quyết bên nhau trọn đời, Võ Tắc Thiên rất khó cam đoan, Uyển nhi sẽ không vì người kia mà biến thành cái đinh bên cạnh bà.
Công dụng của cái đinh này rất bất lợi cho bà ta, có lẽ là có thể sẽ biết rõ nhất cử nhất động của bà ta, đoán được ý của bề trên, xu nịnh bề trên, nhưng không có ai thích việc nhất cử nhất động của mình bị người khác hiểu rõ như lòng bàn tay cả.
Nếu mà Uyển nhi chỉ là tâm tình trưởng thành, cùng có ham muốn, cùng với những lưu danh cư sĩ kia phong lưu chơi bời, thành vợ chồng qua đường, vấn đề sẽ không có gì nghiêm trọng.
Nhưng, nếu mà thật sự Uyển nhi tơ tình lẳng lơ tại sao vẫn một mực che giấu chân tướng?
Võ Tắc Thiên càng già mối hiềm nghi càng sâu sắc, bởi vì Uyển nhi luôn hổ thẹn một chữ cũng không hé lộ, cho nên bà nghĩ đến khả năng này, vì thế mà không thể tin tưởng tất cả những lời Uyển nhi nói được!
Thế nhưng bà nên làm cái gì bây giờ? Cứ giống như một mẫu thân bị đứa con gái đang lừa dối, phẫn nộ tìm ra những người kiachất vấn? Việc này truyền ra, thể diện của hoàng gia sẽ không còn nữa, dân gian không truyền chuyện ô uế của cung đình này mới kì lạ!