Say Mộng Giang Sơn

Chương 33: Gặp tên tiểu nhân vô lại




Bị chó đuổi khắp phố, Dương Phàm thở hồng hộc, cuối cùng cũng thoát khỏi con chó dữ nhà họ Hoa kia, lúc này trông thấy dưới tán cây phía trước có hai phường đinh đang chơi cờ, Dương Phàm tiến lại chỗ họ hỏi thăm mới biết Mã Kiều đang ở ngõ thứ tư, nhà lão Thường mù giác hơi.
Dương Phàm đến nhà lão Thường mù, lão mù mờ liếc qua ra phía cửa, hỏi:
- Đến rồi à, xin đợi một lát, một khắc là xong ngay thôi.
Mã Kiều cởi trần nằm sấp trên sạp, trên lưng chi chít những ống trúc, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, trông thấy Dương Phàm liền chào hỏi:
- Tiểu Phàm cũng tới đặt ống giác sao? Nhìn cái mồm quạ của ngươi kìa, đau dạ dày, lạnh bụng đấy, ta đang bị trúng gió, bả vai khẽ động là lại đau.
Dương Phàm hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt:
- Mã Kiều, ngươi nói rõ cho ta, chuyện trên phố là thế nào?
Dương Phàm lôi cả họ tên gã ra mà gọi, điệu này rõ ràng là đang tức. Mã Kiều nghe thấy, ngỡ ngàng hỏi:
- Sao thế, chuyện gì mà tức giận như vậy?
-Chuyện gì à?
Dương Phàm không kìm nổi giận dữ nói:
- Tối qua hai ta đã nói như thế nào? Chẳng phải chính miệng ngươi đồng ý với ta, tuyệt đối không đem…. chuyện gia đình ta có vị cô nương nói với người ngoài sao?
Mã Kiều nói:
- Đúng vậy, đúng là ta nói vậy mà, làm sao vậy?
Dương Phàm nổi giận đùng đùng, nói:
- Ngươi có dám cam đoan là chưa nói với ai hết?
Mã Kiều chớp chớp mắt nói:
- Đúng vậy, ta căn bản là chưa nói với…à! Ta có kể với mẹ ta.
Dương Phàm trừng mắt nhìn gã, nhưng Mã Kiều lại nói đúng lí hợp tình:
- Mẹ ta lại không phải người ngoài, ngươi sợ cái gì?
-Lưu đại nương, đúng là không phải người ngoài.
Dương Phàm ỉu xìu nói:
- Nhưng mà việc gì mẹ ngươi biết thì tất cả mọi người trong phường đều biết, bà ấy có thể đem tất cả những chuyện hiếm lạ nghe được nói cho tất cả những người hàng xóm bà gặp với tốc độ nhanh nhất, trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Dương Phàm khóc không ra nước mắt:
- Nhân huynh à, tính tình lệnh đường không phải huynh không biết đúng không?
Mã Kiều chột dạ, lắp bắp:
- Ngươi…ngươi sợ cái gì chứ, chẳng phải là chỉ bỏ trốn thôi sao, ai thèm để ý chứ? Vả lại, người trong cái phường này còn có thể không bênh vực ngươi? Ngươi yên tâm, chuyện này truyền thế nào thì cũng là người trong phường nhai đi nhai lại thôi, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho người ngoài biết, đúng là có người ngoài dò hỏi, mọi người còn phải giúp ngươiche dấu đây này.
Lão Thường mù lập tức vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe: “Bỏ trốn, chuyện này thật thú vị!”
Dương Phàm nghe một hồi không nói được gì, những lời này của Mã Kiều lại là tình hình thực tế. Thời đại này Lý học chưa hưng, dân gian luôn có hứng với việc lan truyền những câu chuyện tình yêu, thúc đẩy kết hợp, cho dù có chút không hợp với kỉ cương phép tắc, nhưng dân chúng cũng chỉ là say sưa chuyện trò, ít có người có thể cầu toàn.
Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân bỏ trốn, cũng không thấy triều đình chỉ trích, cũng không bị dân sĩ nhân gian lên tiếng phê phán. Lí Tịnh và Hồng Phất Nữ bỏ trốn, lại càng được người Đường nói chuyện say sưa, không ngớt lời ca ngợi. Chạy trốn là một câu chuyện tình yêu vô cùng lãng mạn trong mắt người Đường, cơ bản là chẳng có một quân tử có đạo đức nào lại chạy đến dùng ngòi bút làm vũ khí, dùng văn chương để lên án cả.
Hơn nữa, tư tưởng của người dân địa phương lúc đó cực kì mạnh mẽ, hàng xóm láng giềng, đồng hương quê cũ, chỉ cần biết được thân phận này, lập tức thân thiện hơn trước rất nhiều. Việc này của Dương Phàm, người trong phường chắc chắn là phải nói đỡ cho hắn rồi. Mọi người thử nghĩ mà xem thời đại ngày nay những trở ngại mà cảnh sát ngày nay gặp phải khi đi giải cứu những cô gái bị buôn bán ở những vùng núi thì có thể tưởng tượng được con người thời đó giúp tình không giúp lí như thế nào.
Vấn đề là, vị “nương tử” này của Dương Phàm cũng không phải thật sự là gái bỏ nhà theo trai. Trong lòng Dương Phàm đương nhiên nảy sinh lo lắng e dè. Có điều là việc đã đến nước này rồi, từ phản ứng của người dân trong phường thì chẳng ai liên tưởng đến tên khâm phạm triều đình bị truy nã mấy hôm trước cả. Thiên Ái Nô ở lại trong nhà hắn, cho dù không ra khỏi cửa, nhưng sớm muộn rồi cũng sẽ bị người phát hiện, trải qua truyện này, nói không chừng ngược lại lại thành cái cớ tuyệt vời để che chở cho thân phận thật sự của cô.
Nghĩ đến đây, sự tức giận của Dương Phàm cũng tan biến mất, dù là như thế, nhưng cái tình tình của Mã Kiều cũng làm Dương Phàm không nhịn nổi, nói:
- Ngươi đó, đúng là chẳng được cái tích sự gì…
Mã Kiều vội vã tiếp lời:
- Ta biết, ta biết, ta bại sự có dư.
Đối diện với một người chủ động nhận lỗi như thế này, ai còn có thể nói gì được nữa?
Dương Phàm vừa bực vừa buồn cười, đưa tay nắm một cái ống trúc trên bả vai Mã Kiều nhổ lên, Mã Kiều hết sức phối hợp, kêu một tiếng thảm thiết, cười xòa:
- Không tức nữa à?
Mã Kiều giác hơi xong, nhe răng cười cùng Dương Phàm rời khỏi nhà lão Thường mù, vừa đi đến ngã tư đường cái, đã nhìn thấy ba người dàn hàng ngang chầm chậm đi tới, Mã Kiều mắt sáng lên nhìn, không nhịn nổi, kêu lên:
- Ôi, Tiểu Ninh trở về rồi, để ta đi hỏi cô ấy xem việc hủy hôn thế nào rồi?
Dương Phàm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diện Phiến Nhi và mẹ, một trái một phải đang dìu một quý bà tóc bạc phơ, đang nhằm hướng vào phường bước tới, vội bước tới tiếp đón.
- Tôn bà bà, Vương đại nương!
Dương Phàm và Mã Kiều nghênh đón, trước lên tiếng chào hỏi bà mối Tôn và mẹ Phiến nhi, rồi cùng đưa mắt nhìn về phía Giang Húc Ninh. Giang Húc Ninh khẽ lắc đầu, thần sắc ảm đạm. Dương Phàm và Mã Kiều trong lòng căng thẳng, bởi trên đường, không nên hỏi nhiều, liền theo sau họ đi về phía nhà Giang Húc Ninh.
Mấy người đi vào nhà Giang Húc Ninh. Diện Phiến Nhi rót mấy bát nước sôi để nguội bưng lên, Tôn bà bà và mẹ Diện Phiến Nhi cởi giày, ngồi khoanh chân trên sạp, Dương Phàm và Mã Kiều lần lượt tới ngồi mép sạp, cẩn thận hỏi:
- Tôn bà bà, việc thương lượng chuyện hủy hôn với nhà họ Liễu rốt cuộc thế nào rồi?
Tôn bà bà tuổi tác đã rất lớn rồi, nghe nói, ngay cả hôn sự của cha và mẹ Diện Phiến Nhi năm đó cũng do một tay Tôn bà bà tác hợp. Tôn bà bà là một bà mối có nhiều kinh nghiệm nhất trong cái phường Tu Văn này.
Tôn bà bà chép cái miệng móm đã rụng sạch răng, thở dài:
- Haiz! Già này một đời làm mai, không biết đã tác hợp cho bao nhiêu đôi vợ chồng nữa, không ngờ suốt ngày đánh nhạn cuối cùng bị nhạn mổ mắt, cuối cùng đôi mắt già mù lòa này lại gả Ninh nhi cho một tên súc sinh như vậy.
Lão thái bà vừa nói vừa vả mạnh vào miệng mình, mẹ Diện Phiến Nhi vẻ mặt nặng trĩu, vốn dĩ mặt mày cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vừa thấy Tôn bà bà như vậy thì vội giữ lại, khuyên giải:
- Cụ ạ, không việc gì phải thế, nghĩ khi mới đính hôn, cái tên Liễu Quân Phan kia ta cũng gặp qua rồi.
Khi đó cha mẹ hắn còn khỏe mạnh, nhìn đứa con trai tốt vậy, ai có thể nghĩ bây giờ nó lại thành ra cái bộ dạng này. Cụ à, không phải chỉ có cụ nhìn nhầm, ta cũng nhìn nhầm hắn, cụ không cần tự trách mình như vậy, chúng ta bây giờ tốt hơn là nên khẩn trương nghĩ cách.
Dương Phàm nghe xong đoạn hội thoại giữa hai người này, hỏi nhỏ Diện Phiến Nhi:
- Ninh tỉ, tên họ Liễu đó không đồng ý hủy hôn?
Diện Phiến Nhi đôi mắt đỏ mọng, dòng lệ trực tuông trào qua khóe mắt, cô nhếch môi, khẽ gật đầu, không nói.
Mã Kiều vội vàng nói:
- Đại nương à, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đại nương nói cho hai chúng ta biết đi. Nhiều người thế này, thế nào cũng có thể tìm ra cách. Ta với Tiểu Ninh cùng lớn lên từ bé, Tiểu Phàm cũng coi Tiểu Ninh như chị ruột của mình vậy, hoàn toàn không phải người ngoài, có chuyện gì, đại nương cứ nói thẳng ra.
Mẹ Diện Phiến Nhi thở dài:
- Sáng sớm nay, già này cùng Tiểu Ninh đi tìm cụ bà, nói rõ tình hình, cụ bà nghe xong cũng rất tức giận, liền cùng hai mẹ con ta đến nhà họ Liễu bàn bạc chuyện hủy hôn, kết quả đến nhà họ Liễu, cái tên Liễu Quân Phan đó kiên quyết không chịu, thậm chí còn nói ngay trước mặt Tiểu Ninh:….
Mẹ Diện Phiến Nhi nói đến đây, run rẩy đứng dậy, da mặt tá nhợt, trong phút chốc nói không ra lời.
Tôn bà bà tiếp lời:
- Thằng súc sinh đó nói, chỉ đợi Tiểu Ninh gả qua đó, sẽ hành hạ nó cho đến chết.
Dương Phàm và Mã Kiều nhất thời tức nổ phổi, Dương Phàm cả giận nói:
- Cái loại đồi bại vô liêm sỉ này, đường đường là nam nhi, tính tình ** đực, con chó rúc háng đàn bà vẫy đuôi mừng chủ xin ít bố thí sống qua ngày. Nếu Ninh tỉ lấy hắn, há chẳng phải cả đời cả kiếp chịu tủi. Hắn không chịu hủy hôn, thì chúng ta không hủy được à?
Tôn bà nà nói:
- Tiểu Húc à, cháu mới về Đại Đường không lâu, có điều không biết, luật pháp Đại Đường của chúng ta, tất nhiên có chuyện vợ chồng bỏ nhau, nhưng hợp tan hợp tan, cũng tại bởi một chữ “hòa”, hai bên đều đồng ý thì sự mới thành, nếu không sao là “hòa ly”? cái tên họ Liễu đó hận Tiểu Ninh làm mất mặt hắn trước đám đông, ôm hận trong lòng, sao chịu buông tha Tiểu Ninh?
Hơn nữa, cái hạng sa cơ thất thế không khí phách ấy, mặc dù đã giảng hòa với Diêu phu nhân, chung quy cũng là gian phu dâm phụ, Diêu phu nhân chịu sinh con dưỡng cái cho hắn sao? Buông tha một cô gái tốt như Tiểu Ninh, hắn còn cưới đâu được cô vợ bé vừa lòng đẹp ý nữa? hắn đương nhiên không đồng ý hủy hôn rồi.
Mã Kiều truy hỏi:
- Tôn bà bà à, thế không chịu hủy hôn, thì không có cách nào sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.