Say Mộng Giang Sơn

Chương 1088.1: Không có mưu nào chu đáo chặt chẽ (1)




Trương Xương Tông nghe Phàn Nhạc Viễn nói xong, chột dạ đáp:
- Chuyện này…! Từ khi đảm nhiệm chức Trung lang tướng của Thiên Ngưu Vệ tới nay, vì phải hầu hạ thánh nhân, ta cũng không vào trong quân được mấy lần, không hiểu binh sĩ có chịu nghe theo mệnh lệnh của ta hay không. Hơn nữa ta chỉ là một Trung lang tướng, không có chiến tranh thì ta không có quyền điều động đại quân…
Phàn Nhạc Viễn nói:
- Chuyện này có thể lo liệu được. Hiện giờ ngọc ấn không phải đang ở trong tay Phụng thần lệnh sao? Chỉ cần Phụng thần lệnh làm một thánh chỉ giả, lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng để điều binh, ai dám chống lại lời của ngài?
Trương Dịch Chi không nén được tức giận, lớn tiếng hỏi lại:
- Như vậy sau khi chúng ta đã khống chế được hoàng cung thì sao? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể tạo phải hay sao?
Phàn Nhạc Viễn nói:
- Tạo phản thì đương nhiên không đủ sức, chỉ đơn giản là làm giả thánh chỉ của Hoàng Thượng, tiêu diệt bọn người Trương Giản Chi lòng dạ độc ác đó. Chúng ta nên làm chứ?
Trương Dịch Chi nói:
- Sau lưng của Trương Giản Chi chính là đương kim Thái tử. Ngươi cho rằng giết một Trương Giản Chi có thể giải quyết được tình hình khó khăn trước mắt của chúng ta sao?
Phàn Nhạc Viễn hung ác nói:
- Vậy ngay cả Thái tử cũng phải giết!
Trương Dịch Chi lạnh lùng nói:
- Giết Thái tử? Ngươi cho rằng Tương Vương, Lương Vương sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Phàn Nhạc Viễn coi tay như đao hết sức chém xuống, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Vậy thì một là không làm, hai là làm tới cùng. Chúng ta xử lý hết cả Thái tử, Lương Vương, Tương Vương và cả Thái Bình công chúa, đến lúc đó giống như rắn mất đầu, còn không phải trong đợi vào sự sắp xếp của chúng ta sao?
Phàn Nhạc Viễn nói một hồi, khiến cho đám thiếu niên xinh đẹp đồng bạn của gã ngây người:
- Tên này điên rồi!
Phàn Nhạc Viễn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của họ, ung dung nói:
- Sao? Các người sợ ư? Chuyện như thế này năm đó Lai Tuấn Thần đã từng muốn làm, hơn nữa hắn thật sự đã làm như vậy. Hiện giờ chúng ta có Hoàng Thượng ở trong tay, chỉ cần khống chế được hoàng cung nữa, ban bố thánh chỉ là đại nghĩ ở trong tay, có gì là không thể làm được?
T
rương Dịch Chi lắc đầu nói:
- Ngươi cho rằng bọn họ sẽ rửa cổ ngồi ở nhà chờ chúng ta tới giết? Bọn họ không đề phòng chúng ta? Ngươi muốn giết là có thể giết sao? Ngươi nên biết một khi thất bại thì mùi vị sẽ như thế nào? Hoang đường! Thật là hoang đường!
- Khoan đã, khoan đã! Chủ ý của Phàn huynh chưa chắc đã không thể dùng được!
Đồng chúc Phụng thần giám Tào Thắng đột nhiên mắt sáng lên nói:
- Tiêu diệt chư vương là không thể được. Bọn họ nhiều con cháu như vậy, nếu như chỉ trông vào một Thiên Ngưu Vệ thì tuyệt đối không làm được. Tuy nhiên, nếu chúng ta để cho một phe đánh một phe thì sao?
Tào Thắng nhìn mọi người nói:
- Tương Vương và Lương Vương đã không có duyên với ngôi hoàng đế, nếu chúng ta kéo được một phe trong đó về phía chúng ta, đồng ý cho người đó lên làm hoàng đế…
Trương Dịch Chi nhắm mắt hai mắt lại, chậm rãi nói:
- Ngươi đừng quên, chúng ta đã từng giết người của nhà họ Võ và họ Lý.
Tào Thắng nói:
- Vậy thì sao? Đứng trước lợi ích, họ sẽ không bỏ thù hận xuống sao? Huống hồ, người chết là con gái của Thái Tử và con trai của Ngụy Vương Võ Thừa Tự, không phải là con gái ruột của Tương Vương và Lương Vương. Chúng ta chỉ cần khống chế được hoàng cung và Hoàng Thượng, lại có thể đàm phán được với Tương Vương hoặc Lương Vương, lấy ngai vàng ra để làm mồi nhử, còn sự hắn không vào tròng sao.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy chủ ý của Tào Thắng mặc dù liều lĩnh nhưng cũng không phải là không có lý. Suy nghĩ một lát, Trương Dịch Chi nói:
- Nhà họ Võ thì không được. Người nhà họ Võ nắn giữ hơn một nửa binh quyền ở kinh thành, hơn nữa con cháu của nhà họ Võ cũng rất đông, ai nấy cũng đều quyền cao chức trọng, căn bản không cần chúng ta. Chỉ cần chúng ta mặc long bào cho Võ Tam Tư xong chúng sẽ đá chúng ta ngay!
Trương Xương Tông hưng phấn nói:
- Vậy chúng ta tìm Tương Vương, thế nào?
Trương Dịch Chi đứng lên, từ từ bước đi, do dự nói:
- Trong tay Lương Vương có binh quyền, trong tay Thái Tử có sự ủng hộ của quần thần. Nhưng sau khi Địch Nhân Kiệt qua đời, thế lực của Tương Vương đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, sau khi đã xác định ngôi thái tử, Tương Vương vị ghen tức mà đã ít đi lại với triều thần.
Các thế lực hiện giờ ở trong triều đình, Tương Vương là yếu nhất. Ngay cả thế lực của Thái Bình công chúa cũng lớn hơn. Cho dù Tương Vương đồng ý giúp chúng ta thì cũng quá mạo hiểm. Nếu như chúng ta có thể tiêu diệt được Thái Tử và Lương Vương, giúp đỡ cho Tương Vương lên ngôi thì sẽ như thế nào?
Vừa nói xong, mọi người đều im lặng. Dĩ nhiên là kế hoạch rất tốt nhưng họ cũng không có thực lực lớn mạnh đến như vậy. Ngôi hoàng đế không phải họ muốn là có thể lập được, nếu họ lôi kéo được Tương Vương, dù Tương Vương có thèm khát ngôi vị hoàng đế cỡ nào cũng không tin vào năng lực của họ, nói không chừng còn bán đứng họ để lấy lòng tin của Thái Tử.
Lúc này, bàn bạc của mọi người lại đi vào ngõ cụt. Đột nhiên từ phía sau màn che truyền tới vài tiếng ho khan, một cung nữ cả kinh kêu lên:
- Hoàng Thượng tỉnh rồi, Hoàng Thượng tỉnh rồi!
Trương Dịch Chi vội vàng đưa tay để ngăn mọi người nói tiếp, hạ giọng nói:
- Việc này để sau hãy nói, các ngươi lui đi!
Vừa dứt lời, Trương Dịch Chi cố ý làm cho tóc mình rối lên một chút giống như đã phụng dưỡng Hoàng Thượng đến ngày đêm không ngủ, ra vẻ bộ dạng tiều tụy, đi vào phía sau màn che…
*******
Mùa đông của Khúc Giang, tuyết rơi đầy sườn núi, lạnh vô cùng.
Đứng ở trên Phù Dung lầu, trong ngày trời quang đãng có thể nhìn thấy tuyết đọng đầy trên đỉnh Chung Nam Sơn.
Dương Phàm đẩy cửa sổ ra, không nhìn về phía đỉnh Chung Nam Sơn lại nhìn về phía thành trì ở phương bắc được bố trí như một bàn cờ.
Chung Nam sơn, một nơi ẩn đật, hiện tại nó đang tích cực nhập thế.
Bếp lửa nóng hừng hực, Thẩm Mộc cũng không có được sức khỏe như Dương Phàm. Trời lạnh như vậy Thẩm Mộc có phần không chịu được. Dương Phàm vừa mở cửa sổ gió lạnh liền thổi vào. Thẩm Mộc đang ngồi ở trước bếp lửa liền rùng mình một cái, lấy áo lông trùm lên người, lúc này mới tới bên cạnh Dương Phàm.
Dương Phàm không quay đầu lại, chỉ đứng đón mưa gió, ngắm nhìn cảnh tượng ở phía xa, cảm thán mà nói:
- Ai có thể ngờ được, dưới cảnh tượng yên bình này lại sắp có một trận đại biến? Nếu lần này chúng ta có thể thành công thì Đại Đường lại có thể hùng mạnh rồi!
Thẩm Mộc nắm chặt lấy cổ của áo lông, ngậm chặt miệng, đợi đến khi quen với không khí lạnh mới mở miệng nói:
- Hiển Tông lần này tính xông vào trước sao?
Dương Phàm lắc lắc đầu nói:
- Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như muốn phú quý nhất thời thì cứ việc dẫn đầu, nếu như muốn phú quý lâu dài thì làm việc gì cũng nên lưu lại ba phần, không nên dùng hết đường của mình…
Dương Phàm không nói hết lời, chỉ đưa mắt dừng lại ở một gốc cây cao lớn trên đỉnh Phù Dung. Vì bị tuyết đè xuống nên cây đại thụ già nua đó đã bị vỡ ra, lung lay trong gió tuyết, sắp đổ xuống.
Thẩm Mộc cười cười, có chút vui vẻ:
- Hết năm ta sẽ đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.