Say Mộng Giang Sơn

Chương 980: Dịu dàng ôm trọn




Tin tức Dương Phàm bị ám sát truyền vào Dương phủ, chén trà trong tay Tiểu Man rơi xuống đất, vỡ nát.
Dương Phàm đi phía tây Quan Lũng, xuôi nam biên cương, bắc ứng phó Khiết Đan, đều từng vào sinh ra tử, nhưng mỗi lần đều là có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, không cần nói thương thế nghiêm trọng như vậy, đi phía tây Quan Lũng, xuôi biên cương phía nam da cũng chưa bị rách, khi ở Khiết Đan thân vùi ở doanh trại địch, hắn cũng chỉ bị thương nhẹ trên đùi.
Ai có thể nghĩ đến, lần này tâm phúc của triều đình, ngay tại kinh đô thứ hai Trường An, hắn đột nhiên thân bị trọng thương, sinh tử khó liệu. Tiểu Man cố lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng lên, đối diện người tới báo :
- Ngưu quản sự, vị quan sai này đi đường vất vả, ngươi đến phòng chi lấy năm xâu tiền, tỏ lòng biết ơn!
Quan sai kia vừa nghe, không kìm được vui mừng, luôn miệng tạ ơn không ngừng. Sau khi Ngưu quản sự dẫn quan sai kia rời đi, Đào Mai và Tam tỷ nhi hầu hạ ở một bên lập tức xông lên, thay đổi thanh sắc nói với Tiểu Man:
- Đại nương tử, a lang gặp chuyện, sinh tử chưa biết, nên thế nào cho phải?
- Sợ chuyện gì?
Tiểu Man lớn tiếng quát bảo ngưng lại, nói:
- A Lang ở Trường An xa xôi, cấp bách, hữu dụng sao?
Đào Mai và Tam tỷ nhi vâng dạ cúi đầu, Tiểu Man cúi đầu trầm tư một lát, dặn dò nói:
- Chúng ta bản thân không nói, sợ cũng rất nhanh sẽ có tin đồn truyền đến, hai người các ngươi lập tức thông báo đám người trên dưới trong phủ, đối với tin tức này giữ miệng giữ mồm, nhất là chỗ a Nô ấy, ai dám tiết lộ một chữ, nghiêm trị không tha!
Đào Mai và Tam tỷ nhi vội vàng lên tiếng trả lời lui ra. Hai người vừa đi ra ngoài, Tiểu Man lập tức nhũn hai gối ra, ngã ngồi đến ghế. Nàng sao không hoảng hốt, sao không sợ chứ? Đột nhiên nghe tin tức như vậy, nàng cũng như bất cứ người nào đều lo lắng sợ hãi, nhưng lang quân không có nhà, nàng chính là người chủ gia đình, ai cũng có thể loạn nàng không thể loạn, nếu không cái nhà này còn duy trì thế nào?
- Đô! Ục ục! Tút tút tút ục ục!
Một hồi có tiếng cười truyền đến, Dương Niệm Tổ tóc cắt kiểu trái đào, mặc một bộ tiểu áo cà sa đáng yêu, trong tay khua lên một cây gậy xông vào phòng khách, vừa mới cùng mẫu thân học được chút võ công tuy nói hiện tại liên khoa chân múa tay cũng còn không xong, tuy nhiên tiểu tử kia lại thích múa thương xách bổng như vậy.
Trong miệng của cậu ngậm một cái còi đồng quan, hình dạng cái còi là một con chim nhỏ đáng yêu, thổi liền phát ra tiếng cười dễ nghe.
- A nương... A? A nương khóc?
Dương Niệm Tổ miệng buông lỏng, cái còi đến rơi xuống, trên cái còi có dây đỏ, đeo ở trên cổ của cậu, cái còi rủ xuống xuống dưới đung đưa trước ngực. Dương Niệm Tổ bước nhanh chạy đến bên Tiểu Man, dựa vào trong ngực của nàng mở lớn hai mắt kinh ngạc nhìn Tiểu Man, khiếp vía thốt:
- A nương làm sao vậy?
Tiểu Man vội vàng lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói:
- Tiểu tử ngốc, mẫu thân nào có khóc, mới vừa rồi bị bụi vào mắt.
Dương Niệm Tổ chớp chớp mắt to, nói:
- Trong phòng không có gió, ở đâu ra cát?
Tiểu Man nhéo cái mũi nhỏ cậu một cái, sẵng giọng:
- Là con lanh lợi, không có cát, nhưng trên trần nhà có bụi a.
- Ồ!
Dương Niệm Tổ bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, khờ thanh hỏi:
- A nương phụ thân khi nào thì trở về vậy?
Tiểu Man trong lòng đau xót, sâu kín nói:
- Bảo Bảo nhớ phụ thân rồi hả?
Dương Niệm Tổ chu cái miệng nhỏ nói:
- Dạ, Bảo Bảo nhớ phụ thân lúc thượng nguyên phụ thân cũng không về nhà, cũng không dắt người ta đi xem đèn, con của người khác đều có phụ thân ẵm con muốn cùng phụ thân đi hồ lớn câu cá lớn, phụ thân trước đó đã đồng ý với Bảo Bảo đấy.
Tiểu Man suýt nữa lại trào nước mắt ra, khẩn trương nói:
- Nhanh thôi, cha con sắp trở về rồi, con nha, cũng không được ham chơi, cha con đã dặn qua tiết xuân, tìm cho con một người dạy con và tỷ tỷ con học...
Dương Niệm Tổ vừa nghe đi học, khẩn trương tìm cớ nói:
- A! Bảo Bảo còn phải đi tìm tỷ tỷ chơi, mẫu thân tạm biệt, Bảo Bảo đi đây!
Nói xong bỏ chạy, Tiểu Man bậc cười nói:
- Tên tiểu tử thối này!
Trong khách sảnh lại yên tĩnh, Tiểu Man nghĩ một lát, cất bước ra phòng khách, đi về nơi sân nhỏ a Nô ở. A Nô lúc này đã sắp lân bồn, bụng của nàng cao cao, nhưng những nơi khác lại cũng không mập, hơn nữa sau lưng gầy yếu, tựa như đầu cành điểm một trái cây cực lớn, được lót một tấm đệm, nhìn dường như muốn gãy.
Trải qua một mùa đông, cuối cùng xuân về hoa nở, lúc này a Nô đang thanh thản dễ chịu ngồi ở hoa viên phía sau, uể oải phơi nắng, vừa thấy Tiểu Man tới, a Nô vội định đứng lên, Tiểu Man vội bước tới trước một bước đè nàng lại, khiển trách nói:
- Tỷ muội trong nhà, sao khách khí vậy, ngươi nằm đi.
A Nô "Dạ" một tiếng, vội vàng hỏi:
- Nghe nói có người từ Trường An mang giúp thư lang quân đến?
Tiểu Man âm thầm kinh hãi, trong nhà có việc lớn việc nhỏ gì, nô tì thân tín lập tức sẽ chạy tới bẩm báo chủ tử, lần này may mắn nàng phản ứng mau, đúng lúc hạ lệnh, nếu không a Nô trong thời kỳ quan trọng của việc thai nghén, nếu chẳng may nghe xong tin tức hoảng sợ lo lắng có gì không hay, nàng sao có thể giải thích với lang quân đây.
Tiểu Man cố tình thong dong nói:
- Ừ, hắn hồi âm nói rất nhớ mọi người, cũng tính toán rằng ngươi đã sắp đến kỳ sinh nở, nhưng hắn đang bận công sự nên cũng chưa về, trong lòng không an tâm, dặn ta chuẩn bị cho ngươi nhiều thức ăn cho ngươi ăn ngon miệng một chút, bên người nên có vài người phụ nữ tuổi cao, có kinh nghiệm hầu hạ phụ nữ sinh sản...
Trong lòng A Nô ngọt ngào, rất hạnh phúc hỏi:
- Hắn còn nói cái gì nữa không?
Sống mũi Tiểu Man cay cay, bản thân mạnh mẽ cười nói:
- Hắn còn nói, hắn thích nha đầu, hy vọng ngươi có thể sinh cho hắn một cô con gái ngoan xinh đẹp.
A Nô "Hừ" một tiếng, nhăn mũi nói:
- Nha đầu có cái gì hay, ta lại thích tiểu tử, ngươi xem Niệm Tổ rất đáng yêu, cái thai này, ta lại muốn sinh một tiểu tử bụ bẫm.
A Nô nói xong cũng cười rộ lên, vỗ về chỗ bụng nhô cao cao, cảm thụ được đứa nhỏ máy thai kỳ diệu. Lang quân không thể về trước khi đứa nhỏ sinh ra cố nhiên là một việc tiếc nuối, nhưng một sinh mệnh nhỏ trong bụng của nàng thành hình thai nghén, sắp sinh ra, làm một người mẹ, không có gì so sánh có thể làm cho nàng chờ mong và thỏa mãn như vậy.
******
Vĩnh Thái Công chúa Lý Tiên Huệ vỗ về cái bụng cao cao, vẻ mặt an tường, dịu dàng mà chỉ có phụ nữ có thái là có.
Võ Diên Cơ cười nhìn ái thê, trong lòng cũng là vô cùng thỏa mãn, vợ của y chẳng những xinh đẹp độ lượng, hơn nữa lại dịu dàng hiền lành, đây là phúc khí của y.
Mấy cô con gái của Hoàng Thái Tử nhạc phụ thuở nhỏ ở sơn thôn, tuy rằng đọc sách tập viết, nhưng phần lớn không biết lễ, hiện giờ chợt tôn quý lên, có người biến thành xa hoa dâm dật, có người biến thành ngang ngược, nhưng nương tử của y tuy là con gái của Vi hậu nhưng tính tình lại cực kỳ dịu dàng vả lại biết thư đạt lễ, ở trong các tỷ muội cũng coi là lạ thường.
Hoàng trưởng tôn lý Trọng Nhuận cùng ở bên cạnh bọn họ nói chuyện, vợ chồng Võ Diên Cơ phải vào cung hướng hoàng bà nội thỉnh an đấy, kết quả bên trên Lệ Xuân Đài truyền ra tin nói là Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương quan trọng, hai người liền đợi ở bên ngoài. Vừa rồi Lý Trọng Nhuận muốn đi ngự hoa viên, trên đường đi qua nơi này, nhìn đến muội muội, em rể, liền cùng bọn họ bắt chuyện.
Ba người đang nói chuyện, chợt thấy một người từ phía Phụng Thần Giám đến, tới Lệ Xuân Đài cũng không cần người thông báo liền ngông nghênh đi vào, Lý Tiên Huệ kinh ngạc nói:
- Người nọ là ai, tại sao xuất nhập cung đình tùy tiện như thế.
Lý Trọng Nhuận liếc bóng dáng người nọ một cái khinh miệt nói:
- Người nọ là Phụng Thần Giám Thừa Trương Xương Tông.
Lý Tiên Huệ nghe đồn đại hoàng tổ mẫu nạp thiếu niên đẹp tràn ngập nội cung, biết trong đó được sủng ái nhất đó là Trương thị huynh đệ, không khỏi kinh ngạc nói:
- Hoá ra người này chính là Trương Xương Tông, nhân xưng Liên Hoa Lục Lang? Cũng thật sự là phong thần như ngọc, tuấn tú hơn cả nữ tử.
Võ Diên Cơ khinh thường nói:
- Chẳng qua chỉ là trai lơ lấy nhan sắc làm vui vẻ cho người thôi, thân xác thối tha thì tốt thế nào? Lại nói tiếp hắn coi như là con cháu quý tộc, hậu nhân Tể tướng, làm như thế, không phải bôi nhọ nề nếp gia đình đó sao, nếu là ông nội hắn dưới suối vàng biết gia môn bất hạnh, có con cháu hư đốn, sợ là thành quỷ cũng chưa mặt gặp người.
Võ Diên Cơ và Lý Trọng Nhuận ngươi một lời ta một câu mỉa mai chế giễu đối với hành vi Trương Xương Tông lấy thân hầu hạ cầu vinh hoa phú quý, không nghĩ tiểu nội thị hầu hạ bên cạnh có người là tai mắt của Nhị Trương, tiểu nội thị này ghi nhớ lời của bọn họ trong đầu, vẻ mặt không biểu lộ gì rời đi...
Bắc thành Trường An, Thiên Kỵ đại doanh, soái trướng.
Dương Phàm tựa vào gối dựa, trên người đắp một tấm thảm nhung mềm mại. Cổ Trúc Đình nghiêng người ngồi ở bên giường, trong tay bưng một chén canh vịt đông trùng hạ thảo.
Váy xuân mỏng, eo tinh tế, mông dồi dào, bởi vì ngồi bên cạnh thoải mái phập phồng động lòng người đường cong mông eo dường như giai điệu bản nhạc lưu loát tuyệt đẹp.
Dương Phàm đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, sau khi liên tục bảy vị danh y đều xác nhận hắn quả thật không chết được, Cổ Trúc Đình gần như tạ ơn tất cả thần Phật, nếu không phải là không rời khỏi Dương Phàm được, Dương Phàm phỏng chừng nàng sẽ đi tất cả chùa miếu đạo quan trong thành Trường An để lượt bái tạ đấy.
Hiện tại Dương Phàm vẫn chưa được ăn cháo, chưa được uống nước, Cổ Trúc Đình hận không thể đem tất cả thứ tốt đều nhét vào trong bụng của hắn để bù lại tổn thất mấy ngày qua. Thật ra Dương Phàm cảm thấy bản thân tuy rằng suy yếu, nhưng không gầy, nhưng ở trong mắt Cổ Trúc Đình, lang quân của nàng dường như đã gầy trơ cả xương rồi.
Với tài lực của Dương Phàm, tự nhiên có thể mua được hết thảy thực vật tốt nhất, nhưng có nhiều thứ là có thể gặp nhưng không thể cầu được, cũng không phải có tiền có thể mua được, vật như vậy Độc Cô thế gia lại có, Độc Cô Vũ cũng không keo kiệt, dốc hết tất cả, phàm là thiên tài địa bảo lấy được, thuốc bổ quý hiếm đều toàn bộ đưa đến.
Bởi vì Độc Cô Húy là Thiên Kỵ doanh lang tướng, Độc Cô gia hành động hoàn toàn có thể bị cho là Độc Cô Húy cố gắng cung phụng nghênh đón thượng cấp, cho nên đưa thuốc bổ tới thậm chí không cần che che giấu giấu, công khai mang đến.
Đối với việc trong lúc Dương Phàm thập tử nhất sinh, Độc Cô thế gia tạm hoãn hành động, Dương Phàm cũng lơ đễnh, Độc Cô gia là đồng bọn cùng hắn hợp tác, không phải bộ hạ của hắn, liên quan đến sinh tồn và tiền đồ của toàn bộ Độc Cô thế gia, lựa chọn của Độc Cô Vũ ngay lúc đó không gì đáng trách, hơn nữa cũng coi là sáng suốt.
Nhưng Độc Cô Vũ thẹn trong lòng, thấy Dương Phàm không hề chỉ trích, trong lòng càng thêm áy náy. Có lẽ là xuất phát từ tâm lý đền bù, y chẳng những vơ vét hết thảy thiên tài địa bảo bổ dưỡng thân thể cho Dương Phàm, hơn nữa hành động sau này cũng toàn lực ứng phó, phối hợp với địa đầu xà địa phương, đem toàn cảnh mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp khổng lồ bao phủ trên không thành Trường An này bày ra trước mặt Dương Phàm.
- Nào, uống thêm một hớp!
Cổ Trúc Đình cong làn môi mỏng non nớt, nhẹ nhàng thổi nguội thìa canh.
Môi đỏ mọng trong sáng thịt quả lệ chi như mới lột, thân mình còn xinh đẹp tuyệt trần, súp ngon bổ lại mỹ vị mười phần, Dương Phàm thích ý uống một ngụm nước ngọt ngào, nhẹ nhàng rung đầu, Cổ Trúc Đình lập tức cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước đọng khóe môi cho hắn.
Đôi tay xinh đẹp tao nhã thon non mềm, có thể mạnh mẽ giết người không tính toán, cũng có thể là dịu dàng săn sóc, giữa mây mưa thất thường, đều phải xem đối diện mình là ai có thể được Cổ đại sát thủ dịu dàng phụng dưỡng như thế, ngoại trừ cha nàng, cũng chỉ có vị Dương Nhị gia này mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.