Say Mộng Giang Sơn

Chương 827: Hoàng đế không thưởng ta thưởng




Lý Khỏa Nhi đứng ở ngoài điện, thỉnh thoảng khẩn trương tự sửa sang lại quần áo từ Thái Bình.
Tuy là thuở nhỏ sinh trưởng nơi sơn dã, nhưng không giống những dân nữ nông thôn, Hoàng đế, Thái hậu, Vương gia này nàng thường xuyên nghe, bởi vậy đối với Hoàng đế tổ mẫu, cảm giác của nàng không hề giống một cô gái nông thôn bình thường thất kinh khi chợt nhìn thấy đại nhân vật kia.
Nhưng, nàng giữ trong lòng sự kính sợ.
Thuở nhỏ nàng chỉ biết, nhà mình vốn hoàng thất hậu duệ quý tộc ngồi tít trên cao, sở dĩ rơi vào tình cảnh như thế này, tất cả đều là từ nội tổ nàng ban cho. Võ Tắc Thiên vô thượng quyền uy bởi vậy nhập vào tâm linh nàng lúc nàng còn nhỏ. Lần này vào cung, tận mắt nhìn thấy cung thất kiến trúc hoa mỹ, nữ chủ nhân xây dựng chỗ này giống như Thiên cung, nàng lại từ đáy lòng không khỏi sùng bái.
Nàng biết rằng, rất nhanh thì sẽ gặp được nữ nhân quyền thế nhất trên đời này, là tổ mẫu của nàng, nhưng nàng không có cảm giác thân thiết của cô gái hồi hương khi nhìn thấy bà nội, nàng cũng không thấy được tổ mẫu của nàng sẽ là một lão nhân hiền lành như thế nào, bởi vì tưởng tượng không ra vị nữ hoàng là là dạng gì, cho nên nàng khẩn trương hơn nữa.
- Bệ hạ khẩu dụ, tuyên Khỏa Nhi quận chúa cẩn kiến!
Cao công công đến tới cửa, tuyên một câu.
Lý Khỏa Nhi đứng ở nơi đó còn có chút ngỡ ngàng, bên cạnh có người nhắc nhở nàng một câu, nàng mới lật đật trả lời một tiếng:
- A! Ta đến đây! Ta đến đây!
Lý Khỏa Nhi xách váy chạy cực nhanh lên đài bậc, Cao công công hai mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp như thế, mỉm cười nói:
- Quận chúa mời đi theo lão nô!
Cao công công thấy khuôn mặt thiếu nữ này vui buồn lẫn lộn, vừa nhìn đã khiến người ta ưa thích, một mặt dẫn nàng đi vào trong, một bên vội vàng giới thiệu vài câu về lễ nghi khi nhìn thấy Hoàng đế, Lý Khỏa Nhi liên tục gật đầu, nhớ kỹ trong lòng.
- Thánh nhân, Khỏa Nhi quận chúa tới rồi!
Cao công công mang Lý Khỏa Nhi dẫn tới điện, liền hướng Võ Tắc Thiên bẩm báo một câu, tránh qua một bên. Lý Khỏa Nhi đầu cũng không dám ngẩng lên, khẩn trương tiến lên trước một bước, hai đầu gối quỳ xuống, cái đầu khấu xuống, giòn giòn giã giã nói:
- Tôn nữ Khỏa Nhi, bái kiến Hoàng đế tổ mẫu!
Võ Tắc Thiên sửng sốt, bị cách xưng hô khác biệt của nàng chọc cười. Bà lộ ra một ý hiền lành hiếm thấy, chậm rãi nói:
- Khỏa Nhi, đứng lên đi!
- Tạ ơn Hoàng đế tổ mẫu!
Lý Khỏa Nhi lại dập đầu một cái, ngoan ngoãn đứng lên, lo lắng nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình. Võ Tắc Thiên thấy nàng gò bó như thế, trong lòng ý yêu thương càng sâu. Thanh âm cũng càng thêm hiền lành khởi lên:
- Không cần phải sợ, ta là tổ mẫu của cháu, lại không phải là người ngoài, lại đây, cho bà nội xem thật kỹ cháu!
Lý Khỏa Nhi trả lời một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên kéo tay nhỏ nhắn của nàng một cái. Ngược xuôi dò xét một lát, càng xem càng thích, nhân tiện nói:
- Ngẩng đầu lên!
Lý Khỏa Nhi ngẩng đầu, một đôi mắt to, rụt rè nhìn Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên yêu thích nói với Lý Hiển:
- Cháu gái ta, trổ mã thật là đẹp!
Lý Hiển bồi cười nói:
- Hoàng mao nha đầu, có cái gì đẹp. Lão nhân gia yêu thương cháu gái mình, đương nhiên thấy thế nào đều tốt.
- Hừ! Đẹp chính là đẹp, không đẹp chính là không đẹp, ta tuy rằng hoa mắt, nhưng đẹp xấu vẫn là thấy rõ ràng!
Võ Tắc Thiên cười dài cùng đứa con nói xong, nhưng thật ra cảm thấy vài phần hương vị hạnh phúc gia đình .
Bà xuôi ngược đánh giá Lý Khỏa Nhi một phen, đột nhiên hỏi:
- Khỏa Nhi, phụ thân cháu bị ta xử lý ở Phòng Châu hơn mười năm, ngay cả cháu sinh ra đều là trên đường đi Phòng Châu, thân là con hoàng gia, lại bị tra tấn nhiều như vậy. Cháu có hận bà nội hay không?
Lý Hiển lập tức kinh hãi, bình thường cùng Vi phi ở cùng một chỗ, ông không ít đối với mẫu thân lời nói có điều oán hờn..., nếu chẳng may con gái không hiểu chuyện nói ra vài câu, chẳng phải chọc cho mẫu thân không hài lòng? Nhưng hắn lúc này lại không thể nhắc nhở, chẳng những không thể nhắc nhở, trên mặt cũng không thể lộ ra một chút vẻ khẩn trương. Lý Hiển trên mặt cố gắng điềm tĩnh, đôi chân cũng khẩn trương kéo căng đứng lên.
- Đương nhiên không hận!
Lý Khỏa Nhi không cần suy nghĩ, lập tức đáp:
- Khỏa Nhi mặc dù chuyên ở nơi sơn dã, thuở nhỏ chỉ biết thiên hạ không ngoài cha mẹ. Bà nội là mẫu thân của phụ thân, phụ thân là cha của Khỏa Nhi, nếu Khỏa Nhi làm sai chuyện, phụ thân trừng phạt cháu, cháu lại oán hận phụ thân sao?
Đạo lý Phụ thân đối với bà nội ngài, Khỏa Nhi đối bà nội ngài cũng giống như vậy, không có bà nội, ở đâu ra phụ thân, không có phụ thân ở đâu ra Khỏa Nhi? Lại nói, phụ thân lúc trước đích xác đã làm sai chuyện, tuy rằng khi đó Khỏa Nhi còn chưa ra đời, không hiểu phụ thân đến rốt cuộc đã làm sai điều gì, nhưng những năm gần đây, Khỏa Nhi thường thường thấy phụ thân sám hối lỗi lầm của mình.
Khỏa Nhi lời nói này nói chân tình ý phù hợp, nhất là do nàng một hoa quý thiếu nữ nói đến như vậy, đặc biệt khiến người ta tin phục, Võ Tắc Thiên đã nghe được mặt mày hớn hở. Khỏa Nhi thấy Võ Tắc Thiên vẻ mặt tươi cười, khiếp ý trong lòng giảm đi, lúc này vừa thấy bộ dáng Võ Tắc Thiên, đầu tóc bạc trắng, nếp nhăn chồng chất, một gương mặt hiền lành, cũng không phải một bộ dáng hung thần ác sát, lá gan liền càng lớn hơn.
Khỏa Nhi thân thiết khoác ở cánh tay của Võ Tắc Thiên, nũng nịu mà nói:
- Có khi Khỏa Nhi hỏi tới, phụ thân nói với Khỏa Nhi, bà nội không chỉ là mẹ của người, cũng là người đứng đầu thiên hạ, mà đứng đầu thiên hạ, là không thể chỉ lo mẫu tử thân tình, cho nên người phạm sai lầm, vì giang sơn xã tắc, bà nội nên phạt sẽ phạt, như thế mới có thể làm gương cho thiên hạ.
Võ Tắc Thiên trong lòng cực kỳ vui mừng, liên tục gật đầu, Lý Khỏa Nhi lại nói:
- Hiện giờ bà nội tha thứ phụ thân, phụ thân có thể trở về nhà, dưới gối phụng dưỡng bà nội , bà nội ngài lớn tuổi, phụ thân tuổi cũng không nhỏ, cũng không thể giống khi Khỏa Nhi phạm sai lầm bị đánh đòn? Về sau phụ thân nếu làm sai chuyện, cầu xin bà nội khoan dung nhiều hơn.
- Được được được, Khỏa Nhi, cháu thật là một đứa con ngoan có lòng hiếu thảo!
Võ Tắc Thiên vỗ cánh tay Lý Khỏa Nhi liên tục khen, bà nhớ tới bộ dạng chính mình khi mới vừa vào cung, cũng nhớ tới khi Thái Bình là thiếu nữ, người trưởng thành, muốn nhiều hơn, lòng người cũng phức tạp, vẫn là thiếu nữ ngoan như vậy, xinh đẹp tự nhiên, hoạt bát đáng yêu, ngây thơ tinh khiết.
- Khỏa Nhi... , cháu là cháu gái trẫm, đến bây giờ còn không có một danh hiệu nào.
Võ Tắc Thiên vỗ về bàn tay bé nhỏ của Lý Khỏa Nhi, trầm ngâm một lát, vui vẻ nói:
- Có rồi! Trẫm phong ngươi là... An Nhạc, An Nhạc quận chúa, nguyện cho tôn nữ bảo bối của trẫm cả đời bình an vui sướng!
Lý Hiển vui mừng quá đỗi, nếu ông trở về kinh, con gái sớm muộn gì phải có danh hiệu đấy, nhưng con gái tình huống như vậy đạt được danh hiệu, chứng tỏ con gái được mẫu thân vui lòng, đối với ông có lợi ích rất lớn, Lý Hiển khẩn trương nói:
- Nha đầu ngốc, còn không quỳ tạ ơn bà nội đại ân!
Mới vừa rồi Lý Khỏa Nhi lần đầu gặp bà nội, đương nhiên đại lễ thăm viếng, tuy nhiên Võ Tắc Thiên lại không thích người một nhà luôn gò bó như vậy, bà ngược lại thích giống Thái Bình lúc nhỏ như vậy. Thấy nàng thoải mái, phiền nhất là mấy đứa con trai, thấy bà tựa như thấy cọp ăn thịt người.
Võ Tắc Thiên đang muốn ngăn cản, ai ngờ Lý Khỏa Khi lại không giống yêu cầu phụ thân quỳ xuống đất dập đầu như vậy, mà là nhón chân lên, ở trên mặt Võ Tắc Thiên "ba" hôn một cái.
Lý Hiển quá sợ hãi, vừa muốn khiển trách nàng thất lễ. Không ngờ Võ Tắc Thiên vỗ về hai má sửng sốt, nhưng lại thoải mái cười ha hả:
- Ha ha ha! Hiển nhi, con phải cho nó thường xuyên tiến cung đến làm bạn vi nương mới được! Cháu gái này, Vi nương vừa ý vô cùng!
*****
Bên ngoài cửa cung, Hoàng Húc Sưởng cười hì hì tiến tới trước mặt Dương Phàm .
Dương Phàm xem bộ dáng y ưỡn ngực ưỡn bụng, không khỏi cười nói:
- Thăng quan à nha?
Hoàng Húc Sưởng rốt cuộc không kìm nổi bật cười ha hả. Mặt mày hớn hở mà nói:
- Nhờ hồng phúc của ngài chúng ta hiện giờ cũng là Giáo Úy rồi, ha hả hắc! Nếu không nói lão Hoàng ta rất may mắn rồi, cùng vào sinh ra tử, nhưng ta cuối cùng là người che chở Vương gia tiến cung, lại là tự mình nhìn thấy Hoàng đế, Hoàng đế cao hứng. Lập tức liền cho ta thăng quan.
Hứa Lương mặt đen sẫm hừ một tiếng.
Hoàng Húc Sưởng cùng gã là nhiều năm chà đũng quần, cùng tình huynh đệ, cũng không cần quan tâm sắc mặt của gã, ngược lại cố ý vỗ vỗ bờ vai của gã, dương dương đắc ý mà nói:
- Tiểu Hứa a, ngươi yên tâm, chúng ta là nhiều năm huynh đệ, bản Giáo Úy về sau sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn. Tuy nhiên, ngươi đối với bản Giáo Úy cũng phải lễ kính nhiều hơn mới được, bộ dạng như vậy là không đúng, tuy nhiên bản Giáo Úy đại nhân đại lượng, không so đo với ngươi...
- Tiểu nhân đắc chí!
Hứa Lương tức giận nhưng không có cách nào khác, phất tay áo tránh qua một bên.
Dương Phàm cười nói:
- Ngươi cũng đừng chọc tức hắn..., coi chừng chọc giận hắn trở mặt với ngươi.
Hoàng Húc Sưởng hạ giọng nhỏ giọng nói:
- Không có..., ta sao quên ông bạn già? Công lao của hắn ta đương nhiên chưa từng quên. Ở trước mặt Hoàng đế ta nói thêm cho hắn vài lần, trở về chắc chắn có phong thưởng đấy.
Hoàng Húc Sưởng nói tới đây, bỗng nhiên hưng phấn nói:
- Đúng rồi, Dương Giáo Úy. Ở đỉnh núi Diệp huyện, ta diễn giống không?
Hoàng Húc Sưởng vỗ đùi nói:
- Ngài không biết, khi ta nhắm mắt giả chết lăn xuống triền núi, trong đầu có bao nhiêu đắc ý. Cái loại tuyệt vọng này, phẫn nộ, đau buồn, rất giống như thật, ta trước kia cũng chưa bao giờ nghĩ mình sao có thể giả bộ giống như thế đâu?
Hứa Lương chẳng biết lúc nào lại bu lại, đem lời của yđều nghe vào trong tai, nghe nói hắn ở trước mặt Hoàng đế nói công lao của mình, trong lòng cực kỳ dễ chịu. Nhưng thấy y khoe khoang, vẫn không kìm nổi đả kích y nói:
- Như một cái rắm! Chẳng qua có bộ mặt trung hậu hổ trợ, tùy tiện hóa trang khiến người khác dễ dàng bị lừa thôi, về sau ta cũng sẽ không tin ngươi rồi.
Hai người đang cãi nhau, Phù Thanh Thanh cùng Cổ Trúc Đình từ bên trong cung ra đến, hướng những người đứng trước cửa cung, cao giọng nói:
- Các vị bảo vệ Lư Lăng Vương hồi kinh có công, thánh nhân tất có phong thưởng. Tuy nhiên hôm nay thánh nhân mẫu tử gặp lại, người một nhà đang quân hệ cha con, các ngươi đều tự mình giải tán đi.
Phù Thanh Thanh nói xong, mắt rót vào Dương Phàm khẽ mỉm cười, Dương Phàm cũng hướng nàng mỉm cười đáp lễ, sau đó lại mỉm cười nhìn Cổ Trúc Đình đi về phía hắn. Dương Phàm dắt lấy dây cương, cười dài nói với Cổ Trúc Đình:
- Đại công thần của ta, mời lên ngựa!
Cổ Trúc Đình bị chiêu thức ấy của hắn khiến cho chân tay luống cuống, đỏ mặt nói:
- Sao a lang trọng đãi như thế, giết giết ta rồi.
Dương Phàm nói:
- Sao đảm đương không nổi? Ngươi không lên ngựa, ta vẫn dắt ngựa đứng ở chỗ này!
- Thôi thôi thôi, ta lên, ta lên!
Cổ Trúc Đình có thể chịu không nổi, vội vàng tiến lên nắm chặt lấy yên ngựa, hoảng hốt đạp ở bàn đạp dưới chân, lại không lập tức nhảy lên đi, Dương Phàm thấy thế ở sau lưng nàng chặn lấy một phen, nâng cũng không cần gấp, Cổ Trúc Đình giống như bị bàn ủi nóng sau lưng, người lên ngựa, suýt nữa lại trượt xuống, khi cầm chặt yên ngựa, đã xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, xoay người cũng lên ngựa của mình, cùng đám người Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương cất giọng cáo biệt, liền cùng Cổ Trúc Đình song song đi. Cổ Trúc Đình cố ý che dấu bối rối của mình, trên mặt nóng lên, liền mỉm cười nói:
- Hoàng lữ soái đều thăng quan, a lang lần này kể ra công rất vĩ đại, Hoàng đế tất nhiên cũng sẽ đề bạt rất lớn?
Dương Phàm mỉm cười lắc đầu nói:
- Ngày mai sẽ thấy rõ ràng ngay thôi, ta chẳng muốn đoán, nhưng thật ra ngươi công lao không nhỏ, đáng tiếc ngươi không phải người trong triều đình, không thể phong thưởng. Hoàng đế không thưởng, ta cũng không thể để lạnh lẽo lòng công thần.
Cổ Trúc Đình liếc hắn một cái, kinh ngạc hỏi:
- A lang muốn thưởng ta cái gì?
Dương Phàm nháy nháy mắt với nàng, nói:
- Ngươi đoán đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.