Say Mộng Giang Sơn

Chương 1072.2: Phải kiên nhẫn (2)




Dương Phàm được tin Tể tướng đương triều bị bắt, đây là đại sự chưa từng phát sinh trong những năm gần đây. Dương Phàm vội vàng vào cung tìm hiểu tình hình. Hắn có thân phận Thiên kỵ tướng quân, ra vào cung đình còn tiện lợi hơn cả hoàng thân quốc thích, rất nhanh liền từ chỗ Uyển Nhi nắm bắt trực tiếp tình hình.
Dương Phàm từ trong cung đi ra, vừa mới về đến phủ đệ, Mạc Huyền Phi liền nhỏ giọng tấu lên:
- A lang, Thái Bình công chúa đến rồi.
Mạc Huyền Phi biết giữa chủ nhân và Thái Bình công chúa có ám muội, nên đưa thanh âm xuống mức cực nhỏ. Dương Phàm ngẩn người, thấp giọng hỏi:
- Nàng đang ở đâu?
Mạc Huyền Phi chỉ về hướng hoa cỏ um tùm, Dương Phàm hiểu ý, liền xoay người đi về hướng ngọn núi thấp trèo lên. Trong ngôi đình năm góc màu hồng, Tiểu Man đang ngồi nói chuyện phiếm với Thái Bình công chúa. Bên đình cành lá xum xuê, những bông hoa lạ bằng cái miệng bát rơi xuống nặng trĩu bên các nàng, hai nàng so với hoa tươi còn diễm lệ hơn.
Nhìn thấy Dương Phàm lướt nhẹ qua rặng hoa liễu trên con đường nhỏ đi tới, Tiểu Man lập tức duyên dáng đứng dậy, nũng nịu kêu:
- Lang quân!
Dương Phàm gật gật đầu với nàng, rồi cười với Thái Bình công chúa, chắp tay nói:
- Điện hạ tới.
Tiểu Man nhìn hắn mỉm cười, dịu dàng nói:
- Lang quân ngồi tiếp điện hạ, thiếp đi chuẩn bị đồ ăn.
Tiểu Man cáo lỗi với Thái Bình công chúa một tiếng, liền khoan thai rời đi. Dương Phàm ngồi vào chỗ nàng vừa ngồi, nhìn Thái Bình công chúa thần sắc không vui, liền cười cười nói:
- Sao vậy? Vì chuyện Cao Tiễn bị bắt mà không vui sao?
Thái Bình oán hận đáp:
- Đánh chó còn phải ngó mặt chủ! Nhị Trương rõ ràng là đang nhằm vào ta. Việc này, ta quyết không để yên cho bọn chúng.
Dương Phàm thở dài:
- Nói cho cùng, tính cách của Nguỵ tướng cũng ngay thẳng quá. Nếu như việc vạch tội Nhị Trương không có hiệu quả, ý bảo vệ thiên tử đã rõ ràng, vậy thì tạm thời ẩn nhẫn đi, cớ gì phải thể hiện rõ thái độ ghét cay ghét đắng bọn Nhị Trương như vậy. Nếu bọn chúng chịu lá mặt lá trái, Nhị Trương sao lại bí quá hoá liều chứ? Hiện giờ thì tốt rồi, bọn họ lại bị thiệt hại nặng nề, thực là không khôn ngoan.
Thái Bình lườm hắn một cái, gắt giọng:
- Những lời này là ý gì? Nếu không sớm biết cách làm người của chàng, chỉ nghe những lời này ta còn tưởng rằng chàng đứng về phía Nhị Trương cơ đấy.
Dương Phàm cười an ủi:
- Được rồi, được rồi, sự việc đã đến nước này, nàng có tức giận cũng không để làm gì, chẳng bằng đưa ánh mắt nhìn xa trông rộng một chút đi.
Thái Bình hờn giận đáp:
- Người ta tóc dài kiến thức ngắn, tầm mắt không nhìn xa trông rộng được!
Nói đến đây, nàng bỗng phát hiện trong lời nói của Dương Phàm có ý tứ khác, không khỏi kinh ngạc ngước mắt nói:
- Buông xa tầm mắt? Lời này của chàng là có ý gì?
Dương Phàm lần này tiến cung đã nghe ngóng rõ ràng, người muốn giết một người răn trăm người chính là Võ Tắc Thiên, Nhị Trương chỉ là người chấp hành, trận quan ti này đánh thế nào đây?
Dương Phàm liền nói:
- Nàng nha, nàng cho rằng người nào cũng dám vo cáo hãm hại người khác lung tung sao? Lúc đầu một đám người Chu Hưng, Sách Nguyên Lễ dám động, coi đây là lý do diệt trừ đại thần, đó là vì hoàng đế cũng cần họ làm như thế. Còn như Lai Tuấn Thần, đó là một con chó điên, không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán. Nàng xem Nhị Trương có giống đám điên Lai Tuấn Thần không?
Thái Bình công chúa thông minh cỡ nào, Dương Phàm tuy nói hàm hồ, nhưng nàng vừa nghe liền hiểu, không khỏi thất thanh kêu lên:
- Chàng muốn nói việc này là do mẫu hoàng chỉ đạo?
Dương Phàm khe khẽ thở dài, không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ trầm ngâm đáp:
- Nhị Trương lần này có chuẩn bị cẩn thận, nàng muốn cứu Cao Tiễn, rất khó.
Thái Bình công chúa cắn cắn môi, nói:
- Khó cũng phải làm. Ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ đây?
Dương Phàm nói:
- Tráng sĩ giải oản, khi cần buông tay nhất định phải buông tay, nếu không, vốn chỉ cần chặt đi một ngón, người lại làm đứt cả cánh tay, đây không phải là việc của người khôn ngoan! Lệnh Nguyệt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhịn được cơn giận nhất thời, ngày sau mới có lực mà phản kích lại chứ!
Thái Bình công chúa xoay người đi, im lặng không nói. Dương Phàm không nói gì thêm, chỉ muốn để nàng suy nghĩ thật kỹ, ai ngờ sau một lát, lại nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào. Hắn vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, chỉ thấy Thái Bình công chúa nước mắt lưng tròng, không khỏi hốt hoảng:
- Lệnh Nguyệt, nàng làm sao vậy?
Thái Bình nức nở nói:
- Người ta lấn đến trên đầu của ta rồi, chàng không thay nữ nhân của chàng đỡ lưng, lại chỉ biết khuyên ta bỏ cuộc, các người… mấy người đàn ông thối các người ai cũng chỉ biết bo bo giữ mình, lẽ nào thiên hạ này để một nữ nhân như ta phải lo nghĩ sao?
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Các người?
Thái Bình giận dỗi giãy khỏi bờ vai hắn nói:
- Hai huynh trưởng người ta cũng như vậy, chàng cũng như vậy, đều là kẻ nhát gan!
Dương Phàm giật mình, nhẹ nhàng kéo bờ vai thơm của nàng, biểu lộ chân tình nói:
- Nếu có thể giúp nàng, nàng nghĩ rằng ta không chịu sao? Trải qua việc này, đối với nàng quả thực là thương tổn, nhưng quan lộ hiểm ác, làm gì có thuận buồm xuôi gió. Nếu ý chí không kiên định, vì những trở ngại nho nhỏ mà bỏ nàng để mưu cầu việc khác, nàng liền lôi kéo đến môn hạ thì sao có thể trọng dụng.
Thái Bình cay đắng nói:
- Vậy ta cứ phải nhịn thế này sao?
Dương Phàm đáp:
- Nhịn! Nhẫn nhịn cơn giận nhất thời này, để có thành công lâu dài! Trước mắt, tội danh tầm thường căn bản không làm gì được họ, chỉ có gậy ông đập lưng ông mới có khả năng thành công. Trước đó, nàng nhất định phải nhịn!
Dù là Thái Bình kinh tài tuyệt diễm, khí ngạo tâm cao, trước mặt Dương Phàm cũng phải phục, nghe xong những lời này của Dương Phàm, nàng nghĩ đi nghĩ lại, do dự hồi lâu, cuối cùng uỷ khuất gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.