Say Mộng Giang Sơn

Chương 220: Ăn ý




Tháng bảy nóng phát hỏa, mặt trời chói chang, phần lớn người đều chọn đi ra đường lúc sáng sớm hoặc tối muộn, còn lúc mặt trời lên cao nhất sẽ tranh thủ nghỉ hóng gió, nên lúc này lữ hành trên đường cũng không nhiều. Đoàn người cưỡi khoái mã phóng lên, lạp tức khiến Dương Phàm cảnh giác, hành động ghìm cương ngựa chặn đường của bọn họ càng khiến hắn đề phòng.
- Đóa Đóa!
Dương Phàm đưa đứa bé cho nàng, nhìn nàng một cái, Đóa Đóa hiểu ý, vội vàng nhận lấy đứa nhỏ, chui vào trong xe. Dương Phàm giữ chặt xe ngựa, một tay lăng lẽ lần xuống chuôi đao giấu dưới nệm cỏ dưới xe, vẫn đóng giả làm một nông dân thật thà chất phác, ngây ngô hỏi:
- Mấy vị đại huynh đệ, vì sao lại chắn đường ta?
Một kỵ sĩ dùng chuôi roi gạt mũ che năng lên, lộ ra khuôn mặt thông minh của một người trung niên, ánh mắt của người này sắc nưh dao nhìn lướt qua ngón tay hắn, như cười như không:
- Xin tiểu lang quân chờ một lát, chủ nhân của chúng ta muốn nói chuyện với ngươi.
- Chủ nhân của ngài
Dương Phàm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai chiếc xe tứ mã cao to đang chạy nhanh tới, xung quanh xe ngựa có hơn mười người áo xanh cưỡi ngựa mặc trang phục thị vệ, Dương Phàm âm thầm kêu hỏng, nếu người tới có ý xấu, hắn cũng không nắm chắc đông người thế này, mình có thể bảo vệ được cho Đóa Đóa và Tiểu Thất an toàn.
Xe ngựa tới gần hơn, nhìn cũng không quá hoa lệ, đây là loại xe để đi đường dài, nhất là xe ngựa đi Quan Trung, Tây Vực đều chú ý đến sự chắc chắn bền bỉ, rộng rãi thoải mái, chứ không để ý đến dáng vẻ bề ngoài, tuy nhiên, nhìn bốn con ngựa kéo xe cũng đều là tuấn mã. Xe ngựa nhanh chóng tới gần, võ sĩ hộ vệ bèn chia ra hai bên, để cho cỗ xe chạy nhanh về phía trước, tới chỗ xe của Dương Phàm cũng dừng lại.
Màn xe vén lên, từ trong cửa xe một gương mặt rất đáng ăn đòn thò ra, giọng nói lười biếng:
- Thật tình cờ, Nhị Lang cũng đi về phía Tây sao? Nếu cùng đường, không ngại qua đây tâm sự, từ từ ôn chuyện, uống chén rượu, ngươi thấy sao?
Dương Phàm thất thanh kêu lên:
- Thẩm huynh, là ngươi!
Thùng xe của Thẩm Mộc thực không nhỏ, bề ngoài nhìn cũng không có gì đặc biệt, bên trong bố trí cực kỳ xa hoa, trong thùng xe rất rộng có thể đứng thẳng đi lại, chỗ ngồi cũng rất êm ái, có thể ngồi có thể nằm, thoải mái vô cùng, đi xa nữa cũng không mệt.
Mái che bên cạnh xe có thể đặt ngang ra, khi đó sẽ thành một cái bàn, hai bên thùng xe có khe hở, bên trong có mứt hoa quả, trái cây vỏ cứng ít nước, còn có một ít rượu trái cây ngon ướp lạnh nữa.
Xa hoa nhất chính là, trong xe còn có một khối băng trong suốt, khiến cho cả không gian trong đó đều mát mẻ dễ chịu, thật không hiểu bọn họ đã chạy xa như thế, còn lấy được khối băng ở đâu.
Chiếc xe xa hoa thoải mái như thế, khí thế tôn quý ung dung như thế, còn muốn sang chiếc xe rởm của mình, còn có con dê sữa kêu be be trên đó nữa, Dương Phàm không khỏi hơi xấu hổ.
Thẩm Mộc dường như thấy được lòng hắn, lắc lắc chai rượu nho màu hồng đào cho băng trong rượu gõ vào thành chai kêu leng keng, thản nhiên:
- Ta không phải con nhà thế gia, có thể hưởng thụ như vậy là nhờ bản lĩnh, hơn nữa là cơ duyên. Nhị Lang cũng là người có bản lĩnh, còn cơ duyên, trên đường đi về phía Tây này, nếu Nhị Lang có lòng, cuộc sống của ngươi cũng sẽ dễ chịu như thế.
Dương Phàm nghe xong, cũng không bị tương lai tốt đẹp y miêu tả mê hoặc, ánh mắt lại càng thêm chút cảnh giác:
- Xem ra cơ duyên này Thẩm huynh muốn đưa cho ta?
Lúc này, Đóa Đóa đang ôm đứa nhỏ ngồi bên phải hắn, Thất Tuần cũng đang nhẹ nhàng dựa vào bên trái Thẩm Mộc, khi Dương Phàm và Thẩm Mộc nói chuyện, hai nữ nhân cũng đã đánh giá nhau.
Thẩm Mộc không trả lời ngay, chỉ mỉm cười:
- Đường còn dài mà, gấp cái gì. Chúng ta uống rượu trước đi đã, rồi đi hóng gió. Tôn phu nhân và đứa nhỏ cũng có thể ra xe sau, xe đó để trống.
Y cố ý nhận Đóa Đóa là nương tử của Dương Phàm, chính là muốn hắn nói ra thân phận của nàng. Đương nhiên hắn sẽ không làm vậy, quay đầu nói với nàng:
- Nếu Thẩm huynh đã nói vậy, Đóa Đóa, nàng cùng Tiểu Thất ra xe sau nghỉ ngơi một chút trước đi. Ha ha, chiếc xe này ngồi dễ chịu như thế, ngu sao không ngồi.
- Tiểu Thất! Ngươi gọi ta là Tiểu Thất???
Lý Lăng Thuyên mở to hai mắt nhìn Dương Phàm, không dám tin:
- Ngươi có quan hệ thế nào mà dám gọi ta là Tiểu Thất?
Dương Phàm giật mình kinh ngạc:
- Thẩm gia đại nương tử khuê danh cũng là Tiểu Thất sao? Ồ… Tiểu Thất mà Dương mỗ nói là đứa bé này.
Dương Phàm gọi nàng là Thẩm gia đại nương tử, cũng là gậy ông đập lưng ông, đáp lễ Thẩm Mộc. Nhưng Lý Lăng Thuyên vừa nghe hắn gọi mình là Thẩm gia đại nương tử, trong lòng thoải mái, cũng không muốn truy cứu chuyện hắn gọi nhũ danh mà chỉ có cha mẹ hoặc bề trên mới được gọi mình nữa, chỉ hớn hở nói:
- Tiểu hài tử nhà ngươi cũng tên Tiểu Thất? hì hì, thật trùng hợp, nhưng thật ra rất có duyên đó.
Thẩm Mộc thấy nàng được gọi là Thẩm gia đại nương tử, không tự nhiên mà vặn vẹo ho khan:
- Thất Thất nha, nàng đã có duyên với đứa bé này như thế, không ngại cùng nhau ra xe sau ngồi một lát, tâm sự giải buồn đi.
Lý Lăng Thuyên gắt giọng:
- Chỉ mong thiếp đi thôi. Hừ! Dương gia nương tử, chúng ta đi!
Đóa Đóa không hiểu được vị Thẩm công tử và Thất Thất cô nương này rốt cuộc là ai, nàng vốn cố tình mặc theo cách thiếu phụ, cải trang làm nương tử của Dương Phàm, nên cũng không phủ nhận. Vì thế, Thẩm gia nương tử không phải Thẩm gia nương tử và Dương gia nương tử không phải Dương gia nương tử cùng nhau xuống xe, ra xe sau.
Xe tiếp tục đi, hơn mười hộ vệ kỵ sĩ bảo vệ quanh hai cỗ xe ngựa, đằng sau là một chiếc xe hai ngựa kéo đi theo sát đằng sau.
Trong xe, Thẩm Mộc hơi ngả về phía trước, nhỏ giọng hỏi:
- Nữ nhân kia không phải nữ nhân của ngươi chứ?
- Đương nhiên không phải!
- Đứa bé kia…
- Cũng không phải!
- Bọn họ là…..
- Ha ha. Thẩm huynh, mỗi người đàn ông đều có một chút bí mật nhỏ, ngươi thấy sao?
- Ha ha, hiểu rồi! Hiểu rồi! Ta cũng không hỏi nữa!
- Thẩm huynh, ta nhó Tôn phu nhân không phải Dương Thị Bác sao, sao hôm nay lại đổi thành Thất Thất cô nương rồi? Vị Thất Thất cô nương này không phải nữ nhân của ngươi chứ?
- Đương nhiên không phải!
- Nàng là?
- Ha ha, Nhị Lang, mỗi người đàn ông đều có một chút bí mật nhỏ, ngươi thấy sao?
Hai nam nhân đều cười lên ha hả, ánh mắt đều có chút gian trá.
Thẩm Mộc nhấc một chén bạc lên, rót đầy rượu nho cho Dương Phàm, lại kẹp bạc gắp một miếng đá vụn bỏ vào, mỉm cười:
- Nhị Lang không phải Bách Kỵ thị vệ Võ Lâm Vệ sao? Bây giờ lại cải trang đi Quan Trung làm gì thế?
Dương Phàm không đáp, hỏi ngược lại:
- Thẩm huynh chẳng lẽ cố ý đuổi theo đệ?
- Đúng, mà cũng không phải. Nhị Lang có đi Hữu Lũng không thì Thẩm mỗ cũng phải đi. Biết được Nhị Lang cũng phải đi, ta liền thuận đường đicùng ngươi, xem như tiện cho cả hai đi.
- Vừa rồi Thẩm huynh còn nói Quang Trung, hiện giờ đã biến thành Lũng Cú rồi. Thẩm huynh, thế gia các ngươi thật lợi hại, quả thực chỗ nào cũng nhúng tay vào, tin tức đó cũng nghe được!
Thẩm Mộc cười ha hả, cũng không che dấu nữa.
- Nhị Lang cũng đi Hữu Lũng mà. Còn nhớ lúc nãy chúng ta nói gì không?
Ánh mắt Dương Phàm ngưng lại:
- Thẩm huynh vừa nói cơ duyên của tiểu đệ là ở Lũng Hữu, hay là chuyện tiểu đệ đi Lũng Hữu Thẩm huynh cũng có hứng thú.
Thẩm Mộc một tay cầm chén, nhẹ nhàng gõ gõ xuống mặt bàn, chậm chậm nói:
- Đâu chỉ là có hứng thú, mà là cực kỳ có hứng thú. Chuyện của Nhị Lang, Thẩm mỗ có thể hỗ trợ, ta cam đoan, có sự hỗ trợ của ta, ngươi có thể có được tình báo tường tận và hữu dụng hơn bát cứ người nào khác. Nhưng có một việc…
Dương Phàm thản nhiên:
- Nhận đào đương nhiên tặng mận, chỉ cần không phải vi phạm thiên địa lương tâm, Thẩm huynh cứ nói thẳng.
- Đương nhiên sẽ không phạm vào thiên địa lương tâm. Tuy nhiên….sẽ bất lợi với một người, mặt khác, cũng ngược lại với chủ trương của Địch Công.
Dương Phàm nhíu mày lại, Thẩm Mộc lại nói:
- Tuy nhiên, ngược lại với chủ trương của Địch Công chưa hẳn đã trái với chủ trương của triều đình. Chuyện thứ hai này, Đương kim Thiên tử cũng vui vẻ mà nhìn đấy.
Dương Phàm nghi hoặc hỏi:
- Thẩm huynh rốt cuộc đang nói gì?
Thẩm Mộc do dự một chút mới nói:
- Ngươi từng là cấp dưới của ngời nọ, lại là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, theo lý chuyện này ta không nên tín nhiệm ngươi, lại càng không nên cùng ngươi thương lượng. Tuy nhiên, Địch Công đã nói, lòng ngươi ở tại Lý Đường. Ta tuyệt đối có thể tin.
Dương Phàm thầm nghĩ “Đánh giá này của Định Công nhất định là vì chuyện mình thà buông bỏ cơ hội thăng chức cũng mạo hiểm cứu con út của Hắc Xỉ Thường.Chi Nhưng ông ta không biết, mình đồng ý cứu người không quan hệ với chuyện Hắc Xỉ Thường Chi trung với Lý Đường, thực ra hành vi thương thiên hại lý này, còn trái ngược với thiên địa lương tâm.
Thẩm Mộc trầm giọng:
- Ta tin vào nhãn lực của Địch Công, cho nên ta sẽ nói thẳng! Người này…chính là Khâu Thần Tích!
Dương Phàm giật mình, lặng lẽ nhìn Thẩm Mộc, nhất thời không biết noi gì mới tốt.
Sở dĩ Thẩm Mộc nói thẳng ra không kiêng kỵ, thực ra cũng không phải hoàn toàn là vì y tin vào đánh giá của Địch Nhân Kiệt về Dương Phàm, mà là tin chắc, tình báo mà mình đem cho Dương Phàm, hắn sẽ không thể cự tuyệt.
Không sai, Dương Phàm đích xác từng làm cấp dưới của Khâu Thần Tích, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, cũng chưa bao giờ trở thành tâm phúc của Khâu Thần Tích, chỉ dựa vào việc mình đã từng làm cấp dưới của lão, rất khó để cam đoan Dương Phàm trung tâm với Khâu Thần Tích.
Về phần Tiết Hoài Nghĩa gần với Khâu Thần Tích, cũng không cần lo lắng, mặc dù Dương Phàm là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, nhưng cũng là trời đưa đất đẩy mà thành, từ việc hắn chưa bao giờ mượn lực lượng của Tiết Hoài Nghĩa mà thăng quan phát tài, là có thể nhìn ra người này rất bài xích việc đạt được quyền thế nhờ sủng nam như thế, cho nên hắn cũng chẳng hẳn là có quan hệ mật thiết với Tiết Hoài Nghãi.
Thấy Dương Phàm ngây ra, hiểu được lo lắng của hắn, cũng vị Đại tướng quân Kim Ngô Vệ cao cao tại thượng cũng là lo láng của họ Địch, nên cho hắn uống một liều thuốc an thần:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không bảo ngươi làm chuyện quá nguy hiểm, ngươi chỉ cần làm một cầu nối trong đó thôi, chuyển một ít tin tức chính xác có ích tới một vị nhân vật có quyền có thế mà thôi.
Thẩm Mộc mỉm cười:
- Khâu Thần Tích, kẻ quốc tặc! Địch công cũng rất muốn diệt trừ cho thống khoái đấy, chuyện này Địch công cũng biết. Mà ta, theo như lời vị hồng nhân kia, quyền bính địa vị, so với Địch công chỉ có hơn không có kém. Nếu ngươi có thể ôm được cái đùi này, còn có gì cần lo lắng nữa?
Dương PHàm đương nhiên biết Địch Nhân Kiệt muốn đối phó với Khâu Thần Tích, nhưng họ Địch đã là tể tướng đương triều, còn đùi ai to hơn đùi Địch Nhân Kiệt nữa? Đương nhiên, lúc này, Thẩm Mộc không nói rõ ra, đánh vỡ đầu hắn hắn cũng chẳng nghĩ ra cái đùi to hơn cả đùi Địch Nhân Kiệt này lại là của Thái Bình Công chúa.
Dương Phàm nhìn Thần Mộc, khóe môi chậm chậm kéo lên một nụ cười thần bí.
Thẩm Mộc không hiểu được nụ cười thần bí của hắn, hắn cũng chỉ gằn từng tiếng đáp lại:
- Ta đáp ứng! Vậy, chuyện còn lại là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.