Say Mộng Giang Sơn

Chương 1219: Chân tướng




Dương Phàm không dám tin nhìn Mạc đại tiên sinh, lại nhìn Thái Bình công chúa, hắn không có lý do nghi ngờ lời của Mạc đại tiên sinh, nhưng vẫn không kiềm nổi mà hỏi Thái Bình công chúa:
- Thật sự là nàng…giết người ở thôn Đào Nguyên của chúng ta?
Mạc đại tiên sinh cười lạnh nói:
- Đương nhiên là nàng ta, vì nàng ta hận cha cháu, vì cha cháu vì trả thù Võ Mị Nương, từng xâm hại nàng ta.
Dương Phàm như bị sét đánh, bỗng lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Thái Binh công chúa hít một hơi sâu, chậm rãi ngẩng đầu, dừng lại ở Dương Phàm, trong mắt đầy bi ai:
- Ta không có….., Hạ Lan biểu huynh dung mạo vốn xuất chúng, tài học hơn người, là người rất có tiền đồ, nhưng…mẫu thân và tỷ tỷ của hắn lần lượt bị mẫu hậu ta hại, hắn căm hận phụ hoàng ta yếu đuối vô năng, cũng căm hận sự tàn nhẫn máu lạnh của mẫu thân ta, từ đó về sau phóng đãng vô cùng, chơi trò nhân sinh, luôn đối nghịch với Lý gia ta.
Hoàng thái tử phi, cũng bị hắn dùng tài sắc mê muội, cam tâm tình nguyện bị hắn cướp đi tấm thân trinh nữ, hắn nghĩ đủ mọi cách để làm nhục Lý gia ta. Hắn miệt thị lễ pháp, thù hận Lý gia, theo hắn thấy, phụ thân ta lợi dụng quyền lực Hoàng đế, chiếm cứ mẫu thân và tỷ tỷ của hắn, lại không thể bảo vệ sự an toàn của bọn họ.
Mẫu thân của ta là Hoàng hậu, cũng là di nương của hắn, lại không có ý làm mẫu nghi thiên hạ, lại muốn tranh thủ tình cảm để sát hại thân nhân của mình, hắn muốn lấy kỳ nhân chi đạo còn báo đáp một thân nhân, có một lần, ta tới nhà di mẫu, lúc đó ta mới sáu tuổi, nhưng sau khi biểu huynh uống rượu say lại muốn xâm hại ta. Nhưng, hắn không thực sự làm hại ta, ta khóc khiến hắn khôi phục lại lý trí. Trước đây hắn rất thương ta, nếu không phải thù hận che mắt của hắn…
Thái Bình công chúa buồn bã cười, nói:
- Hắn buông tha ta, nhưng tiếng khóc của ta nhiều người đều nghe thấy, khi quần áo của ta xộc xệch chạy đi cũng có người nhìn thấy, thế là…không ai đến hỏi ta chân tướng, cũng không ai dám hỏi, nhưng bọn họ lại tung tin đồn.
Thái Bình công chúa hơi ngẩng đầu, không để nước mắt rơi xuống:
- Biểu huynh tự sát năm Hàm Hanh thứ hai, tính như vậy, ngươi hẳn là mồ côi từ trong bụng mẹ rồi. Nhưng người hạ lệnh giết người thôn Đào Nguyên không phải ta, mục đích cũng không phải vì muốn tìm thấy ngươi, bí mật này, nếu Mạc tiên sinh không nói, nó mãi mãi sẽ không có ai biết được, cho dù là ta hay bất cứ ai trong triều đình, không ai biết Hạ Lan biểu huynh còn có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ…
Mạc tiên sinh lạnh lung nói:
- Ngươi nói láo! Dương Minh Sanh, Khâu Thần Cơ, chính là do ngươi bày mưu đặt kế mới tru diệt mọi người thôn Đào Nguyên, việc này ngay cả Nữ hoàng cũng không biết. Nếu không phải vì ngươi bị Hạ Lan Mẫn Chi làm bẩn trinh tiết, hận hắn trong lòng, nếu không phải ngươi biết hắn còn có một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, muốn nhổ cỏ tận gốc, muốn báo thù lên con trai của hắn, làm sao có thể bày mưu kế đi giết người ở ngàn dặm xa xôi chứ?
Thái Bình công chúa từ từ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy ra:
-Mạc tiên sinh, tuy ông coi ta là kẻ thù giết người, nhưng ông ở bên cạnh ta lâu như vậy, ít nhất nên hiểu bản tính làm người của Thái Bình ta! Nếu ta thật sự bị người ta làm bẩn, ta cũng phải che dấu sao? Nếu người ở thôn Đào Nguyên thật sự là ta giết, ta cần phải giấu diếm sao?
Nàng mở to mắt, khinh miệt nhìn Mạc tiên sinh:
- Ông cho rằng ta sợ chết? Ông tưởng ta sợ một đao của ông giết ta?
Mạc tiên sinh trầm giọng nói:
- Nếu không phải như vậy, tại sao ngươi lại phải tàn sát người của thôn Đào Nguyên ta?
Thái bình công chúa lạnh lùng thốt lên:
- Ta nói rồi, đó không phải là âm mưu của ta, chẳng qua…nếu ông không muốn nói cái chết của người thôn Đào Nguyên, là nguyên nhân vì ta, vậy cũng không đủ.
Dương Phàm giọng nói cứng ngắc:
- Nói cho ta biết, rút cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Thái Bình công chúa sâu thẳm liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Nguyên niên Hàm Hạnh, ta xuất giá, gả cho Tiết phò mã…
Nàng nhìn về phía một gian tĩnh thất trong chùa, ở đó là nơi thờ phụng linh vị của Tiết Thiệu. Thái Bình công chúa dừng ở hướng đó, dường như nhìn thấy bóng hình của Tiết Thiệu, chậm rãi nói:
- Tiết Thiệu yêu ta, ta cũng coi chàng là phu quân cả đời, bọn ta…vô cùng ân ái.
Nhưng thành thân không lâu, không biết là người nào, đã đem lời đồn ta bị biểu huynh làm nhục truyền tới tai chàng, đàn ông đối với những việc này, luôn thà tin là có, sẽ không tin là không, cho dù đêm tân hôn trinh tiết của ta còn đỏ, chàng vẫn không tin, chàng thà tin đó là một thủ đoạn mà ta lừa gạt chàng.
Chàng vẫn yêu ta, chàng không dám giận lây sang ta, nhưng chàng là đàn ông, chàng không có cách nào chấp nhận người đàn bà của mình bị người đàn ông khác làm nhục, chàng ghen ghét công tâm, nhưng đó lại có thể thế nào chứ? Hạ Lan biểu huynh đã chết, chàng muốn báo thù cũng không tìm thấy người. Nhưng, tuy Hạ Lan chết rồi, bộ hạ cũ của huynh ấy vẫn còn…
Thái Bình thu lại ánh mắt, chậm rãi nhìn về phía Dương PHàm và Mạc tiên sinh:
- Người ở chức vị cao, vui vẻ giận dữ của mình, đều sẽ có người nghiền ngẫm, lại đón ý nói hùa, đi tìm cách để khiến người hài lòng, bọn họ đều tin rằng ta thật sự đã bị làm nhục, đều tin sự phẫn nộ của Phò mã, là vì ta mà canh cánh trong lòng.
Khi đó, Phụ hoàng của ta vừa qua đời, mẫu thân lấy thân phận Hoàng Thái Hậu giám quốc, thiên hạ vẫn là thiên hạ của Lý thị, là người con gái được mẫu thân sủng ái nhất, ta và Phò mã là đối tượng để rất nhiều người nịnh bợ. Thế là, Miêu Thần Khách, Khâu Thần Cơ, Dương Minh Sanh vì nịnh Phò mã, nịnh bợ ta, đã bày ra sự sát hại lần này. Lúc đó, Phò mã đang đảm nhiệm Phụng thần vệ Đại tướng quân, chàng bí mật điều dộng một đội binh mã, do những người này dẫn đi tới Thiều Châu, việc này, hơn nữa năm sau ta mới biết.
Mạc tiên sinh kinh ngạc nghe, những năm nay lão ở bên cạnh Thái Bình, coi nàng là kẻ thù lớn nhất, luôn trăm phương ngàn kế nghĩ cách đẩy nàng vào chỗ chết, cho nên đối với tính cách của nàng tìm hiểu rất thấu triệt, lão rất rõ, với cá tính kiêu ngạo của Thái bình, nếu người là do nàng giết, nàng tuyệt đối sẽ không phủ nhận, nhưng lão không muốn thừa nhận sự thật này.
Lão hao tổn tâm cơ, hao phí nhiều năm như vậy, cuối cùng đẩy Thái bình công chúa xuống vực sâu, để báo thù sâu, trong lòng vô cùng khoái trí, nhưng đột nhiên biết kẻ thù của lão căn bản không phải người này, kẻ thù thật sự của lão sớm đã không còn tồn tại, người hắn làm hại thật sự chỉ là một người vô tội, lão không có cách nào chấp nhận được.
Mạc tiên sinh thở hổn hển, chỉ vào Thái Bình công chúa nói:
- Ngươi nói láo! Ngươi nhất định là nói láo! Hạ Lan Mẫn Chi ngay cả Thái tử phi dâm ô cũng bình yên vô sự, nếu không phải hắn làm nhục con gái được Võ Mị Nương sủng ái nhất, sao có thể vì Thái phu nhân Dương thị mất, hắn xâm chiếm tiền tang lễ của Dương Thái Phu nhân, vì trong lúc tang lễ uống rượu mua vui mà trị tội của hắn?
Thái Bình công chúa thản nhiên nói:
- Tức giận là có thể tích lũy! Mẫu thân của ta tự biết có lỗi với hắn, cho nên đối mặt với sự khiêu khích của hắn, một lần nhẫn nhịn, hai lẫn cũng nhẫn nhịn, khi bà không nhẫn được nữa, chẳng sợ một việc nhỏ nhất cũng khiến bà nổi trận lôi đình.
Mạc tiên sinh còn định nói thêm, Thái Bình công chúa đã ngạo nghễ ngẩng đầu lên:
- Tin hay không tùy ngươi, việc đã tới nước này. Tà không cần phải nói dối, nếu không phải ta muốn nói chân tướng cho Nhị lang biết, ta một chữ cũng sẽ không giải thích cho ngươi nghe, Thái Bình ta trước giờ không phải người phụ nữ nhìn sắc mặt người khác mà sống, càng không phải một người phụ nữ nghe người khác nói này nói kia mà sống.
Mạc tiên sinh há miệng thở dốc, lão còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra, thật ra lão đã tin lời của Thái Bình: người thân của lão sớm đã chết rồi, kẻ thù của lão cũng chết hết rồi, khi lão cho rằng thù lớn đã báo, đầy bụng vui mừng nhìn tận mắt kẻ thù bị chém đầu, tất cả đột nhiên biến thành vô căn cứ.
Mạc tiên sinh kinh ngạc đứng hồi lâu, từ từ quay người, nện bước nặng nề đi ra ngoài.
Dương Phàm vội nói:
- Mạc bá bá, đi đâu vậy?
Thôn Đào Nguyên chỉ có hai người may mắn sống sót, Mạc tiên sinh đã già, Dương Phàm muốn thay Tú Nhi tỷ tỷ tận hiếu, phụng dưỡng Mạc tiên sinh cả đời.
Mạc tiên sinh mờ mịt nói:
- Mục đích sống duy nhất của lão phu chính là báo thù. Bây giờ không tiếp tục nữa, ta muốn xuất gia đi tu.
Dương Phàm nói:
- Mạc bá bá….
Mắt thấy Mạc Vũ Hàm đầu cũng không quay lại, Dương Phàm chợt lớn giọng nói:
- Cháu muốn Mạc bá bá biết, Dương Minh Sanh là cháu giết, Khâu Thần Cơ là ta giết, Miêu Thần Khách cũng là cháu giết, những kẻ thù đó cháu đã giết sạch rồi.
Mạc tiên sinh chợt dừng bước chân, ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Tốt! Tiểu tử tốt
Ha ha ha…
********
Trên điện Cam Lộ, Lý Đán rưng rưng nói với Lý Long Cơ:
- Tam lang, muội ấy dù sao cũng là cô mẫu của con, năm đó khi Vi phụ bị giam cầm Đông cung, cô mẫu con không biết đã phí bao nhiêu tâm huyết vì chúng ta rồi.
Lý Lon Cơ tức giận rơi nước mắt, ôm nỗi hận nói:
- Phụ thân, cha đã xem bản mật trát đó rồi? Bà ta muốn giết con, bà ta muốn giết con mà.
Lý Đán thấp giọng nói:
- Con à, cô mẫu con là nhất thời hồ đồ, bây giờ con đã giết hết người nhà của cô con rồi, bắt hết dư đảng của muội ấy, muội ấy còn có thể làm được gì chứ? Con tha cho muội ấy một mạng, vi phụ chiếu cáo thiên hạ, giao quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm các quan viên từ tam phẩm trở lên cho con, từ nay về sau di dưỡng thiên niên, sẽ không hỏi tới thế sự nữa.
Lý Long Cơ tức giận đạp chân:
- Cha, lẽ nào con trai là vì ép cha giao quyền sao? Cha chính là không muốn con trai làm cái Hoàng đế này, muốn con trai giao lại Hoàng vị cho đại ca, con trai không có lời oán trách, nhưng Thái Bình không thể tha, đại tội mưu phản còn không tru sát, lấy gì để trị thiên hạ? Một khi bà ta tái khởi Đông Sơn, cũng sẽ không nhân từ nương tay giống như cha.
Lý Đán đỏ mắt nói:
- Cả đời của Vi phụ, huynh đệ tỷ muội đa số không sống được tới già, bây giờ chỉ còn một muội muội này, Vi phụ làm sao có thể nhẫn tâm nhìn muội ấy chết thảm, Tam lang, con muốn vi phụ quỳ xuống cầu xin con sao?
Lý Đán nói xong liền ôm ống tay, quỵ gối liền quỳ, Lý Long Cơ quá sợ hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh phụ thân, tránh đi cái quỳ của ông, vội vàng quỳ xuống đất, cầu khẩn nói:
- Phụ thân, cha mau đứng dậy, đừng làm con khó xử.
Lý Đán nói:
- Trừ phi con đặc xá tội chết cho Thái Bình, nếu không Vi phụ quỳ mãi không đứng dậy, vi phụ dập đầu với con ở đây.
Lý Đán nói xong chạm đầu xuống gạch, Lý Long Cơ sợ tới mức vội vàng nói:
- Vâng, vâng, con trai đồng ý, con đồng ý.
Lý Đán hai mắt bừng sáng, vui vẻ nói:
- Con thật sự đồng ý rồi?
Lý Long Cơ vạn bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ nói:
- Thôi, con đồng ý tha tội chết cho cô mẫu, nhưng…phải giam cầm bà ấy suốt đời. Hơn nữa, phải chiếu cáo thiên hạ trong ngoài, tuyên bố đã ban rượu độc cho Thái bình, thế gian từ nay về sau chỉ có bào muội của phụ thân, không có Thái Bình nữa.
Lý Đán luôn miệng nói:
- Được, được, đều theo con, con trai ta mau ra thánh chỉ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.