Say Mộng Giang Sơn

Chương 1146.2: Đoạt môn chi trận (2)




Lý Hiển run rẩy răng va vào nhau, hoảng sợ nói:
- Tướng lĩnh của Huyền Vũ Môn… không tham gia phản loạn sao?
Uyển Nhi bình tĩnh nói:
- Thánh nhân, nếu như tướng lĩnh Huyền Vũ Môn cũng làm phản thì loạn quân cần gì phải đánh Cam Lộ Môn chứ, chúng đã đánh vào từ Huyền Vũ Môn rồi mà xông thẳng vào đây rồi.
Lý Hiển thoáng chốc tỉnh ngộ ra:
- A! Đúng rồi! Vậy… Nương tử chúng ta nhanh đi thôi!
Lý Hiển và Vi Hậu vội vã thoát ra khỏi tẩm cung, Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi vừa ngoái lại nhìn.
Vi Hậu hoảng sợ nói:
- Uyển Nhi, loạn quân đuổi tới nơi rồi sao?
Uyển Nhi lắc đầu đáp:
- Không phải là loạn quân. Uyển Nhi phái người đi tìm An Nhạc Công chúa để cảnh báo, nhưng không biết thế nào rồi mà An Nhạc Công chúa vẫn chưa đuổi theo đến nơi.
Lúc này Lý Hiển mới nhớ đến An Nhạc, vội vàng dừng bước sững sờ nói:
- Đúng rồi, sao ta lại có thể quên mất An Nhạc. Chuyện này làm thế nào bây giờ, chuyện này làm thế nào bây giờ?
Vi Hậu cắn chặt môi, kéo lấy cánh tay của Lý Hiển nói:
- Tính mạng của Bệ hạ có liên quan đến vận mệnh của Thiên hạ, không thể để xảy ra chuyện gì không hay được, hãy nhanh tới Huyền Vũ Môn. Chỗ An Nhạc sẽ phái người đi thông báo một tiếng là được rồi.
Vi Hậu ra lệnh cho một tên thái giám bên canh:
- Ngươi, nhanh chóng đi tìm Công chúa, mời người đến Huyền Vũ Môn để tránh nạn.
Tên thái giám đó không dám không tuân lênh, chỉ đành miễn cưỡng mà chạy đi.
Lý Hiển chạy một mạch tới Huyền Vũ Môn khiến cho hắn mệt thở không ra hơi. Đúng lúc đó thì nhìn thấy có một nhóm người đang vội vàng chạy tới, phía trước còn có người cầm đèn soi đường. Lý Hiển thất sắc mà nói:
- Không ổn rồi! Loạn quân đã đuổi tới đây rồi!
Nói đoạn định quay người chạy trốn.
Thượng Quan Uyển Nhi giữ ông ta lại, nhíu mắt nhìn về hướng đó, từ tốn nói:
- Xin Thánh nhân đừng kinh hãi, người đang tới không phải là loạn quân.
Quả đúng như vậy, nhóm người đó càng chạy càng tới gần hơn. Kẻ cầm đèn soi đường phía trước chính là hai cung nữ. Nếu như là loạn quân thì sao lại có thể có cung nữ soi đèn dẫn đường như vậy? Lý Hiển hiểu ra điều đó thì mới cảm thấy yên tâm một chút.
Đám người đó vội vã chạy tới trước mặt, người mà bọn họ hộ tống chính là An Nhạc Công chúa.
An Nhạc Công chúa được người của Thượng Quan Uyển Nhi đến báo là có loạn quân đánh chiếm Cam Lộ Môn bèn ngay lập tức trốn khỏi tẩm cung, nhằm thẳng hướng Huyền Vũ Môn. Đầu óc của nàng ta nhanh nhạy, vừa nghe thấy loạn quân đã đánh chiếm từ Cam Lộ Môn vào bèn ngay lập tức khẳng định tướng lĩnh của Huyền Vũ Môn không tham gia phản loạn.
Chỉ có điều, lúc đó nàng ta chỉ nghĩ đến mạng sống của mình mà quên biệt đi cha mẹ. Lúc này đụng mặt nhau, An Nhạc cảm thấy vô cùng ngại ngùng, nàng ta nhanh chóng tìm cách ứng phó. An Nhạc vội vàng tiến lên phía trước, giọng điệu đầy quan tâm mà nói:
- Cha, mẹ! Cảm tạ trời đất, hai người cuối cùng cũng tới rồi. Nhanh, chúng ta lên thành thôi, ồ? Con cho người đến thông báo cho cha mẹ đâu, sao lại không có ở đây?
Lý Hiển ngạc nhiên nói:
- Người báo tin nào?
An Nhạc nói:
- Loạn quân vào từ hướng Cam Lộ Môn, vậy thì Huyền Vũ Môn chắc chắn sẽ không việc gì. Con đã đặc biệt sắp xếp người đi thông báo cho cha mẹ được biết cả nhà chúng ta cùng đến đây để lánh nạn. Sao vậy, hai người không phải là nhận được tin báo của con mà tới đây sao?
Lý Hiển không hề nghi ngờ con gái của mình, Vi Hậu tuy anh minh nhưng trong lúc loạn lạc này cũng không thể phân biệt thật giả ra sao. Vi Hậu nghĩ đến việc con gái phái người đén thông báo cho mình, bản thân mình lại không thèm để ý đến an nguy của nó thì cảm thấy xấu hổ lắm, chỉ e Lý Hiển sẽ nhỡ miệng nói ra bèn vội vàng cắt ngang:
- Sự việc cấp bách, không nên nhiều lời, lên thành trước đã.
Tướng lĩnh thủ thành cũng đã phát hiện ra dưới thành có loạn, hơn nữa nghe thấy tiếng chuông cảnh báo ở phía Cam Lộ Môn nên trên thành cũng tăng cường phòng vệ. Mã Kiều áo giáp sẵn sàng, tay cầm thanh đao, di chuyển một cách cẩn trọng tới cửa chuyển quân, hướng xuống phía dưới chân thành mà quát lớn:
- Người nào duới thành, nhanh chóng dừng bước!
Uyển Nhi nhanh chóng ra hiệu cho Lý Hiển và Vi Hậu dừng bước rồi hướng lên trên thành mà nói:
- Người trên thành có phải là Mã Kiều tướng quân trực ban đêm nay?
Mã Kiều nhận ra tiếng của Thượng Quan Uyển Nhi, kinh ngạc nói:
- Chính là Mã mỗ, dưới thành là … Thượng Quan Chiêu Dung?
Uyển Nhi lệnh cho một cung nữ dùng đèn chiếu rõ khuôn mặt mình, rồi lại chiếu rõ Hoàng đế và Hoàng hậu đang đứng cạnh, hướng về phía Mã Kiều nói lớn:
- Có quân phản loạn xông vào Cung, Uyển Nhi hộ tống Hoàng đế, Hoàng Hậu và An Nhạc điện hạ tới đây, xin Mã tướng quân hộ giá.
Mã Kiều giật mình kinh hãi, trong lòng thầm nhủ:
- Sao lại có người lại muốn làm phản? Kẻ đó là ai? Dù sao thì cũng không phải là người của chúng ta. Nếu như Nhị Lang muốn phản thì sẽ không thể không báo cho ta được, hơn nữa cũng không thể để cho Uyển Nhi cô nương vào thế nguy hiểm.
Nhưng Mã Kiều cầm binh nhiều năm, trong lòng y vô cùng đề cao cảnh giác. Ban nãy y đã nhìn rõ thấy Uyển Nhi, cho rằng cũng là do nghe thấy tiếng của Uyển Nhi ở đây. Nhưng Hoàng đế và Hoàng hậu trông xộc xệch bù xù thế kia, y lại lo sợ là có người muốn cướp thành nên mới uy hiếp Uyển Nhi, rồi mạo danh Hoàng đế và Hoàng hậu.
Mã Kiều cẩn trọng nói:
- Xin mời Thượng Quan Chiêu Dung cùng với Hoàng đế và Hoàng hậu, An Nhạc Công chúa lần lượt lên thành để tiện cho bổn tướng phân biệt thân phận.
Chỉ có bốn người lên thành, trong đó có hai người là phụ nữ. Cho dù có là quân phản loạn đi nữa thì Mã Kiều không tin bọn chúng có thể làm được gì, chính vậy nên mới có yêu cầu như vậy. Uyển Nhi nghe thấy Mã Kiều nói vậy bèn lệnh cho những người khác dừng chân, một mình nàng dẫn Hoàng thượng, Hoàng hậu và An Nhạc Công chúa lên thành.
Sức khỏe của Lý Hiển không tốt, dọc đường phải tháo chạy lại còn phải trèo lên thành khiến cho ông ta thở hồng hộc, mệt không nói được câu nào. Mã Kiều tuy canh giữ Huyền Vũ Môn, chỉ cách Đế Hậu có vài bước chân nhưng y lại không biết mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu. Đế Hậu đâu có đơn giản mà gặp được mặt như vậy.
Nhưng An Nhạc Công chúa thì y nhận ra, nay An Nhạc quả nhiên đang đứng ở đây, hơn nữa Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã lên đến trên thành mà không hề bị người khác uy hiếp. Vậy nên không còn nghi ngờ gì về thân phận của những người này nữa. Mã Kiều ngay lập tức hành lễ với Hoàng thượng và Hoàng hậu:
- Thần Mã Kiều hộ giá chậm trễ, xin Thánh nhân thứ tội!
Vi Hậu lên được đến thành, trong lòng yên tâm hơn nhiều. Lúc này Vi Hậu nhìn đâu cũng thấy sợ hãi. Sự cẩn thận của Mã Kiều đối với Vi Hậu mà nói không hề bất kính mà ngược lại còn cảm thấy càng cẩn thận càng an toàn. Vi Hậu vừa định an ủi một vài câu thì nhìn thấy hai đám lửa ngùn ngụt chạy trên đường như rồng cuốn đang tiến gần đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.