Say Mộng Giang Sơn

Chương 1018: Lòng nữ nhi khó đoán




Dương Phàm muốn đi phường Long Khánh, đi thẳng qua phía đông chợ là được. Diện tích của khu chợ phía đông tương đối nhỏ với phường, thường ngày cũng không nhiều người lắm nhưng vì hôm nay có tin ở Long Mậu Lão Điếm có người bỏ ra cái giá 350 vạn để mua một cái váy nên thu hút rất nhiều người rảnh rỗi tới xem cho nên trở nên vô cùng đông đúc chật chội.
Đám người Dương Phàm trên đường đi về phía bắc, cảm thấy đường đi chật kín hết chỗ, đến khi cảm thấy không ổn, định quay đầu nhưng vì họ đã đi được một nửa đường nên cứ tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường đi nghe dân chúng tụ tập bàn tán về chuyện xảy ra ở Long Mậu Lão Điếm, Dương Phàm không khỏi có chút buồn cười.
Khổ sở đi ra từ phía chợ đông, lúc này đám người Dương Phàm mới lên ngựa, nhanh chóng tiếp tục hành trình. Cổ Trúc Đình nhìn chiếc hộp nhỏ ở trong tay Nhâm Uy, vẫn vô cùng cảm thán. Trước kia ở Thôi gia, nàng cũng đã nhìn thấy người ta tiêu rất nhiều tiền nhưng đó là tiền của người ta nên nàng không có cảm giác gì, chỉ là một con số thôi mà. Nhưng lần này thì khác, 350 vạn, đây chính là tiền của Dương gia, không ngờ chỉ dùng để mua một cái váy. Cổ Trúc Đình chỉ cần nghĩ tới thôi đã thấy kinh hãi rồi. Truyện Truyện Teen
Bỗng nhiên Dương Phàm quay đầu lại cười, nói:
- Nàng không cần nghĩ nhiều. Là ta quyết định mua.
Cổ Trúc Đình cắn môi “Vâng” một tiếng.
Dương Phàm vừa cười vừa nói:
- Có phải là cảm thấy tiêu nhiều tiền như vậy thì Tiểu Man sẽ bất mãn với nàng không?
Cổ Trúc Đình bị hắn nói đúng suy nghĩ, mặt liền đỏ lên.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Nàng yên tâm, Tiểu Man tuy rằng thích kiếm tiền nhưng cũng không phải là thần giữ của, hơn nữa…
Dương Phàm bỗng nhiên ghìm cương ngựa, ra hiệu với Cổ Trúc Đình một chút.
Cổ Trúc Đình vốn đi sau hắn một nửa thân ngựa, thấy Dương Phàm ra hiệu vội thúc ngựa đuổi tới bên cạnh hắn.
Dương Phàm cười hơi kỳ quái, hỏi:
- Ta nói nàng nắm chắc việc mua hai cửa hiệu ở chợ tây Trường An, chuyện này nàng tìm ai để lo liệu rồi?
Cổ Trúc Đình hơi khẩn trương nói:
- Thiếp không biết chuyện buôn bán nhưng cũng biết tới đạo lý ma cũ bắt nạt ma mới, nếu lấy thân phận người khác đi mua cửa hiện chỉ sợ sẽ bị người ta lừa gạt. Hơn nữa ở Trường An kinh doanh cái gì thì thịnh hành nhất, thiếp cũng không biết.
Cho nên chuyện này thiếp sẽ nhờ Độc Cô thế gia. Sau khi Độc Cô Văn Đào chết, Độc Cô gia lại phái một người đến Bá Thượng làm Tào Khẩu, chuyện này là do thiếp nói giúp hắn ta đấy. Độc Cô thế gia có danh tiếng ở vùng này, họ ra mặt thì không ai dám lừa họ cả, sao vậy, có gì không ổn sao?
Trong mắt Dương Phàm có vẻ như đang cười, nói với Cổ Trúc Đình:
- Nàng thật sự yên tâm sao, kết quả người ta mua cửa hiệu nào nàng cũng không hỏi hay sao? Chỉ đưa toàn bộ tiền cho người ta?
Cổ Trúc Đình cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chuyện này, A lang hiểu là được rồi. Hơn nữa, những cửa hiệu này đều phải giao cho Đại nương quản lý. Thiếp… thiếp không muốn hỏi nhiều.
Dương Phàm cố nhịn cười nói:
- Vì thế nàng cũng không biết Long Mậu Lão Điếm là sản ngiệp của nhà chúng ta?
- Thiếp biết là Độc Cô thế gia sẽ không dám lừa A lang cho nên không… Cái gì?
Cổ Trúc Đình nói được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Dương Phàm.
Dương Phàm cười dài nói:
- Long Mật Lão Điếm này là sản nghiệp của nhà chúng ta. Ha ha, Ta cũng chưa từng hỏi, sau khi giữ giấy tờ trong tay, đúng lúc tỷ tỷ Uyển Nhi của nàng nhàn rỗi không có việc gì làm liền để nàng ấy giúp đỡ một chút. Ta chỉ nhìn qua vài lần nên nhớ được tên của mấy cửa hàng, trong đó có Long Mậu Lão Điếm.
Chúng ta muốn mua đồ đương nhiên phù sa không rơi vào ruộng người ngoài, ai mà biết… hôm nay không ngờ đụng phải An Nhạc công chúa, cô ta còn gấp rút giúp nhà chúng ta quảng bá tự bán tự mua. Ha ha, lần này Long Mậu Lão Điếm của chúng ta không phát cũng khó.
Cổ Trúc Đình vừa mừng vừa sợ, nói:
- A lang, Long Mậu Lão Điếm đó thật sự là của nhà chúng ta sao?
Nói đến đây, nàng chợt cảm thấy mình nói sai, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên. Nàng còn chưa được gả đi, sao lại có thể không biết xấu hổ mà mở miệng nói một tiếng nhà chúng ta như thế.
Dương Phàm cười gật đầu nói:
- Không sai, lần này nàng không cần lo lắng nữa nhé?
Cổ Trúc Đình vừa thẹn vừa mừng gật đầu, thúc ngựa đi. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác thoải mái, không còn có cảm giác nặng trĩu nữa.
Trên đường đi, lúc vừa bước vào phường Long Khánh, mắt nhìn về phía hồ Long Khánh, Cổ Trúc Đình bỗng “A” lên một tiếng.
Dương Phàm ngạc nhiên nhìn nàng một cái, Cổ Trúc Đình khẽ cau mày, ảo não nói:
- A lang, chúng ta nên bán chiếc váy đó cho công chúa, đó là 350 vạn đấy!
Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười ngặt nghẽo, tới mức suýt thì rơi xuống ngựa.
Cổ Trúc Đình bị cười đến chân tay luống cuống, không biết lời nói của mình có vấn đề gì.
Dương Phàm cười vai rung lên, nói với Cổ Trúc Đình:
- Nàng đó, ngàn vạn lần nàng đừng lo lắng về vấn đề nàng và Tiểu Man, hai người nhất định sẽ rất hợp, ha ha…
Cổ Trúc Đình cắn môi dưới, hai má hơi đỏ lên. Nàng đại khái đã hiểu là lời A lang trêu chọc, nói nàng và Đại nương giống nhau, đều là người giữ tiền. Cổ Trúc Đình ủy khuất vô cùng, không phải là nàng tham tiền, đây không phải là thay A lang tính toán sao, nữ nhân không giúp nam nhân của mình tính toán thì còn làm gì.
Dương Phàm vừa đi vừa nói:
- Hôm nay cô ta đã bị lừa nặng rồi. Ta đang tính, tiểu tử ở cạnh cô ta đã phải bỏ ra khoảng 30 vạn, bản thân cô ta tự tiêu cũng chừng 20 vạn, là khoảng 50 vạn, đã bỏ đi được tiếng xấu lại giúp chúng ta có danh tiếng. Ha ha, không tồi.
Nếu không phải bất đắc dĩ mà buộc cô ta lấy ra 300 vạn để mua chiếc váy lông chim đó, chưa chắc cô ta đã lấy ra, đến khi Võ Sùng Huấn thẹn quá hóa giận, nhất định sẽ không sợ gì mà đối phó với Long Mậu Lão Điếm. Việc buôn bán thấy tốt thì lấy, một khi đã động tới kiện cáo, không nói tới là ai thắng ai thua, chỉ nói tới việc kinh doanh của cửa tiệm. Hơn nữa cho dù ta ra mặt cũng không nên trực tiếp đối đầu với Võ gia, nếu cho hắn ta biết cửa tiệm là của ta thì hắn ta càng có lý do để quỵt nợ.
Dương Phàm ngày đó khi ở Hưng Giáo Tự, khi nghe thấy tiếng ồn ào đi ra cửa thì Đỗ Văn Thiên đã bị đánh ngã trên mặt đất, ôm đầu lăn lộn. Nếu như là Trương Xương Tông hoặc Thượng Quan Uyển Nhi, cho dù là Thụ Tiểu Miêu, Lan Ích Thanh nhìn thấy cũng sẽ đều nhận ra hắn ta, nhưng Dương Phàm lại không ngờ kẻ dán thuốc trên sống mũi này lại chính là kẻ phóng đã bị đánh ở Hưng Giáo Tự ngày đó, bởi vậy chỉ gọi là tiểu tử đó.
Cổ Trúc Đình nghe Dương Phàm nói rất có lý, lúc này mới không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác hơi tiếc nuối, 350 vạn đó nha! Còn về chuyện cuộc trao đổi này thành công rồi có thể làm hại Lương Vương điện hạ bán nhà bán cửa hay không, làm hại công chúa An Nhạc hay không, nàng không quan tâm.
Cổ đại sát thủ vốn không phải là người lương thiện, chỉ có ở trước mặt Dương Phàm nàng mới biến thành thỏ trắng bé nhỏ thôi, rời khỏi tầm mắt của Dương Phàm thì thỏ trắng bé nhỏ sẽ nhanh chóng biến thành con hổ hung dữ…
*****
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi trước bàn trang điểm, cầm một chiếc trâm cài tóc màu xanh biếc lên, nhẹ nhàng cắm lên búi tóc đen nhánh, nhìn mình trong gương, cười nhẹ.
Biết hôm nay Dương Phàm sẽ đưa Cổ Trúc Đình tới gặp nàng, Uyển Nhi phải trang điểm cẩn thận, ăn mặc cũng không tùy ý như bình thường, nếu không phải là do bụng to, chỉ nhìn dung nhan kiều diễm ở trong gương kia thì ai biết được nàng là người đang mang thai.
Cẩn thận ngẫm lại, Uyển Nhi không nhịn được cười, có tình cảnh nào mà nàng chưa từng trải qua, có nhân vật nào lớn mà nàng chưa từng gặp, hôm nay Cổ cô nương tới chơi, sao lại để ý như vậy? Nói cho cùng, nàng khẩn trương như vậy cũng là vì Dương Phàm, liên quan đến chuyện của hắn nàng đương nhiên sẽ rất để tâm.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của Thụ Tiểu Miêu ở bên ngoài vang lên:
- Uyển Nhi tỷ tỷ!
Thượng Quan Uyển Nhi ngưng mắt nhìn dung nhan quyến rũ của mình ở trong gương, nhẹ nhàng chỉnh vị trí của trâm cài tóc một chút.
Thụ Tiểu Miêu cười nhẹ nhàng đi tới, vừa định nói, nhìn thấy bộ dạng của nàng không nhịn được nói:
- A! Tỷ tỷ hôm nay trang điểm thật là xinh đẹp, nhìn như một cô dâu xinh đẹp.
Thượng Quan Uyển Nhi giận liếc một cái, nói:
- Đúng là miệng ngọt của ngươi, có chuyện gì vậy!
Thụ Tiểu Miêu cười hì hì nói:
- Lan cô nương vừa mới báo tin tới, hôm nay trong thành Trường An đã xảy ra một chuyện có liên quan tới Dương tướng quân, tỷ tỷ có muốn nghe không?
Thượng Quan Uyển Nhi liếc nàng một cái, cầm đồ trang điểm lên, nhẹ nhàng điểm lên đôi môi mượt mà, thản nhiên nói:
- Còn không nói, muốn đánh phải không?
Dương Phàm và Cổ Trúc Đình trở lại phủ, Dương Phàm dịu dàng hỏi:
- Có mệt không?
Cổ Trúc Đình lắc lắc đầu, Dương Phàm nhận tiện nói:
- Được, ta đưa nàng tới gặp Uyển Nhi trước.
Cổ Trúc Đình khẩn trương nói:
- Đừng! A lang có thể chờ một chút không?
- Hả?
Cổ Trúc Đình thẹn thùng nói:
- Thiếp… thiếp nên trang điểm một chút.
Dương Phàm không nhịn được, cười lớn:
- Như vậy không phải là tốt rồi sao? Uyển Nhi rất hiền, nàng không cần phải lo lắng.
Cổ Trúc Đình cúi đầu, vân vê ống tay áo nói:
- Vậy cũng cần phải trang điểm một chút, cũng là… cũng là tôn trọng Uyển Nhi tỷ tỷ.
Dương Phàm cười lớn, hắn thích nhìn Cổ Trúc Đình giả vờ làm bộ dạng cô gái bé nhỏ ở trước mặt hắn. Cũng giống như hắn quen dùng “Nữu Nữu” để bắt bí Tiểu Man, chỉ cần ý kiến của hai người không hợp nhau, hoặc là chọc cho Tiểu Man nổi cáu, Dương Phàm chỉ cần dùng “Nữu Nữu đại pháp”, hai chữ này vừa phát ra khỏi miệng hắn thì nhất định là không thể không có tác dụng.
Cổ Trúc Đình đương nhiên cũng để ý, biết bộ dạng này dễ dàng khiêu khích sự thương hại của hắn nhất nên đóng giả làm cô gái bé bỏng cũng không biết mệt nữa rồi.
Hắn vỗ lên bờ mông tròn mẩy vểnh lên của nàng, cười nói:
- Đi đi, cho nàng nửa canh giờ đấy!
Cổ Trúc Đình biết rằng đã bị hắn nhìn trúng tâm tư, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên.
Dương Phàm nói là nửa canh giờ nhưng thật ra là cho một canh giờ chuẩn bị. Nữ nhân trang điểm thay quần áo vẫn luôn dề dà kéo dài, trước kia Tiểu Man và A Nô cũng như vậy, Dương Phàm đã sớm quen rồi, cho nên khi nói là nửa canh giờ, hắn cũng đã đoán là phải một lúc sau nữa mới có thể nhìn thấy Cổ Trúc Đình, nếu hắn nói một canh giờ chỉ sợ phải đợi tới hai canh giờ.
Nhưng Cổ Trúc Đình thật đúng là nửa canh giờ đã ra. Nửa canh giờ nàng không ngờ đã tắm rửa, thay quần áo, búi tóc, đánh phấn nhạ nhàng, điểm một chút son môi màu đỏ, thật ra thì người khác sẽ không nhận ra được dấu vết trang điểm của nàng, nhưng với sự hiểu rõ nàng của Dương Phàm thì đương nhiên có thể thấy được sự thay đổi tinh tế ở trong đó.
Cổ Trúc Đình am hiểm thuật dịch dung, đấy chính là kỹ thuật cao siêu gấp trăm lần so với trang điểm. Nàng có thể biến một thiếu nữ mười sáu tuổi thành một bà lão tám mươi, cũng có thể biến một bà lão sáu mươi trở thành một thiếu nữ mười sáu tuổi, nữ nhân biến thành nam nhân mà người khác nhìn vào không nhận ra được chút sơ hở nào.
Bây giờ nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút, dung mạo đã thay đổi rất nhiều. Nhìn bộ dạng thì vẫn là nàng, không có chút thay đổi gì, nhưng lại có vẻ trẻ đi tới mười tuổi, hơn nữa lại có chút trẻ con. Ở trước mặt Uyển Nhi đóng giả non nớt, có lẽ là tâm lý tự nhiên của nàng.
- Ồ, rất đẹp! Đi thôi, chúng ta đi gặp cô ấy!
Dương Phàm mỉm cười khen một câu, dắt tay nàng đi ra ngoài.
Tường rào cao ngất, Cổ Trúc Đình cũng đã vượt qua không biết bao nhiêu lần, trước kia trèo tường phần lớn là đi giết người, giết người cũng cần bản lĩnh không nhỏ nhưng nàng chưa từng sợ hãi. Lần này chỉ là đi gặp một người, người này trói gà còn không chặt, trong lòng nàng lại vô cùng sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.