Say Mộng Giang Sơn

Chương 422: Kiêu binh trị tên văn sĩ lưu manh




- Uy~ vũ~
Vài tên nha dịch đứng thưa thớt hai bên công đường ngừng hô, phong hỏa côn dậm trên mặt đất, lộn xộn rầm rầm không có nhịp điệu gì. Dương Phàm mặc quan bào quần áo mới tinh từ sau tấm bình phong đi ra, Phùng Tây Huy sắc mặt xanh lét vội vàng nghênh đón, môi run run mà nói:
- Lang Trung, ngươi xem! Này… này… Khinh người quá đáng rồi!
Dương Phàm nhìn lướt qua tình hình trên công đường, trong lòng không khỏi phẫn nộ, gặp “Chước song đại phủ” Bì Nhì Đinh, dường như phải xem bản thân hắn hôm nay thế nào rồi. Hắn hít một hơi thật dài nhanh chóng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt hòa nhã vui vẻ mà nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phùng Tây Huy chỉ ra phía trước nhà, ngón tay kia trên không trung còn hơi hơi run rẩy mà nói:
- Bọn nha dịch đứng… đứng ở đây, hơn một nửa không tới, đều nói là đột nhiên sinh bệnh cấp tính. Mà ngay cả Thư lại ghi chép cũng không đến đủ, cũng nói là bị bệnh cấp tính, bọn họ đây là…
- Ha hả a, đừng nóng vội, đừng nóng vội!
Dương Phàm vỗ vỗ bờ vai của gã, cắn chặt răng cười, hắn cười híp mắt đi lên bậc thang, đi tới phía sau bàn xử án, hai tay vịn lấy bàn, nhìn xung quanh, chậm rãi ngồi xuống.
Dương Phàm đặt hai tay lên bàn nhẹ nhàng gõ một hồi, trong lòng đã có chủ ý, khóe miệng liền hơi hơi mỉm cười, âm thanh thật sự khoan dung cất lên:
- Ban trưởng đâu!
- Ty chức đây!
Một người là Ban trưởng nha dịch đứng ra, khom người nói:
- Lang Trung, ty chức là phó Ban trưởng Viên Hàn, Ban trưởng tên là Mạc Cầu.
- Ồ Viên phó ban trưởng, Mạc ban trưởng chưa đến quản lý các chư vị công sai, đều đi đâu vậy?
Tần phó ban trưởng ôm phong hỏa côn trong ngực, chắp tay hướng về phía hắn nói:
- Hồi Lang Trung, Mạc ban trưởng và các chư vị huynh đệ bị bệnh dịch, trên thổ dưới tả, không có cách nào chấp hành công vụ, cho nên xin nghỉ dưỡng bệnh.
Dương Phàm hơi hơi nhăn đầu lông mày, nói:
- Việc này, bản quan sao lại không biết?
Viên phó ban trưởng do dự một chút, lại nói:
- Hồi Lang Trung, đám người Mạc ban trưởng đã xin Trần Lang Trung cho nghỉ ngơi rồi ạ.
- Ah…
Dương Phàm chợt bừng tỉnh ngộ ra, quay đầu hỏi Phùng Tây Huy:
- Phùng chủ sự, Hình bộ ta trước đây đã từng có chuyện nhiều quan lại nhỏ và sai dịch đồng thời nhiễm bệnh chưa?
Phùng Tây Huy tức giận nói:
- Chưa từng có! Hắn làm..
Dương Phàm vội vàng đè tay nói:
- An tâm một chút, chớ nóng! An tâm một chút, chớ nóng!
Dương Phàm ưỡn ngực ra nói:
- Một nửa số sai dịch đồng thời nhiễm bệnh, sự việc như thế này bản quan cũng chưa bao giờ nghe nói. Các ngươi thật hồ đồ, mà sao vẫn u u mê mê thế hả?
Phùng Tây Huy và Viên phó ban trưởng kia đồng thời sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn hắn, không rõ rốt cuộc là hắn đang nói cái gì.
Vẻ mặt Dương Phàm trang nghiêm mà nói với nhóm công sai, thư lại thưa thớt dưới nhà:
- Nảy sinh tình huống như thế này, thứ nhất: đã xảy ra ôn dịch! Thứ hai, bếp ăn công sở không sạch! Nếu chỉ là bếp ăn công sở không sạch, đây chẳng qua chỉ là chuyện trong nha môn của chúng ta, nếu như là ôn dịch, vậy là chuyện nghiêm trọng rồi!
- À?
Phùng Tây Huy và Viên phó ban trưởng cùng ngẩn ra, nhưng Phùng Tây Huy lập tức phản ứng lại, nếu không phải đang ở chỗ này bật cười thì thật không hợp lý, gã thật sự muốn cười thật lớn, song lại giơ ngón tay cái:
-Cao minh! Thật sự là cao minh! Ai nói Dương Lang Trung ta xuất thân là người luyện võ…Hành động này thật có phong độ của một người đọc sách…!
Dương Phàm nói xong những lời này, đột nhiên lại hỏi Viên Hàn:
- Cha con Thường Lâm đã đưa tới đây chưa?
Viên phó ban trưởng trong đầu đang suy nghĩ loanh quanh đến vấn đề thức ăn không sạch sẽ mà phát sinh dịch bệnh, không nghĩ đến Dương Phàm có lối suy nghĩ phát ra nhanh như vậy, đầu óc của y hơi có phần theo không kịp, vội vàng đáp:
- Không có, Thường Lâm cũng không có ở bến tàu, nghe nói bốc vác xong thì đi đánh bạc rồi.
Dương Phàm nhìn y nói:
- Bài bạc cũng không phải là việc đại gian ác gì, người trên bến tầu tại sao lại không biết hắn đánh bạc ở chỗ nào sao, làm sao mà không tìm thấy hắn?
Viên phó ban trưởng né tránh ánh mắt của hắn, có chút chột dạ mà nói:
- Hồi Lang Trung, đã phái người đi tìm Thường Lâm mời ra làm chứng, nhưng quả thật… không tìm được hắn.
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:
- Ồ, như thế cũng tốt. Viên phó ban trưởng!
- Có ty chức!
- Theo tình hình hiện tại, ngươi hãy thay quyền ban trưởng đi!
Viên Hàn cười khan ha ha nói:
- Vậy....vậy Mạc ban trưởng…
Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Mạc ban trưởng phải cách ly! Tất cả các công sai mắc dịch bệnh đều phải cách ly!
Viên Hàn trong lòng giật mình sợ hãi, thầm nhủ:
“Thật là ác độc! Hắn cũng không sợ phải đắc tội với mọi người!”
Cách ly, đây là một chế độ phòng dịch bắt đầu lưu hành từ thời kỳ Nam Bắc triều, người bị cách ly tất nhiên không thể đến nha phủ làm việc, không thể đến làm việc, như vậy tiền lương, thậm chí các loại trợ cấp, bao gồm cả thức ăn, tất nhiên là cuối tháng không được lĩnh. Tiền có lẽ vẫn là chuyện nhỏ, vấn đề là một khi bị cách ly, sẽ phải rời khỏi nhà đến tập trung để trông coi.
Đây là có ý gì? Chính là người bị nghi ngờ là nhiễm ôn dịch thì cả nhà phải rời khỏi nơi cư trú, đến nơi hoang vu, cấp cho ngươi mấy căn nhà tranh, hàng ngày ném cho một chút gì đó để ăn, tùy ngươi tự sinh tự diệt, đến lúc xác nhận ngươi không có vấn đề rồi, ngươi mới có thể về nhà.
Dương Phàm vẫn nghiêm nghị nói:
- Nơi này là kinh thành, chỗ ở của thiên tử, dân chúng rất đông, đối mặt với khả năng phát sinh ôn dịch, sao có thể không coi trọng?
Hắn lạnh lùng nhìn quanh nhà, lại nói tiếp:
- Thư lại, ghi chép!
Thư lại kia ngồi sau một chiếc bàn nhỏ, mồm há hốc, đang ngẩn người, nghe thấy hắn nói “Ghi”, vội vàng trải rộng trang giấy ra, cầm bút lông, bộ dạng không có chút nào dám chậm trễ rồi.
Dương Phàm cũng không còn ngồi sau bàn xử án, hắn đứng dậy, ở trên đại sảnh chẫm rãi bước đi, suy tư nói:
- Bản quan nói, ngươi viết cho trau chuốt!
Thư lại kia lại vội vàng cung cung kính kính mà nói:
- Vâng!
Dương Phàm nói:
- Hiện tại mặc dù còn chưa biết những người trong bản nha bộc phát bệnh nặng có phải là... ôn dịch hay không, nhưng một khi đã có bệnh trạng thế này, thì tuyệt đối không thể khinh thường được, đây là quy củ thời gian qua của triều đình. Vì vậy bản quan thử đề ra cách xử trí, xin bản nha Thôi Thị Lang lệnh cho toàn thể Lạc Dương, Thượng Dược Cục, Thái Y Sở, Dược Tàng Cục, Hàn Lâm Y Thuật Đãi Chiếu, Bệnh phường với nha môn cùng nghiên cứu tường tận, cũng báo lên trên cho mọi người biết rõ.
Thư lại kia, tay hơi run, trên giấy lưu lại một loạt nét bút.
Có một số việc đen tối ngươi lừa ta gạt đấu đá như thế nào đều được. Thế nhưng không thể đem ra công khai mà nói, nếu không ngươi chính là phá hư toàn tội các quy tắc ngầm, sẽ làm nhiều người tức giận đấy. Nhưng Dương Phàm cố tình mượn cớ đem chuyện phòng dịch ra để bắt bẻ, không có một chữ nào nói đến chuyện bỉ ổi của Trần Đông đối với hắn, cái này chính là vô cùng quang minh chính đại rồi.
Dương Phàm vỗ nhẹ trán, vừa đi vừa nghĩ, lại nói:
- Các chuyện không phải việc nhà đều có triều đình giải quyết, sự việc trên trình báo lên để tùy triều đình xử lý là được rồi, ta chỉ nói việc trong nha môn Hình Bộ chúng ta. Đầu tiên là tra xét nhà bếp, thức ăn từ hôm nay trở đi dừng cung cấp, buổi trưa mọi người tự mình đi ra ngoài ăn uống, khi nào điều tra rõ bếp công không có vấn đề gì, mà cũng không có người bị lây nhiễm ôn dịch, mới có thể mở lại bếp công, lấy an toàn làm chính!
Thư lại kia tay dừng lại một chút, Dương Phàm trừng mắt nhìn y một cái, y vội vàng cúi đầu múa bút thành văn, không dám đối mặt với Dương Phàm.
Dương Phàm lại nói:
- Sau đó, ở trong toàn bộ nha môn tiến hành một cuộc tổng vệ sinh, quét bùn, nước bẩn, dội sạch nhà xí tất cả làm cho sạch sẽ hoàn toàn, để ngừa độc không ngừng, dịch mụn ghẻ nhờ thế mà sinh ra.
- Điểm thứ ba chính là cách ly. Tất cả những người hôm nay cáo bệnh, xin phủ Lạc Dương và Bệnh phường đại diện đưa tất cả bọn họ ra vùng đồng nội, ngoại ô cách ly, sử dụng thuốc để phòng ngừa lây lan.
- Điểm thứ tư, trong nha môn ai còn có tinh thần không phấn chấn, có vẻ bị lây bệnh đấy, lập tức cách ly.
Sai nha nghiêng ngẹo đứng hai bên lập tức đứng thẳng thân mình lên.
- Điểm thứ năm, xin Thượng Dược Cục, Thượng Y Thự lập tức chế ra thuốc phòng dịch, phân phát cho mọi người trong bản nha mỗi ngày dùng để uống, cũng phát ra cho quan nha ba tỉnh sáu bộ lớn nhỏ!
Đám sai nha đang đứng thẳng người, lập tức nhếch môi, dường như đang hớp một hơi Hoàng Liên.
- Ừ…, bản quan tạm thời thì nghĩ được đến vậy, các ngươi đều nhớ kỹ?
Thư lại kia gật đầu giống như gà mổ thóc, luôn miệng nói:
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Dương Phàm nói:
- Lập tức sao chép lại một bản!
Thư lại lại kia đồng ý, vội vàng mài bút, thật nhanh sao chép thêm một bản, Dương Phàm cầm lấy một bản nhìn khen:
- Chữ đẹp! Cách dùng từ cũng tốt!
Bây giờ rõ ràng đã là mùa thu, thời tiết cũng không nóng bức, Thư lại kia lại giống như nóng đến nỗi giơ hai tay áo lau những giọt mồ hôi lạnh trên tóc mai, ngượng ngùng cười mà nói:
- Lang Trung quá khen!
Dương Phàm cầm một bản trong tay cuốn lại nhét vào ống tay áo của mình, cười ha hả nói:
- Đây cũng không phải là quá khen, bản quan xuất thân võ tướng, một đại lão thô kệch, bàn về văn án theo không kịp ngươi!
Thư lại kia cười gượng hai tiếng không dám đáp lời.
Dương Phàm nói:
- Được rồi, lập tức đem bản trên bàn ngươi đưa đến chỗ Thôi Thị Lang đi!
- Hả? Ồ ồ!
Thư lại kia vội vàng cầm lấy bản ghi chép trên bàn, chạy vội qua phía đằng sau nha môn.
Hình bộ Ti phó ban trưởng kiêm thay mặt ban trưởng Viên Hàn do dự hỏi:
- Lang Trung, chúng ta đã thăng đường, có thẩm án không?
Dương Phàm nói:
- Nhân chứng không được đầy đủ, ngay cả mọi người làm việc trong nha môn cũng không được đầy đủ, còn thẩm án cái gì?
Dương Phàm trở lại đằng sau bàn xử án, nhìn hai bên tuy rằng thưa thớt, nhưng vô tình đã đứng thẳng tắp, cứ tựa như cái cán cây thương của nha sai, cầm Kinh đường mộc lên, “Ba~” một cái mà vỗ, giọng hiên ngang quát
- Bãi đường!
- Ôi!
Kinh đường mộc “Chụp” xuống, Dương Phàm làm như không cẩn thận đỡ lấy eo, ấn đường nhíu lại, tay nắm chặt, tay kia giúp đỡ sau lưng, chậm rãi mà ngồi xuống sau bàn.
Phùng Tây Huy và Viên Hàn vội vàng tiến lên trước một bước, căng thẳng hỏi:
- Lang Trung ngươi làm sao vậy?
Dương Phàm lấy tay vuốt vuốt, một lúc sau mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói:
- Bản quan bỗng nhiên choáng váng, trong ngực muốn nôn, chỉ sợ… cũng là nhiễm dịch bệnh rồi.
- À?
Phùng Tây Huy và Viên phó ban trưởng lập tức choáng váng.
Dương Phàm vụt đứng dậy, nghiêm mặt nói:
- Các ngươi mau lui xa một chút, khỏi bị lây bệnh từ bản quan! Bản quan phải làm gương cho tốt, lập tức cách ly! Để phòng ngừa lây nhiễm cho Thị Lang, bản quan sẽ không đi đến chỗ Thị Lang xin nghỉ. Các ngươi thay ta nói với Thôi Thị Lang một tiếng, bản quan về nhà, cả nhà đi cách ly!
- Lang Trung…
Phùng Tây Huy và Viên phó ban trưởng giương mắt mà nhìn Dương Phàm sải bước rời khỏi công đường, hất tay áo Long mã, nhanh nhẹn mà đi, coi hình dáng hùng hổ, nào có nửa điểm có thể bị nhiễm bệnh.
Phùng Tây Huy liếc mắt nhìn Viên ban phó một cái, lẩm bẩm:
- Chuyện này, có lẽ làm quá không?
Viên ban phó cảm khái nói:
- Thật sự là chuyện lớn đó a!
Thư lại kia cầm bản tường thuật của Dương Phàm “Năm điều Hình Bộ phòng dịch” cũng không chạy đến chỗ Thôi Thị Lang, y nửa đường thì lén chạy đến Hình Bộ Ti, xông vào phòng của Trần Đông, vội vàng nói:
- Trần Lang Trung, loạn lớn á…, chuyện này lại thành loạn lớn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.