Say Mộng Giang Sơn

Chương 249: Thay mận đổi đào




Mục Ân sắp trở thành nhạc phụ của A Sử Na Mộc Ti, chức vị bản thân cũng cao hơn y nên cũng chẳng phải khách khí. Mục Ân cất bước vào đại trướng, Mộc Ti theo sau. Mục Ân ngồi trên nệm nỉ nói với vẻ mặt hết sức ôn hòa:
- Vết thương của ngươi, không có gì đáng ngại chứ?
Mộc Ti mỉm thoáng cười, dùng tay ra hiệu không có vấn đề gì. Mục Ân nói:
- Ừ, cứ từ từ dưỡng thương. Ta biết ngươi bị thương, lại là bị người của mình phục kích, còn gánh chịu nỗi oan tày trời, trong lòng nghẹn uất. Nhưng mà, không thể nổi điên như thế này. Ngươi đang mang thương tích Sẽ làm mình bị thương đấy.
Nghe nói sau khi Mộc Ti tỉnh lại, hết giận dữ, không ngờ vung đao giết luôn cả lang trung đến xem bệnh cho mình. Cho nên Mục Ân dặn dò như vậy, Mộc Ti ngồi yên không động đậy.
Mục Ân lại nói:
- Có lão A Hiền làm chứng cho ngươi; bọn Chu Đồ, Tiêu Mục Mộc có bất mãn thế nào cũng không dám làm ầm ĩ nữa. Ngươi không cần phải lo lắng.
A Sử Na Mộc Ti cố làm ra vẻ tươi cười, vẫn không động đậy như cũ. Gã không thể nói chuyện, đến gật đầu cũng không thể, bởi động một tí sẽ liên quan đến cái cổ. Bọn họ ở đó chỉ có y thuật trị thương lại không có cách làm lành miệng vết thương, chỉ đành để tự vết thương từ từ khép lại. Hễ động là miệng vết thương lại hở ra, vậy phải bao lâu mới khỏi?
Mục Ân thở dài, nói:
- Phụ thân ngươi vẫn muốn ngươi đảm nhiệm chủ soái. Nỗi khổ tâm của y, ta hiểu, nhưng vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi, phải chịu khổ một chút vậy.
Mộc Ti vội vàng khoát tay tỏ vẻ không vấn đề gì. Mục Ân gật gật đầu:
- Ừ, ngươi bây giờ không nói nổi cũng tốt. Bây giờ Chu Đồ đang nổi nóng, nếu như ngươi có thể mở miệng, hai ngươi tranh cãi là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều, phụ thân ngươi đã hạ xúc chiến lệnh, yêu cầu các ngươi mau chóng xuất binh. Chúng ta sẽ chọn địa điểm hạ thủ cụ thể. Nhưng cái này lại phải cả ba người thương lượng mới được.
Mục Ân khe khẽ thở dài, nói:
- Dù sao, người cũng đại diện cho một số bộ lạc, nếu mục tiêu lựa chọn không hợp với ý bọn họ, thì cái chức chủ soái của người cũng không dễ ngồi đâu.
Mộc Ti lại khoát tay, chỉ chỉ Mục Ân, nắm nắm quyền, rồi lại chỉ chỉ mình, lắc lắc tay, sau đó lại nắm nắm quyền.
Mục Ân thấy gã khoa chân múa tay hai ba lần, mới đoán mò:
- Ngươi muốn nói là, việc này do ta làm chủ, ngươi hành động theo mục tiêu ta chọn?
Mộc Ti lại cố nặn ra một nụ cười cứng nhắc, làm động tác đúng như vậy với Mục Ân.
Mục Ân muốn nói lại thôi, thở dài nói:
- Được rồi, ngươi chịu khó dưỡng thương. Ta trở về suy nghĩ một chút. Trong hội đồng thủ lĩnh các bộ lạc ngày mai, đem chuyện này ra bàn bạc.
Thấy Mục Ân đứng dậy, Mộc Ti lại vội đứng dậy, tiễn lão ra khỏi trướng. Đến cửa trướng, Mục Ân liền nói:
- Được rồi, đều là người nhà mà, không cần phải nghi lễ phiền phức vậy đâu. Ngươi đang bị thương, đừng để lạnh cóng, quay về nghỉ ngơi đi!
Mộc Ti ôm ngực cúi chào thật sâu, Mục Ân thở dài, cất bước rời đi.
Mộc Ti đứng ở cửa trướng nhìn Mục Ân đi xa, đợi đến khi bóng hình của Mục Ân biến mất sau mấy cái lều, gã đột nhiên xoay người, vẫy tay. Một tên thị vệ của Mộc Ti lập tức chạy tới.
Đám thị vệ thân cận của Mộc Ti đều bị bắn chết trong cuộc tập kích đó. Bây giờ gã đành phải chọn đại một vài người trong tộc ra để ở bên bảo vệ. Những người này bỗng nhiên trở thành thân vệ bên mình của Mộc Ti, trong lòng vẫn có chút vui mừng. Nhưng do gần đây vị Mộc Ti Đặc Cần hay mừng giận thất thường, khiến cho bọn họ đều hơi sợ hãi.
Mộc Ti dùng tay ra hiệu với tên thị vệ một lúc. Tên thị vệ đó hiểu được, lập tức đi chuẩn bị. Mộc Ti thì trở lại trong trướng, mặc thêm một cái áo khoác sơ sài, chụp thêm một cái mũ lên đầu. Điều kì lạ là, với thân phận của hắn, cái áo da mũ da đó chỉ có chất lượng bình thường.
Chỉ chốc lát sau, mấy tên thị vệ mang một chiếc xe bò đến. Mộc Ti ngồi lên xe, kéo xuống rèm xe xuống. Chiếc xe bò nhanh chóng lặng lẽ rời đi dưới sự bảo vệ của vài tên thị vệ.
Mục Ân ra khỏi đại doanh của Mộc Ti, vừa mới trở mình lên ngựa, đi ra chưa được mấy bước, chợt thấy xa xa một người cưỡi hồng mã hỏa vân từ từ chạy tới. Đây là một con Hà Khúc mã bản địa ít gặp, cao to mạnh mẽ hơn những loài ngựa chiến khác một chút. Con ngựa màu hồng, mà người thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa cũng khoác áo bào hồng.
Con ngựa kia đang chạy như bay đến gần thì tự nhiên ghìm lại. Con tuấn mã hí dài một tiếng, thân dựng đứng lên sau đó dừng lại. Thiếu nữ áo bào hồng trên lưng ngựa nói to:
- Cha! Mộc Ti thế nào rồi?
Thiếu nữ này ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày thanh tú. Do đang là mùa đông, nàng mặc áo bào kiểu Đột Quyết cũng có vẻ hơi dài rộng một chút. Nhưng do chiếc đai da rộng rộng quấn chặt lấy cái eo nhỏ cùng với đôi giày da cao cổ dưới áo bào ôm chặt lấy đôi chân thon dài, nên vẫn có thể nhìn ra nàng có đôi chân dài lưng ong.
Đầu nàng đội một chiếc mũ ấm liền với áo, vành mũ có một vòng lông cáo trắng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng càng thêm nổi bật. Tuy cử chỉ thần thái của nàng lộ ra chút bướng bỉnh ngỗ ngược không chịu thuần phục, nhưng vì khuôn mặt xinh đẹp này và đôi môi hồng nhạt tuyệt đẹp làm cho nhan sắc của nàng tăng thêm phân kiều mị.
Mục Ân vừa thấy nàng, nét mặt vốn ảm đạm lập tức biến thành nụ cười vui vẻ:
- Hách Nguyệt à! Sao ngươi lại đến đây?
Mục Hách Nguyệt nói:
- Con ở trong bộ lạc, nghe nói Mộc Ti bị thương,liền chạy vội về đây. Hắn không sao chứ?
Mục Ân nói:
- Ah, vẫn tốt, không có gì đáng ngại cả. Chỉ có chỗ cổ họng bị thương , nên tạm thời không thể nói chuyện…
Mục Ân còn chưa nói xong, Mục Hách Nguyệt liền vội vàng nói:
- Ta đi thăm ông ấy một chút!
Dứt lời, hai chân nàng đạp bàn đạp, nhằm thẳng hướng doanh trại xông vào. Mục Ân gọi không kịp, chỉ có thể lắc đầu cười gượng một tiếng:
- Con gái lớn không không nghe lời cha…..
Dương Phàm hỏi một cách thận trọng:
- Ngươi chắc chắn chứ?
- Chắc chắn!
Cao Xá Kê đáp rất chắc chắn :
- Nhưng binh sĩ tàn phế, chắc chắn sẽ bị vứt bỏ. Sự dũng mãnh lúc đầu của họ, cũng chỉ là muốn đoạt thêm chút đồ, hoặc chỉ là muốn lập công thăng quan tiến chức mà thôi. Bây giờ cũng không làm gì được nữa. Ta còn sợ không đúng nên lần lượt tìm hai tên thương binh vốn là thân vệ của Mộc Ti, hứa cho số tiền lớn. Sau đó tin tức lấy được đều giống nhau.
Dương Phàm nhéo cằm trầm ngâm:
- Nói như vậy, cổ họng của Mộc Ti bị xé rách, sau này sẽ không thể nói được nữa?
Cao Xá Kê nói:
- Uhm! Tên lang trung đó nói như vậy, nên gã mới vừa sợ vừa giận, vung đao giết chết tên lang trung kia. Nếu gã thành người câm, đừng nói là địa vị Khả Hãn, cho dù Đặc Cần cũng không làm nổi. Một kẻ đến cả nói cũng không thể, làm sao thống trị bộ lạc được đây? Tuy nhiên, vết thương của gã vẫn chưa khỏi, nên gã vẫn còn ôm hi vọng sau khi trị lành vết thương có thể nói chuyện. Cho dù là khàn hơn cũng không quan trọng. Mấy ngày nay, ngày nào gã cũng đều lặng lẽ rời khỏi doanh trướng, cải trang giả dạng, đi đến chỗ một Đại vu sư trong bổn thành. Mộc Ti hứa cho vị vu sư đó nhiều vàng bạc, hi vọng ông ta có thể dùng vu thuật chữa lành vết thương của mình.
Dương Phàm ở trong trướng nhẹ nhàng thong thả cất bước .
Ánh mắt Cao Xá Kê di chuyển theo hắn một hồi, nói:
- Ngươi định nhân lúc gã đi chữa bệnh sẽ lặng lẽ bắt đi, sau đó mạo danh thế thân?
Dương Phàm chậm rãi xoay người nói:
- Cổ họng gã bị thương, không thể nói chuyện. Vóc dáng và tướng mạo của gã với ta giống nhau như đúc, bây giờ mạo danh gã hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ cần đuổi hết bọn thị vệ bắt y đi, sau đó ta sẽ mặc quần áo của gã vào, làm bộ như tháo chạy, bị thương, được người khác tìm về. Như vậy ta lập tức có thể thay thế ông ta. Bởi vì sau khi bị thương tính tình gã có chút thay đổi. Mặc dù cuộc sống thường ngày có chút khác biệt so với trước kia, nhưng chắc chẳng có ai nghi ngờ. Ai có thể ngờ được Mộc Ti đã bị một người hoàn toàn giống mình thay thế chứ? Như vậy, ta có thể dùng thân phận của Mộc Ti tham gia vào toàn bộ việc quân cơ của bọn họ, thậm chí cỏ thể hướng dẫn bọn họ hành động theo ý đồ của ta!
- Đúng vậy!
Cao Xá Kê vỗ tay tán dương, ánh mắt không giấu được sự phấn khích:
- Kế này của nhị lang quả là kỳ diệu!Tuy nghe có chút mạo hiểm, nhưng mà kì diệu là ở chỗ diện mạo nhị lang giống gã. Trừ phi cả hai Mộc Ti cùng xuất hiện một lúc, không thì dù nhị lang có hành động không giống thường ngày, thì cũng không có người nghĩ đến chuyện nhị lang có thể giả mạo Mộc Ti. Ta thấy cái kế này khả thi đấy!
Dương Phàm như cười như không, nói:
- Khả thi không? Ngươi không phát hiện một chút vấn đề nào sao?
Cao Xá Kê ngẫm nghĩ một chút, cau mày nói:
- Có vấn đề gì?
Dương Phàm nói:
- Mục đích của ta không phải là thay thế Mộc Ti. Nếu mạo danh thế thân, ở lại Đột Quyết làm đại Đặc Cần của bọn họ, ta trà trộn vào thì dễ, nhưng làm thế nào để rời khỏi? Bọn họ có thể cho phép ta một mình đi lại khắp nơi sao? Cho dù là trước đây cũng cần có người đi theo, huống hồ bây giờ đang lúc hai tộc của A Sử Đức và A Sử Na thù hằn nhau.
Cao Xá Kê giật mình, nói:
- Đúng vậy! Đây là một vấn đề lớn.
Dương Phàm nói:
- Còn nữa, ta đơn thương độc mã trà trộn vào đó, thông tin có lấy được cũng làm thế nào đưa ra? Làm thế nào để mật báo? Lẽ nào ta có thể sai chính thủ hạ của Mộc Ti báo tin cho các ngươi?
Cao Xá Kê lại ngẩn ngơ, lẩm bẩm:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Dương Phàm nặng nề nói:
- Kế phân hóa này của chúng ta, thực ra cũng khá hiệu quả đấy. Chẳng những giữa hai tộc tạo mầm mống nghi kị, mà còn chậm trễ thời gian khởi hành của bọn họ. Nhưng bây giờ muốn ngăn cản đại quân xuôi nam của bọn chúng một lần nữa , thì đúng là mơ tưởng hão huyền.
Cao Xá Kê gật gật đầu, nói:
- Vậy….chúng ta cứ thế này mà rời khỏi đây sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.