Say Mộng Giang Sơn

Chương 1162: Mừng thọ




Từ ngày nước Đại Đường lập quốc đến nay, có lẽ quyền lực tập trung được nhiều nhất là khi Lý Hiển làm vua. Trong triều không có bè phái nào, tất cả các phe phái đều bị khuất phục, hiện giờ trong triều chỉ có một đảng: Vi đảng
Trong triều, có Vi Ôn, Vi Gia Thạch, Vi Cự Nguyên là ba người nhà họ Vi làm tể tướng. Tể tướng không chỉ nắm giữ chính quyền, mà còn quản thúc Nam nha cấm quân. Đồng thời, còn có Vi Tiệp, Vi Trạc, Vi Bá, Vi Tuyền và cháu ngoại của Hoàng Hậu Cao Sùng, Phò Mã Võ Diên Tú kiểm soát Bắc nha, quan văn võ tướng, đều đã tận trung vào nhà Vi thị rồi.
Ngoại trừ người trong dòng tộc nhà Vi Thị thì còn có Tông Sở Khạc, Kỷ Xử Nột, Châu Lợi Dụng, Nhiễm Tổ Ung, Lý Thuân, Tống Chi Tốn, Diêu Thiệu Chi, Tông Tấn Khanh.. một loạt các đám vây cánh theo đuôi Vi thị, mà những kẻ này lại khống chế được Ngự Sử Đài và lục Bộ triều đình, tất cả các nha môn cơ quan then chốt, trụ cột đều nằm trong tay chúng nắm giữ.
Nhìn vào trong triều, quan to quan nhỏ cũng đều là người của Vi Thị cả. Thời Võ Tắc Thiên cũng chưa từng có chuyện để gia tộc Võ Thị một mình nắm giữ tất cả, Võ Tắc Thiên trước sau duy trì đường lối cân bằng, bất kể bà ta đã đánh gục bao nhiêu người, nhưng đồng thời cũng gây dựng lên một tốp thế lực mới, để đảm bảo cân bằng thế lực ở khắp mọi nơi, nhưng Lý Hiển lại làm ngược lại những điều đó, ông ta chủ động giúp Vi Thị diệt trừ hết các đối thủ cạnh tranh.
Hiện giờ trong tình hình thế này, sinh nhật của con trai An Nhạc công chúa liệu có kẻ nào dám không tới, không thấy rằng ngay cả Tương Vương và Thái Bình công chúa cũng phải xuấy đầu lộ diện đến chúc mừng sinh nhật con trai bọn họ đó sao?
Các loại lễ vật quý giá do không kịp chuyển đi mà chất đầy hai bên cửa, những kẻ ra ra vào vào phía trong phủ ăn vận áo đỏ áo tím đều là trọng thần đương triều, nếu không phải là y quan áo đỏ, thì kể cả đi vào với tư cách xin miếng nước cũng không được, được mang lễ vật đến mà đặt xuống thì chính là đã cho người một cơ hội mà nở mày nở mặt, chẳng vậy mà người người vui mừng hớn hở đến dự cũng là thế.
Con trai của An Nhạc công chúa năm nay mới năm tuổi, nó được Lý Hiển ôm trong lòng, luôn mình cựa quậy, nó không thích ở cùng với nhiều người lớn như thế này. Nhưng sau khi bị công chúa An Nhạc trừng mắt nhìn thì nó bỗng trở nên ngoan ngoãn. Với một người mẹ luôn thờ ơ chăm sóc con cái như An Nhạc công chúa thì tiểu thọ tinh này luôn cảm thấy sợ sệt.
Dương Phàm cố tình chọn lấy một chỗ ngồi ở trong xó, kết quả lại bị người khác phát hiện, đổi chỗ cho hắn lên phía trước. Mặc dù nói hôm nay đến phủ An Nhạc công chúa đều là những quan to đầy uy quyền một phương, tuy nhiên quan nhị phẩm lại không gặp nhiều, Dương Phàm không những là quan nhị phẩm mà hơn thì thì trên thực tế hắn cũng không có thực quyền, vì vậy mọi người vô cùng tôn trọng xếp hắn cùng với những bô lão sắp về hưu vào cùng một chỗ.
Phóng mắt nhìn quanh, trước sau trái phải đều là Tiền tể tướng, tiền thượng thư tóc đã bạc trắng, Dương Phàm ngồi ở trong đó chẳng khác gì con hạc đứng giữa bầy gà. Đương nhiên hắn hiểu rõ sự cố ý sắp xếp của An Nhạc công chúa, do hắn đã nhìn thấy ánh mắt đắc ý của công chúa. Hơn nữa, đây lại là phủ của An Nhạc công chúa, việc sắp xếp chỗ ngồi, sao lại có thể không hỏi ý kiến của công chúa chứ?
Tuy nhiên, Dương Phàm lại không hề có cảm giác nhục nhã, hắn và đám quan lớn này không quen biết, ngồi giữa bọn họ, đúng là sẽ giảm bớt sự quấy rầy, để có thể bình tâm tĩnh khí mà uống rượu, nhắm đồ của mình, đã đến nơi này nhiều lần, mới có dịp bình thản như vậy.
Nhìn thấy An Nhạc công chúa cố ý làm nhục Dương Phàm, Thái bình công chúa lúc đầu còn có chút bất an, nàng sợ Dương Phàm không kìm chế được lại trở mặt tại chỗ, thế nhưng nhìn thấy hắn bình thản như không có chuyện gì, nàng mới yên lòng.
Vi hậu ngồi ở phía trên, đem tặng một viên dạ minh châu rất lớn làm quà cho Tiểu thọ tinh. Tiểu thọ tinh tỏ ra rất hứng thú với viên ngọc to tròn này, nó vui mừng nhận lấy, dùng hai tay nhỏ nhắn của mình mà chơi đùa. Vi hậu cười nói với Lý Hiển:
- Hôm nay là sinh nhật của cháu ngoại, Hoàng thượng là ngoại tổ phụ lẽ nào không tặng cháu chút quà nào sao?
Lý Hiểu cười nói:
- Nàng có ngọc quý làm quà, ta đương nhiên cũng có quà cho nó rồi.
Lý Hiển dặn dò khẽ vài câu với tên tiểu thái giám đang đứng bên cạnh. Tiểu thái giám đó liền chạy đi, một lúc sau liền dắt một con ngựa tới, quan khách trong sảnh vừa thấy, không khỏi tấm tắc khen:
- Con ngựa này chỉ cao có nửa thước, nhỏ nhắn tinh tế vô cùng, kể cả có đem nhốt vào chuồng chó thì chưa chắc có thể cường tráng hơn con chó to, nhưng nó đúng chỉ là một con ngựa.
Tiểu thọ tinh vừa thấy con ngựa, hai mắt lập tức sáng lên, nó cựa người trượt ra từ trong lòng Lý Hiển, chạy tới trước con ngựa đó, vươn tay ra một cách thích thú. Chú ngựa nhỉ này lại cực kỳ ngoan ngoãn, tiểu thái giám kia cũng không sợ nó đá làm đứa nhỏ bị thương, cười hì hì nhìn Tiểu thọ tinh vuốt ve bờm ngựa.
Lý Hiển vuốt râu cười nói:
- "Cháu trai, cháu thích con ngựa này chứ?"
Tiểu thọ tinh tươi cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, nói:
- Thích! Thích! Ngoại tổ thật tốt.
Lý Hiển ha hả cười to, Vi hậu lại nhếch miệng lên, nói:
- Chẳng qua chỉ là một con ngựa Hán Cung lùn thôi, Người là Hoàng đế nắm giữ cả thiên hạ lại chỉ tặng một con ngựa mừng sinh nhật cháu trai chúng ta, hơi nhỏ mọn rồi đó.
Lý Hiển nói:
- Ài, trẻ con mà, sinh nhật thì thích náo nhiệt ồn ão, mấy thứ Kim châu ngọc khí, nàng nghĩ nó sẽ thích sao, đây chính là là món quà mà trẫm đã dày công lựa chọn tặng cho cháu ngoại đó.
An Nhạc công chúa kéo tay nũng nịu nói:
- Phụ vương, mọi người cũng đều nghĩ, đường đường thiên tử, chỉ tặng một con ngựa làm quà cho cháu có vẻ hẹp hòi quá, con của con hiện giờ còn nhỏ, nó còn chưa phân được tốt xấu, đợi nó lớn lên một chút nữa, sẽ khó mà tránh việc nó oán trách ngoại tổ phụ người rồi.
Lý Hiển bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, được rồi, con nha đầu này, con nói, phụ thân phải ban cho thứ gì đó nó mới hài lòng đây?
An Nhạc công chúa đảo mắt, vỗ tay nói:
- Vậy phụ thân liền phong cho nó một chức là được.
- Cái này
Lý Hiển vuốt râu ngẫm nghĩ một chút, trầm ngâm nói:
- Vậy, phong quan gì mới được đây?
An Nhạc cười hì hì nói:
- Phụ thân là đương kim Hoàng đế, phong chức quan gì, chẳng phải do phụ thân ngài định đoạt sao?
Lý Hiển thấy ngoại tôn mới năm tuổi, bỗng dưng phong một chức quan chỉ e không thích hợp, nhưng chức quan cũng không thể quá nhỏ, nhìn bộ dạng con gái vậy nhất định sẽ không vừa lòng. Trong khi Hoàng đế vẫn còn đang đắn đo, Vi hậu không nhịn được mới nói:
- Chuyện này thì có gì mà phải nghĩ chứ, cứ theo lệnh ta phong cho ngoại tôn làm Thái Thường Khanh, thêm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Tả Vệ tướng quân, Phong Hạo quốc công, thực phong thực ấp 500 hộ là được rồi.
Lý Hiển nghe xong, kinh ngạc vội vã nói:
- Không được, cái này có chút hơi qua loa đại khái, đợi sau khi trẫm hồi cung suy nghĩ kỹ càng rồi hãy tính tiếp.
Vi Hậu lạnh lùng thốt lên:
- Việc này thì có gì mà phải tính chứ, bệ hạ lúc ở Phòng Châu chẳng phải đã nói, sau này bất kể thiếp làm chuyện gì, bệ hạ cũng không can dự tới sao?
Lý Hiển liền cứng họng, An Nhạc Công chúa vội vàng ngó sang Võ Diên Tú, hai người kéo kéo đứa nhỏ ra, đồng loạt thi lễ về phía Lý Hiển, nói:
- Đa tạ Phụ Hoàng phong thưởng.
Lý Hiển há to miệng, cuối cùng ủ rũ nói:
- Bình thân.
Cảnh tượng này đều không qua mắt được khỏi các quan viên đang dự tiệc. Các quan theo Vi Thị thấy Hoàng Đế chẳng có chút uy tín nào trước mặt Hoàng Hậu, không khỏi đắc chí. Tương Vương, Thái Bình công chúa cùng các quan viên khác lại cảm thấy tổn thương trong lòng. Dương Phàm bưng chén, mắt lạnh nhìn quang cảnh trong sảnh, thầm nghĩ trong lòng:
- Hoàng đế hiện giờ, rõ ràng là Vi Hậu rồi.
Dương Phàm ngửa cổ, uống cạn một ly.
Lý Hiện bị Vi Hậu làm trái ý trước mặt bá quan văn võ, vô cùng mất thể diện, ông ta rầu rĩ ngồi một lúc, liền nói thác thân mình mệt mỏi phải bãi giá hồi cung. Hoàng đế trước đến mừng sinh nhật cháu ngoại, vốn cũng không nên ở lại lâu, ngồi một chút là cũng nên về rồi, hiện giờ Hoàng đế hồi cung, văn võ bá quan tất nhiên là phải tiễn.
Chúng quan văn võ và Hoàng thân quốc thích ồn ã tiễn Hoàng đế và Hoàng Hậu rời phủ Công chúa, rồi lại quay trở lại sảnh ngồi, lúc này không còn Hoàng đế ngồi ở phía trên, không khí trong sảnh mới thật sự thoải mái náo nhiệt.
Dương Phàm thấy Hoàng đế đi rồi, lại uống thêm vài li nữa, rồi đứng dậy, muốn tới từ biệt chủ nhân ở đây. Hắn thấy Võ Diên Tú và Tông Sở Khách đang rộn ràng nâng ly cười nói vui vẻ, vừa định bước tới, một tên người hầu mặc áo xanh chợt gọi lại rồi đứng trước mặt Dương Phàm mỉm cười thi lễ:
- Đại Tướng quân, công chúa ta có lời mời.
Sau khi vua và Hoàng hậu đi rồi, man nữ khách mời liền tách ra, Hoàng thân quốc thích đều đi ra hậu trạch, An Nhạc công chúa cũnga kéo đứa nhỏ đi ra phía sau, trong sảnh này cũng không có nữ quyến. Dương Phàm mới nghe An Nhạc có lời mời, chỉ e nàng ta lại muốn quấy rầy mình, liền nói:
- Dương Mỗ cảm thấy hơi say, đang muốn cáo từ, mỗ và công chúa khác biệt nam nữ, hay là không tới hậu trạch được không?
Tên tiểu nô tài áo xanh hạ giọng nói:
- Đại tướng quân không nên hiểu lầm, lúc công chúa sai bảo tiểu nhân có nói, có một việc vô cùng cấp bách, muốn thương lượng cùng đại tướng quân. Công Chúa cũng biết phía hậu trạch đại tướng quân không nên lui tới, liền đợi ở hiên nhà bên cạnh, xin đại tướng quân chớ làm khó tiểu nhân.
- Điều này...
Dương Phàm trong lòng cảm thấy kỳ quái, mới nghe, dường như An Nhạc công chúa thật sự là có việc cơ mật nào đó muốn thương lượng với hắn. Đương nhiên, Dương Phàm không tin loại người không quan tâm tới việc quốc gia đại sự như An Nhạc có chuyện Quốc gia đại sự gì, nhưng mà, với thân phận công chúa của mình, thì An Nhạc muốn biết chuyện cơ mật gì thì cũng không có gì là ngạc nhiên.
Mà nàng ta muốn gặp mình, tám chín mười phần là muốn lợi dụng chuyện cơ mật để uy hiếp mình, hoặc là ép mình vào khuôn khổ theo kiểu vừa đấm vừa xoa, chỉ có điều... Rút cục là nàng ta đã biết được việc quan trọng gì chứ? Nàng ta đã mời gặp ta thì xem ra việc này nhất định phải có liên quan đến ta.
Nghĩ tới đây, Dường Phàm liền quyết định tới gặp An Nhạc, chỉ cần hắn không động lòng, lẽ nào An Nhạc công chúa có thể đem cưỡng gian hắn hay sao?
Dương Phàm gật đầu nói:
Vậy thì, xin hãy đi trước dẫn đường.
Tên tiểu nô tài cười hớn hở nói:
- Đại tướng quân, mời đi bên này.
Đại sảnh này vô cùng rộng lớn, trái phải trước sau đều có lối ra, tên nô tài dẫn đường theo hướng cửa phải.
Dương Phàm đi theo tên tiểu nô tài kia ra phía sau, vừa đi được vài bước, chợt nghe thấy ngoài cửa lớn đại sảnh có người nói to:
- Ai, ngươi không được đi vào!
Bỗng có tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân nói:
- To gan, ta tuy đã nhập đạo tu hành, nhưng vẫn là hoàng thất chi nữ, một kẻ nô tài như ngươi lại dám cản ta.
Dương Phàm nghe âm thanh đó quen tai, liền dừng lại hướng ra phía cửa, chỉ thấy hai kẻ gia nô mặc áo xanh tới ngăn ở cửa sảnh, đúng lúc bị một bàn tay ngọc tát, hai kẻ đó kêu lên ôi ối, bụm mặt gò má lui hai bước, nhưng vẫn không chịu thối lui.
Kẻ động thủ đánh người kia là một nữ quan, trên mình mặc một áo đạo sĩ màu xanh nhạt tao nhã, mái tóc đen bóng mà người ta có thể soi gương được vấn lên thành búi đơn giản, nàng ta cài trên đầu một cây trâm ngọc bích, nước da như ngọc, khuôn mặt đẹp tựa hoa đào, uyển chuyển xinh đẹp, khuỷu tay còn cầm một thanh Ngọc Như Ý, diện mạo phóng khoáng thoát tục, giống như Tiên nữ giáng trần, nhưng đó chẳng phải là đạo trưởng Lý Trì Doanh của Ngọc Chân Quan đó sao


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.