Say Mộng Giang Sơn

Chương 966.2: Đưa quân vào tròng nhau (2)




Cho tới nay chính là như vậy, triều đình cũng như vậy. Họ đều biết lương thực vận chuyển bằng đường thủy quan trọng, cũng biết là vận tải đường thủy quan trọng. Nhưng trong quá trình này, chỉ quên mất tác dụng của con người, quên mất những thủy phu đã vật lộn với sóng gió, đi thuyền vượt sông để vận chuyển lương thực tới kinh thành.
Bởi vì coi trọng vận tải đường thủy nên triều đình sẽ đẩy mạnh nạo vét đường sông, sửa đê kè. Vì coi trọng vận tải đường thủy nên mới có quan viên chuyên trách giao thông vận tải đường thủy, bảo đảm tuân thủ quy tắc của mỗi bước từ thu thập lương thực tới nhập kho, bảo quản.
Nhưng trong quá trình này, không ai nhắc tới những tào đinh. Có lẽ là vì họ biết là những tào đinh này cả đời phải kiếm sống dựa vào những chuyến đi, không cần lo lắng chuyện họ lười biếng bỏ việc nên mới không để ý tới sự tồn tại của họ. Vì thế, các thủy phu ở Bá Thượng và ở người ở gần Trường An cả đời không qua lại với nhau. Mặc dù có một số người trong thành cũng biết một số chuyện ở đây cũng vì không liên quan tới mình, vì cho rằng người Bá Thượng dã man, ngang ngược nên ngoảng mặt làm ngơ.
Nhưng loại đóng cửa và độc lập này cũng không phải là tuyệt đối. Nhất là nếu thủ lĩnh của các bang hội có thể lợi dụng các chốt vận chuyển để dắt mối, mua chuộc quan viên thì lúc này tại sao lại không nghĩ tới nhờ đến tác dụng của quan phủ?
Hội Ngũ Hành, Quyển tử môn, Thái Bình Bang và đầu não Tây Minh tập hợp lại. Tần Tắc Viễn thay mặt nói:
- Sắp tới Tết Nguyên Tiêu rồi, qua tết là chúng ta phải bố trí xong huyện Dương Châu. Nhưng chuyện ở đây không giải quyết thì làm sao đi được? Lão phu cho rằng muốn phá cục diện ở trước mắt chỉ có cách mời quan phủ ra mặt!
Viên Chí Hằng bang chủ của Thái Bình Bang nhíu mày nói:
- Chuyện này chỉ sợ sẽ rất khó. Những quan lại này đều là những kẻ hai mặt. Chúng ta hứa cho họ lợi ích thì họ để chúng ta thuận lợi. Đây chỉ là sự trao đổi mua bán chứ không phải giao tình, muốn bọn họ ra mặt vì chúng ta thì không có khả năng!
Ngồi bên cạnh gã là con trai của Phó Lão Tam. Y mới vừa mới kế vị chức bang chủ, trên người còn mặc đồ tang. Người này mặc dù mang mối thù giết cha nhưng cũng không phải loại người lỗ mãng, nghe vậy liền nói:
- Lời của Viên bang chủ rất đúng. Hơn nữa sau lưng của đối phương cũng không phải là không có quan phủ làm chỗ dựa. Nghe nói Kiều gia tào khẩu là người của Độc Cô thế gia?
T
ần Tắc Viễn nói:
- Ta đã nghe ngóng rồi, Độc Cô thế gia tuy năm đó là gia đình quyền thế ở Quan Lũng nhưng giờ cũng đã sa sút rồi. Độc Cô thế gia vì mất thế ở trong triều nên mới chuyển sang kinh doanh để kiếm lời. Các người không nên các gọi là danh tiếng thế gia hù dọa.
Những quan viên này đã ăn của chúng ta lâu như vậy, sẽ không ra mặt vì chúng ta sao? Thật sự bọn họ không cần quan tâm tới chúng ta, nhưng họ quan tâm là quyền uy của mình đã bị người khác khiêu chiến, cho nên chúng ta chỉ cần muốn họ ra mặt… Hai vị đều là người thông minh, không cần ta nói cũng hiểu rồi chứ?
Hai người do dự, liếc nhau một cái, chậm rãi gật đầu nói:
- Vậy thì nghe theo lão gia tử!
Ngay vào lúc đó, thủ lĩnh của Thuận tự môn và Nhật Nguyệt Minh, Tam Hà Hội đang thảo luận. Hai bên vốn là lửa nước bất dung, nhưng đợi đến khi xuân về hoa nở thì cả hai bên đề phải lên thuyền kiếm sống, nếu không giải quyết tranh chấp thì đến khi lên thuyền tổn thất sẽ rất lớn.
Về nguyên nhân của sự việc náo loạn này, họ đã quên rồi. Họ không nhớ là các bang phái đã xảy ra xung đột như thế nào, sao lại liên minh với Thuận tự môn. Họ chỉ biết là đâm lao thì phải theo lao, nếu không nhanh chóng giải quyết tranh chấp thì họ sẽ giống như nông dân không gieo hạt vào mùa xuân, cả năm sẽ không có thu hoạch.
- Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Chúng ta phải dứt khoát phá hủy đường đi của chúng.
Người nói chính là Kiều Mộc, từ khi yếu đuối ban đầu tới mạnh mẽ như bây giờ cũng đã lộ ra sự sắc bén.
Hoàng Vân Sơn trợn mắt lên, âm trầm nhìn hắn một cái nói:
- Kiều lão đệ có thượng sách gì?
Kiều Mộc nói:
- Đánh thì không thể đánh nữa rồi, giết một nghìn kẻ địch sẽ tự làm tổn hại tám trăm, rất tổn thương nguyên khí. Ta cảm thấy chúng ta nên mượn uy thế của quan phủ để ngăn chặn bọn họ!
Hoàng Vân Sơn hơi ngẩn ra, do dự lắc đầu:
- Không ổn, mặc dù các người đưa Văn Bân vào đại lao rồi. Nhưng đó là vì Giao Long Hội sụp đổ là vì hậu thuẫn của họ không đủ mạnh. Thật ra, những nhà quyền quý trong thành rất nhiều, rất nhiều người không đứng dưới trướng nhà Độc Cô.
Đối thủ của chúng ta hiện giờ tài hùng thế lớn, vượt xa Giao Long Hội. Đằng sau họ đều là những nhân vật trọng đại trong thành Trường An. Nếu chúng ta có thể mời quan phủ ra tay thì họ cũng có thể. Đến lúc đó, cả hai bên đều là miếng thịt đã đặt trên lò nướng, kết quả ra sao đã không phải do chúng ta quyết định nữa rồi.
Kiều Mộc cười nói:
- Hoàng tiền bối tai mắt nhanh nhẹn, lai lịch của nhà Độc Cô cũng đã rõ. Tuy nhiên, lời nói của Hoàng tiền bối tuy là không sai nhưng cũng có chút không đúng.
Hoàng Vân Sơn nhíu mày lại, nói:
- Có gì không đúng?
Cảm Thiên Hồi của Nhật Nguyệt Minh cũng mở to hai mắt nhìn, chăm chú lắng nghe.
Kiều Mộc nói:
- Hai vị đều biết Tào khẩu chưởng đà của Thuận tự môn là Độc Cô Văn Đào, là người của Độc Cô thế gia. Người này có một người anh họ, tên là Độc Cô Húy Chi hiện giờ là Lang tướng của Thiên Kỵ của Võ Lâm Vệ. Hiện giờ người này ở ngay tại Trường An, vì… Hoàng thượng sắp dời đô!
Tin tức này đối với Hoàng Vân Sơn và Cảm Thiên Hồi mà nói đều có chút chấn động. Họ biết trong thành có rất nhiều quan lại, còn có một đạo cấm quân lớn, nhưng không biết rõ về mục đích họ tới Trường An. Nhưng thật ra nghe thấy có quan lại tới Trường An, muốn cải tạo đường sông, họ rất quan tâm xem có lợi gì hay không, không ngờ là qua Kiều Mộc lại biết được một tin tức quan trọng như vậy.
Những thế gia này tuy là đã suy sụp nhưng tin tức vẫn nhanh nhẹn hơn với họ. Kiều Mộc vừa nói tin này từ nhà Độc Cô có lẽ là sẽ không sai. Hai người đều nghĩ tới sau khi Hoàng thượng dời đô, vận tải đường thủy của Trường An càng thêm thịnh vượng, trong lòng trước tiên là vui vẻ, nhưng sau đó nghĩa tới cảnh tranh giành lại không khỏi nhíu mày.
Kiều Mộc trầm giọng nói:
- Những người tới này không chỉ là cấm quân, cũng không chỉ là quan công bộ, quan Hộ bộ còn có quan lại của Hình bộ, Ngự sử đài. Các vị sao không nghĩ một chút, họ tới Trường An là vì cái gì?
Với sự miêu tả của Kiều Mộc, tình hình đã từ từ mở ra trước mắt Hoàng Vân Sơn và Cảm Thiên Hồi: Hoàng thượng sắp dời đô về Trường An đã xa cách hai mươi năm, đương nhiên cần tu sửa Trường An một phen.
Vì thế bà ta phái Hộ bộ tới đây điều tra hộ khẩu dân sinh, phái công nhân tới tu sửa cung thất, sửa cầu trải đường, phái Hình bộ tới bắt những kẻ phạm pháp. Vậy thì Ngự sử đài tới đây làm gì?
Bên cạnh Hoàng thượng cũng có thân sơ khác nhau. Bây giờ Hoàng thượng muốn dời đô về Trường An, những kẻ thân cận đó làm thế nào? Đương nhiên cần phải loại bỏ bớt người ở Trường An, quan lại Hoàng thượng không tín nhiệm cũng phải loại bỏ, Ngự sử đài chính là đến để điều tra.
Hiện giờ Bá Thượng biến động bất ngờ, trong thành Trường An lại đột nhiên có thay đổi lớn. Những quan lại chúng ta đã nhiều năm kết hợp làm ăn rất có thể sẽ bị điều đi nơi khác. Một khi đã như vậy thì sao không để bọn họ ra mặt cho chúng ta lần cuối? Họ không muốn trước khi mất chức kiếm chác một lần cuối sao?
Lời nói của Kiều Mộc Hoàng Vân Sơn và Cảm Thiên Hồi rất hiểu nhưng điều này cũng không thể làm tiêu tan sự nghi ngờ trong lòng họ.
Đợi cho Kiều Mộc nói xong, Cảm Thiên Hồi nói:
- Nếu là như vậy, không sợ bọn họ không giúp chúng ta, nhưng chúng ta có thể làm vậy thì đối thủ cũng có thể làm như vậy. Làm sao mà huynh xác định được nhờ sự giúp đỡ của quan phủ thì chúng ta sẽ thắng?
Kiều Mộc nói:
- Ta vừa nói rồi, Độc Cô Húy Chi là lang tướng ở Thiên Kỵ, mà tướng quân Dương Phàm của Thiên Kỵ có quan hệ rất mật thiết với những quan lại của Hình bộ và Ngự sử đài được phái tới Trường An. Các người nói xem, trận này ai có thể thắng?
Hoàng Vân Sơn và Cảm Thiên Hồi liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.