Say Mộng Giang Sơn

Chương 234: Ta có một kế!




- Giá!
Chiến mã chạy như bay. Dương Phàm cũng đã từng tập mã thuật với Sở Cuồng Ca ở Lạc Dương, đến giờ đã có tác dụng. Hắn cảm thấy ở đây mới là nơi thực sự thích hợp cho tuấn mã rong ruổi. Trời cao đất rộng, gió thổi cỏ lay, vó ngựa đạp trên mặt đất êm như nhung. Người ngựa hợp nhất, theo động tác của tuấn mã mà mềm dẻo đu đưa, quả thực khoái ý cực kỳ.
- Nhị Lang, động thủ!
Cao Xá Kê hô to một tiếng, Dương Phàm cầm cung lên, cài tên giương cung. Một mũi tên vọt với, trúng mông con rái cá. Tĩnh chỉ xạ thuật (đứng một chỗ bắn) của Dương Phàm rất chuẩn xác, nhưng trong trường hợp quá vội như thế, bắn được như vậy cũng xem như vượt qua người thường.
NĐ là một con rái cá béo múp. Bị trúng một tên vào mông cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mà chỉ bị đau nên lủi rõ nhanh.
Cao Xá Kê cười to, quay tay lấy cung, gần như cung vừa đến tay một mũi tên nhọn đã lắp vào cung mà bắn hết sức thoải mái. “Vút” mũi tên bắn trúng con rái cá xuyên thẳng qua não. Nó chạy thêm được hai bước, kêu ré lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Mùa thu là mùa tốt để săn rái cạn. Trên thảo nguyên đầy rái cạn béo mập, là một nguồn lương thực quan trọng của mục dân thảo nguyên. Thịt rái cá có thể ăn, da và mỡ rái cá có thể đổi lấy muối ăn, vài vóc, gạo, mỳ, nồi sắt vầ các thứ đồ dùng khác từ đám thương nhân.
Ngoài ra, chính bọn họ cũng cần đến mỡ rái cá. Mùa đông ở đây rất lạnh, mỡ bò mỡ trâu gì cũng đều đông đặc lại, duy chỉ có mỡ rái cá là còn ở dạng lỏng. Vào mùa đông rét mướt, những cơn gió như cắt vào da thịt, bôi một lớp mỡ rái cá lên tay chân, có thể chống rét rất hiệu quả.
Dương Phàm chạy như bay tới chỗ con rái cá kia, rồi cúi xuống thản nhiên nhấc con rái cá béo múp lên. Mặc dù thuật bắn tên trên ngựa của hắn hơi kém, nhưng ỷ vào thân thủ cực cao minh, thuật cưỡi ngựa cũng không kém ai.
Dương Phàm vắt con rái cá ra đằng sau lưng ngựa, trên đó đã sớm chất rất nhiều con mồi. Trên ngựa của Cao Xá Kê và Hùng Khai Sơn còn nhiều hơn, thậm chí còn có một con hươu sừng đỏ to tướng.
Con rái cá này do bọn họ đang trên đường đi săn về tình cờ nhìn thấy, nên bị cả ba đuổi tới gần khu chăn nuôi bên ngoài của Đột Kỵ Thi bộ. Nếu không có một mũi tên này bắn đúng lúc nó xông vào trong khu chăn nuôi, mục dân nào đó nhìn thấy, thì nó đã thành đồ trong tay người khác rồi.
Cao Xá Kê lao ngựa tới, Dương Phàm cười nói với y:
- Thuật bắn tên của Cao huynh không phát nào lệch. Thật lợi hại.
Cao Xá Kê khiêm tốn nói:
- Không dám nhận. Lúc đầu, Cao mỗ cũng có kiêu ngạo với tiễn thuật đấy. Nhưng từ hai ngày trước, nhìn thấy kỹ thuật bắn một tay của Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa thì cũng không dám khoe khoang nữa. Thuật bắn một tay của Tiểu Phi Tướng không biết học từ đâu mà không ngờ có thể bắn ra liên hoàn chín mũi. Đây chính là thần xạ thủ của thảo nguyên rồi. Nếu có cơ hội, ta cũng mong học một chút!
Dương Phàm nói:
- Tiểu Phi Tướng quả thực lợi hại, tài bắn cung vô cùng kỳ diệu. Không biết làm sao y có thể…
Dương Phàm mới nhắc, đã thấy Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa từ một cái lều đi ra. Quần áo của y xộc xêch, còn đang thắt lại đai lưng. Ngoài ra còn có một thiếu nữ tóc bím đi bên cạnh đang vui vẻ ôm lấy y rồi thơm một cái vào má. Trương Nghĩa quay đầu lại nói mấy câu gì đó làm cho hai má thiếu nữ ửng hồng. Nàng mỉm cười đi vào trong lều.
Dương Phàm ngây người, cười khổ nói:
- Thuật bắn cung của tên này, chẳng lẽ luyện được trên người nữ nhân sao?
Hùng Khai Sơn liếm liếm môi dưới, hâm mộ nói:
- Tiểu Kê nha, đêm nay chúng ta mời Trương Nghĩa uống rượu đi! Dụ được cho y vui, có khi còn truyền cho chúng ta hai chiêu.
Cao Xá Kê nói:
- Hay, ta cũng có ý đó.
Hùng Khai Sơn nói:
- Ngươi học y một chút bản lĩnh bắn tên, ta lại học y một chút bản lĩnh dụ dỗ nữ nhân.
Dương Phàm và Cao Xá Kê nghe thấy vậy cùng quay lại lườm.
Trở về lều của mình, Dương Phàm cùng Cao Xá Kê, Hùng Kha Sơn chỉ để lại hai con gà tuyết, cắt lại một cái đùi dê vàng, còn những thứ săn được khác đều phân hết cho những người tới đây hầu hạ họ. Đó là vài nàng thiếu nữ trẻ trung xinh xắn người Đột Quyết.
Mới ở chung vài ngày, đám người Dương Phàm đã chia mồi săn cho họ khiến cho mấy tiểu cô nương rất vui luôn mở to đôi mắt nhìn bọn họ long lanh. Xem ra, nếu bọn họ muốn học Trương Nghĩa, mấy thiếu nữ đó cũng sẵn sàng làm bia bắn tên cho họ.
Tên gia hỏa Hùng Khai Sơn đã sớm động tâm, tới gần dùng tiếng Đột Quyết tán tỉnh con gái nhà người ta vài câu. Có điều y dốc hết sức nói xa nói gần, nhưng kết quả là không ai hiểu y nói gì.
Một tiểu cô nương thì cũng còn không sao, mấy tiểu cô nương còn ở trong lều, còn có Cao Xá Kê hiểu tiếng Đột Quyết. Bị mấy người kia giễu cợt một phen, tiểu nha đầu được Cao Xá Kê tặng mắc cỡ đỏ mặt chạy mất, chỉ để lại một Hùng Khai Sơn nhìn chằm chằm theo mông người ta tiu nghỉu.
Lúc này, Ngưu Cơ bỗng vội vàng đi đến, vừa thấy Dương Phàm đã nói:
- Nhị Lang! Chủ nhân nhà ta mời ngươi lập tức đi một chuyến!
Dương Phàm thấy sắc mặt y khẩn trương, biết tất có chuyện quan trọng, lập tức theo y ra ngoài lều.
Lúc này hắn cũng đang mặc một thân trang phục của người Đột Quyết. Được Ngưu Cơ dẫn đường, Dương Phàm bước nhanh tới lều trướng của Thẩm Mộc, nửa đường đột nhiên gặp Trương Nghĩa cùng một thiếu nữ Đột Quyết đang cầm một cái vòng đồng trong tay, mặt mày thì hớn hở mà miệng đang líu lo. Nhân lúc cô gái đang ngắm cái vòng trên cổ tay, gã liền kéo đôi tay nhỏ bé của nàng, chui vào lều bên cạnh.
Dương Phàm tròn mắt nhìn, thằng nhãi Trương Nghĩa này đúng là một con ngựa giống!
Khi hắn vào trong lều của Thẩm Mộc, chỉ thấy trong trướng có hai người, một là Thẩm Mộc, người kia là Ô Chất Lặc. Cả hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau, mặt mày ủ dột.
Ngưu Cơ vén màn trướng cho Dương Phàm vào, lại thả màn xuống đứng bên ngoài canh giữ, Dương Phàm nhìn hai người, lập tức bước đến ngồi cạnh Thẩm Mộc, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì à?
Ô Chất Lặc buồn bực, nói đầy hậm hực:
- Chỉ sợ chúng ta phải lánh tới nơi khác.
Dương Phàm cả kinh hỏi:
- Vì sao?
Thẩm Mộc thản nhiên đáp:
- Đâu chỉ là lánh đi. Kế hoạch ban đầu của chúng ta chỉ sợ đã tan hết thành bọt nước. Bây giờ cần phải bàn bạc kỹ hơn đi.
Dương Phàm không kìm nổi, hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Mộc nói:
- Ô Chất Lặc phái người bí mật đi cầu kiến Luận Khâm Lăng. Nhưng vừa đến quý phủ đã bị lão trói lại, áp giải đi gặp Tán Phổ, hơn nữa còn vạch thẳng ra đây là kế hoãn binh của Ô Chất Lặc, phải tranh thủ trong trời đông giá rét mà tiến quân, tấn công Đại Đấu Bạt Cốc, đuổi Đột Kỳ Thị bộ ra nơi hoang vu, cho chóng chết!
Dương Phàm nhìn Ô Chất Lặc. Ô Chất Lặc thì ảo não mà nói đầy căm hận:
- Có gian tế! Có người nói kế hoạch của chúng ta cho Luận Khâm Lăng biết!
Dương Phàm hơi nheo nheo mắt:
- Ngươi đã nói với những ai?
Thẩm Mộc “Hừ” một tiếng, khuôn mặt đen của Ô Chất Lặc thoáng đỏ lên, một lúc lâu sau mới nói:
- Thủ lĩnh bản bộ, trưởng lão, còn có thủ lĩnh chín bộ khác.
Thẩm Mộc nói:
- Vấn đề là, ngươi cũng không dặn những người này phải giữ bí mật, nên toàn bộ tộc nhân đều biết.
Ô Chất Lặc ngang ngạnh ngẩng đầu nói:
- Ta tin tưởng tộc nhân của ta.
Bị Thẩm Mộc trừng mắt một cái, Ô Chất Lặc rụt cổ lại, thấp giọng:
- Trò trá hàng này làm sao có thể lừa gạt tộc nhân. Nếu không nói, khó tránh khỏi có người tưởng đùa hóa thật. Ngươi cũng biết, giữa các bộ lạc có mối quan hệ rất lỏng lẻo. Nếu muốn trá hàng cũng phải thông báo mới được, chứ không thể so được với quân đội Đại Đường ngươi luôn giữ kỷ luật nghiêm minh, không cần phải cho họ biết lý do.
Thẩm Mộc thở dài, lắc đầu không nói gì.
Dương Phàm nói:
- Nói vậy, chúng ta không thể điều ta được gian tế?
Thẩm Mộc tiếp:
- Không điều tra được gian tế cũng không phải là chuyện quan trọng. Nếu cả tộc đều biết chuyện này, không chừng gian tế cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Thậm chí có thể có người trong lúc vô ý tiết lộ cho người ngoài không chừng. Quan trọng là, hiện tại Đột Kỳ Thi bộ phải đi đâu mới có thể sống qua mùa đông giá rét này mà không tổn thất. Ngoài ra, phân hóa ly gián quan hệ giữa Tán Phổ Thổ Phiên và Đại tướng cũng phải tìm cách khác. Chuyện sinh tồn của chúng ta, chia rẽ kẻ địch đều phải suy xét lại một lần nữa mới được. Xem ra, vượt qua được cửa ải sinh tồn là khó khăn lớn nhất, những chuyện khác không cần quan tâm.
Bầu không khí trong trướng nhất thời trở nên nặng nề. Cả ba người đều cúi đầu không nói.
Ô Chất Lặc trầm tư một lát, liền ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mộc. Nhưng khi thấy sắc mặt y âm trầm, ánh sáng trong mắt gã cũng dần ảm đạm. Cứ vài lần như thế, thì Dương Phàm vốn vẫn bị gã xem nhẹ ở một bên bỗng nhiên lên tiếng:
- Có lẽ ta có một biện pháp!
Thẩm Mộc và Ô Chất Lặc “Hả?” một tiếng, nhìn sang hắn. Ô Chất Lặc nhịn không nổi hỏi lại:
- Ngươi muốn di chuyển đến đâu?
Dương Phàm hơi giật mình, trả lời:
- Tình thế Hà Tây hiện nay, túc hạ quen thuộc hơn ta gấp trăm lần. Ngươi không nghĩ ra đi đâu, sao ta có thể nghĩ ra được.
Ô Chất Lặc cũng sững sờ:
- Không phải di chuyển, vậy ngươi nghĩ ra biện pháp gì?
- Biện pháp này của ta, không chắc đã khả thi. Tuy nhiên, vừa rồi ta đã tính toán lại một lần. Ta nghĩ, nếu kế hoạch này có thể thực thi, như vậy ngươi không cần di chuyển. Kế phân hóa chia rẽ Tán Phổ Thổ Phiên và Đại tướng cũng cứ tiếp tục tiến hành như cũ.
Hắn vừa dứt lời, ngay cả hai mắt Thẩm Mộc cũng sáng lên:
- Nhị Lang nói mau, có diệu kế gì?
Dương Phàm nhìn nhìn ra cửa, Thẩm Mộc cam đoan:
- Yên tâm, ở đây chỉ có người của ta. Mà người bên cạnh ta, tuyệt đối có thể tin tưởng! Bởi vì, không ai có thể trả đủ giá để mua bọn họ!
Những lời này rất kiêu ngạo, nhưng Dương Phàm lại tin vào cam đoan của y. Hắn gật gật đầu, nói:
- Nhớ khi đến Niết Thủy, Thẩm huynh kêu Tiểu Phi Tướng Trương Nghĩa tới gặp. Vừa thấy ta, y đã vung một đao lên, nói ta chính là cháu trai Mộc Ti của Khả Hãn Đột Quyết Cốt Đốt Lộc.
Thẩm Mộc nghi hoặc hỏi:
- Đúng vậy. Thì sao?
- Người cũng có thể giống nhau, chuyện này không lạ. Ta chỉ muốn biết, khả năng nhớ người của Trương Nghĩa thế nào. Y nói ta giống A Sử Na Mộc Ti đến mức độc nhất vô nhị, có đáng tin không?
Thẩm Mộc nói:
- Trương Nghĩa và ta quen biết đã lâu, bản lĩnh nhìn người của y có thể nói là số một. Y nói ngươi giống A Sử Na Mộc Ti thì chắc chắn là đúng!
- Ta ở Lạc Dương cũng đã từng gặp qua A Sử Na Ly Sắt La. Người này tóc vàng, mũi cao, mắt màu lam nhạt, da ngăm ngăm đen. Mà ngoại trừ da ngăm đen, ta thực sự chẳng giống A Sử Na Khoa Sắt La chỗ nào. Khoa Sắt La và Mộc Ti đều là con cháu Vương tộc Đột Quyết, thì chắc cũng hao hao nhau. Nói vậy chẳng lẽ ta thật sự giống cái tên Mộc Ti kia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.