Say Mộng Giang Sơn

Chương 1100: Một ngày dài đằng đẵng (12)




Trong tẩm cung, Võ Tắc Thiên yên lặng nằm trên giường. Từ lúc Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy ôm Thái tử rời đi, bà không còn mở mắt ra được nữa.
Bà nghe thấy tiếng Trương Giản Chi bên ngoài cung ra lệnh cung giám giao nộp ngọc tỉ và hổ phù, nghe thấy tiếng giáp trụ va chạm, biết đó là thị vệ bà an bài ở cửa tẩm điện, nhưng bà trước sau vẫn không nói một lời. Sự đã thế này, bà còn có thể làm gì đây?
Bà nhắm chặt mắt lại, nước mắt từ trong khoé mắt chảy ra. Võ Tắc Thiên liền xoay người, bà không muốn để cung nữ nhìn thấy bà rơi lệ. Kỳ thực, mấy tên cung nữ lúc này đang trốn ở trong góc mà lo cho sinh mạng của họ, căn bản không hề chú ý đến động tĩnh của bà.
Trong lòng Võ Tắc Thiên đầy ắp sự bi thương. Thời khắc này đến quá đột ngột, đến nỗi bà vẫn chưa có thời gian bình ổn tinh thần để nghĩ về cuộc đời mình, chưa có thời gian để nghĩ xem cuộc đời này bà đã hại bao nhiêu người, những người đó đều có những kết cục bi thảm hơn bà gấp bội, cho nên bà cảm thấy bi phẫn khác thường.
Giang sơn xã tắc, ngai vàng Hoàng đế, bà sớm muộn cũng phải giao đi, cho nên bà cũng không lưu luyến gì đến quyền lực mà không bị người ta cướp đi thì cũng giữ không nổi bao lâu nữa. Điều khiến bà đau lòng chính là bà một tay sáng lập Võ Chu đế quốc mà một đời đã tận. Con trai bà phát động binh biến đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, nhất định sẽ khôi phục danh hiệu Lý Đường.
Võ Tắc Thiên cảm thấy từng đợt rét lạnh trên người. Bà bỗng nhiên nghĩ tới Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông quẩn quanh bên cạnh bà, đem đến cho bà cảm giác ấm áp, mà hai tên tình phu đó giờ này đã biến thành hai cỗ thi thể lạnh băng rồi.
Bà còn nhớ cách đây không lâu mình còn tự tin mười phần mà cam đoan và hứa hẹn với bọn họ. Việc này khiến bà đặc biệt cảm thấy tuyệt vọng mà phẫn nộ. Bà vốn tưởng rằng sau khi bà chết đi, những người đó mới có thể không chất chứa huynh đệ Trương Thị, nhưng bà không ngờ rằng lúc bà vẫn còn sống, những người đó đã ngông cuồng như vậy.
Bà dùng hai mươi năm thời gian giết chóc vô số sinh mạng, dốc hết sức, tận tâm tận lực mới gây dựng được đế quốc của bà, xây dựng cơ đồ gian khổ a, huỷ diệt lại chỉ cần một đêm…
- A mẫu…
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ, Võ Tắc Thiên vội vàng lau đi dòng nước mắt lạnh lùng nói:
- Lệnh Nguyệt, ngươi cũng phản bội ta, phải không?
Phía sau không truyền lại tiếng trả lời của Thái Bình, chỉ là cảm giác bên giường hơi trầm xuống, biết là nàng đã ngồi xuống bên cạnh. Võ Tắc Thiên dừng mắt nhìn tấm màn che trước mặt, lẩm bẩm:
- Hoàng đế như trẫm, thực sự thất bại như vậy sao? Tại sao?... Tại sao bao nhiêu năm trôi qua như vậy, các ngươi không thôi ý muốn khôi phục Lý Đường?
Cho dù thế nào, Võ Tắc Thiên cũng là mẫu thân của nàng. Hiện giờ Võ Tắc Thiên đã trở thành kẻ thất bại, cho dù là về việc quốc sự hay không, Thái Bình công chúa cũng không muốn nói với bà những lời nặng nề, hoặc khiển trách bà vô tình. Thái Bình công chúa chỉ ngồi đó không nói gì, hồi lâu mới nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- A mẫu, đừng quá đau lòng nữa.
- Ha ha…
Võ Tắc Thiên lạnh lùng cười, chậm rãi xoay người, nhìn con gái nói:
- Ta không có đau lòng, đau lòng có gì tốt chứ? Ta cả đời này đều đấu tranh, trong gia tộc, sau khi vào cung, làm Hoàng hậu, làm Thái hậu, làm Hoàng đế… không giờ nào phút nào không đấu tranh với người ta, trận đấu cuối cùng, ta thua mà thôi.
Thái Bình công chúa lặng yên nhìn mẫu thân. Võ Tắc Thiên nói:
- Cả đời này, ta thua chính là trận chiến này, nguyên nhân thất bại là do ta quá già rồi, ta bệnh tật quấn thân, không còn tinh lực đi chú ý bọn chúng. Ta đại hạn giáng xuống, cho nên một số người bắt đầu tìm cành cây cao! Ta bại bởi năm tháng, mà năm tháng lại đối thủ không thể đánh bại của bất kỳ ai!
Thái Bình công chúa muốn phản bác bà, nhưng suy nghĩ hỗn loạn dị thường, nghĩ đến tất cả những đả kích mà mẫu thân phải chịu đã cực kỳ trầm trọng, Thái Bình công chúa cũng không muốn nói những lời nặng nề nữa, cho nên nàng khẽ gật đầu như đồng ý với lời kết luận của Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên thấy nàng gật đầu, trên mặt lộ ra nét vui vẻ, mỉm cười giống như đứa trẻ:
- Nữ nhi, các người tưởng rằng đem nhốt ta ở trong này, ta có thể tuỳ ý các người sắp xếp sao? Không, không thể nào, Ta là Võ, từ xưa đến nay, là Võ độc nhất vô nhị! Nếu ta quyết ý đi chết, có thể gây ra cho các ngươi vô số phiền phức như thường, không phải sao?
Thái Bình công chúa có chút mất kiên nhẫn với sự dương dương tự đắc của mẫu thân, nàng không chút lưu tình mà phản bác:
- Mẫu thân, người nghĩ rằng tự vẫn có thể khiến Thái tử mang tội danh bức mẫu, từ đó phải nhận sự thoá mạ thiên thu vạn đại sao? Nghênh Tiên cung này sớm đã bị Thái tử ca ca khống chế rồi. Nếu mẫu thân quyết ý chết, ngày mai người sẽ vẫn “sống trong cung”. Cho dù tin tức này không giấu được thế nhân, triều đình cũng sẽ có thể nguỵ tạo ra tội chiếu của Người, tuyên bố Người chết để cảm tạ thiên hạ!
Trong lòng Võ Tắc Thiên đột nhiên xẹt qua một tia hàn ý, bà là Hoàng đế, những thủ đoạn này bà rõ ràng nhất. Bà biết mỗi câu nói của con gái đều hoàn toàn có thể trở thành sự thật. Bà kinh ngạc sửng sốt một hồi, bỗng nhiên cười ha hả.
Bà không muốn sau khi chết còn bị người ta thao túng, vậy thì bà chỉ còn cách khuất phục mà sống! Bà mất đi đế quốc của mình, mất đi ngai vàng, mất đi tình lang, đến việc sống chết của mình hiện giờ đều không do bà lựa chọn nữa rồi.
- Ha ha ha… ha ha ha
Tiếng cười nhỏ của Võ Tắc Thiên biến thành tiếng cười lớn, bà ta phẫn uất đấm xuống giường, cười đến khắp mặt là nước mắt. Thái Bình công chúa yên lặng ngồi cạnh giường, để mặc Võ Tắc Thiên phát tiết. Sau một lúc lâu, Võ Tắc Thiên mới thở hào hển nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi:
- Bên ngoài hôm nay tình hình thế nào?
Thái Bình công chúa đáp:
- Hãy còn yên ổn, chín thành đã nằm trong tay Tương Vương ca ca. Trong cung, người của Lục thượng Nhị thập tứ Ti và Nội thị tỉnh sẽ được sắp xếp giống như trước kia, cấm quân các lộ bắc thành cũng không rục rịch…
Võ Tắc Thiên ngắt lời nàng:
- Không có người tử nạn sao?
Thái Bình công chúa nghĩ ngợi một chút, trả lời:
- Gần như không có thương vong gì, ngoại trừ Nghênh Tiên cung này… bọn họ vì nhanh chóng đến tẩm cung của người nên đã động thủ, giết mấy chục người của huynh đệ Trương Thị, nhưng … bè lũ Trương thị vốn dĩ sẽ không được buông tha đâu.
Trong lòng Võ Tắc Thiên thất vọng một hồi. Bà không ngờ, bà lấy thân phận Thái hậu chí tôn, mẹ của Hoàng đế cũng phải dùng thời gian bao nhiêu năm như vậy, trước trước sau sau giết bao nhiêu mạng người, lưu đày nhiều người mới có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng vào thời khắc luân phiên quyền lực, lại không có tử sĩ nào đứng ra.
Thái Bình công chúa nhìn dung nhan già nua của mẫu thân, mấy năm nay, răng của bà đã rụng hết, hai má lõm xuống, lộ ra vẻ suy yếu.
Mắt bà nhắm lại, ánh mắt cũng không có một tia chuyển động, không biết bà đang nghĩ gì, đến nỗi Thái Bình có một loại cảm giác không có lời nào muốn nói.
Nàng mở miệng, vẫn cảm thấy lúc này việc đề xuất mẫu thân truyền ngôi có chút khó mở miệng, cho nên nàng lại nhịn lại, trong lòng nghĩ hay là để mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt một chút, ngày mai lại nói lại với bà về việc này có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng Võ Tắc Thiên dường như cảm thấy chỗ khó xử của nàng, từ từ mở mắt, thản nhiên nói:
- Bọn chúng để ngươi đến gặp ta, không chỉ là đến thăm bà già này chứ?
Thái Bình công chúa thõng ánh mắt xuống, thấp giọng:
- Mẫu thân…
Võ Tắc Thiên đảo mắt, lẩm bẩm:
- Bọn chúng còn muốn lấy cái gì từ chỗ ta nữa đây? Ôi! Bọn chúng… muốn chiếu thư thoái vị của trẫm phải không?
Thái Bình công chúa cắn môi dưới, khẽ gật đầu.
Rõ ràng đại cục đã định, hoàn toàn có thể giống Thái Tông Hoàng đế cứ sống như vậy mấy tháng, rồi để Nữ hoàng thoái vị, vừa có thể bảo toàn thể diện quần thần mẫu tử, lại có thể càng bình ổn mà tiếp nhận chính quyền, nhưng hiện tại lại khẩn cấp như vậy, việc này khiến Thái Bình không vui, thừa nhận việc này với mẫu thân cũng có chút khó xử.
- Ha ha…
Võ Tắc Thiên cười mỉa mai:
- Bọn chúng cũng vội vàng quá… Ngươi không cần cảm thấy áy náy, nương biết đây nhất định không phải là chủ ý của ngươi, nếu ngươi là Thái tử, thì sẽ không quyết định ép nương thoái vị lúc này. Ngươi mạnh mẽ hơn mấy người anh vô dụng của ngươi, đáng tiếc ngươi lại là phận nữ nhi…
Trong lòng Thái Bình công chúa kích động một hồi, nhận được sự coi trọng và tán thưởng của mẫu thân, luôn làm nhi nữ cảm thấy vui sướng, càng huống hồ mẫu thân của nàng là một nữ hoàng trước nay chưa từng có, nhưng loại kích động này vừa lan khắp người liền bị trút xuống như thuỷ triều, trong lòng Thái Bình đột nhiên nghiêm nghị:
- Mẫu thân thực sự tán thưởng tài cán của con sao? Cái chết bất đắc kỳ tử của Ngũ ca có lẽ là một câu đố khó giải, vậy còn Lục ca thì sao? Hắn rõ ràng là chết trong tay mẫu thân mà! Đáng tiếc con là thân phận nữ nhi sao? Ngũ ca và Lục ca mới là Thái tử hiền minh tài cán, mới là thân nam nhi, kết quả ra sao đây? Thất ca và Bát ca nhát gan bất tài như bây giờ, lẽ nào mẫu thân có thể tránh khỏi liên quan?
Nghĩ đến việc mẫu thân có thể có chứa dã tâm với nàng, Thái Bình công chúa đột nhiên không rét mà run. Sự trầm mặc của nàng khiến Võ Tắc Thiên có chút bất an. Võ Tắc Thiên mất tự nhiên quay đầu lại, tránh ánh mắt trầm mặc của con gái, thấp giọng nói:
- Ngươi nói với Hiển nhi, chiếu thư thoái vị, ta sẽ truyền đạt mệnh lệnh…
Một đêm biến loạn đã kết thúc trước bình minh.
Tiếng chuông trong cung đình giống thường ngày vang lên đúng giờ. Điều này có nghĩa là những kẻ binh biến đã hoàn toàn khống chế cung đình. tuy nữ chủ nhân của nó đã biến thành tù nhân, nhưng nó vẫn trước sau như một vận hành bình thường, tân Hoàng đế đang đợi đăng cơ trong Tử Thần điện. Thế giới này không có người nào là không thể thay thế.
Sáng sớm thức dậy, dân chúng Trường An hoàn toàn không biết sự việc xảy ra trong cung, kinh ngạc phát hiện trên đường lớn Chu Tước treo năm cái đầu người. Trương Giản Chi đích thực không có đại khai sát giới, đến người của Trương gia lão cũng chỉ hạ lệnh giết năm người gồm Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, Trương Đồng Hưu, Trương Xương Nghi, Trương Xương Kỳ.
Ba người Trương Đồng Hưu vốn dĩ là quan địa phương, trong lễ mừng năm mới quay về kinh thành đoàn tụ với gia đình. Vì có bối cảnh của Trương Thị cho nên bọn họ dừng lại không về. Vốn dự định qua hết tháng giêng mới về địa phương, kết quả đêm qua binh biến, bọn họ liền theo Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông xuống cửu tuyền.
Trương Giản Chi tám mươi tuổi mới được giữ chức Tể tướng. Về điểm này, có lẽ chỉ có vị Khương Thái Công của vị Thủy Thùy Điếu kia mới có thể so sánh với lão. Trước lão không biết bao nhiêu chí sĩ đầy lòng nhân ái người trước ngã xuống, người sau tiến lên muốn kết thúc vương triều Võ Chu, nhưng họ không ngừng đổ dầu vào lửa, nồi hoạ Võ Chu chính là đun không sôi, cho đến khi Trương Giản Chi thêm bó củi này vào, vương triều Võ Chu liền hạ màn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.