Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều

Chương 2: Thiểu năng nhân tạo quả là danh bất hư truyền




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sao tụi em lại có huy hiệu bạn thân ấy hả?" Giang Ảnh ngồi ở ghế sau ô tô, cậu thờ ơ xoay hạt óc chó, "Em cũng không biết, tự nhiên có, chẳng nhớ có từ bao giờ."
Huy hiệu bạn thân duy nhất trợ lý Trần có là với cô bạn gái mình hẹn hò ba năm trời. Nhìn Giang Ảnh với Thích Trục mỗi ngày cãi nhau, cãi ra cả cái huy hiệu bạn thân, hắn cũng chả dám gật bừa.
Quà bên nhà tài trợ tặng nhìn khá đáng yêu, Giang Ảnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng quyết định mang nó về. Chim cánh cụt mập mập, lúc bóp cực kỳ thích tay.
"Ồn ào trên Weibo cậu đừng nhảy vào góp vui nữa. Tối nay công ty sẽ hỗ trợ dập hot search." Trợ lý Trần căn dặn.
"Yên tâm đi, em đảm bảo sẽ không cầm tài khoản nghệ sĩ đi cãi nhau đâu." Giang Ảnh ôm con chim cánh cụt trong lòng, cậu thề thốt hứa hẹn, "Cá nhân em cảm thấy cư dân mạng thời nay lúc nói xấu sau lưng người khác phải biết lo lắng hậu quả sau này."
"À đúng rồi." Trần Sơ chợt nhớ ra một chuyện, "Mới đây công ty muốn cho cậu đi thử vai một bộ phim truyền hình."
"Bộ nào cơ?" Giang Ảnh đang định mở cửa xe, cậu nghe vậy thì dừng lại.
"Đại IP¹ hồi trước tuyên truyền khắp nơi ấy, tên《Đúng dịp tuyết rơi》, thể loại chính kịch, tiên hiệp, cổ trang."
(1) Đại IP: IP là viết tắt của Intellectual Property, ở đây chỉ bộ phim được chuyển thể từ một bộ truyện có danh tiếng lớn.
"Để em diễn vai nào?" Giang Ảnh bóp bóp con chim cánh cụt, "Chắc chắn không phải nam chính rồi, em biết mình biết ta lắm, cả giới đều biết em là diễn viên gà mờ, không diễn nổi nam chính."
Trợ lý Trần bật cười: "Đạo diễn muốn để cậu diễn nhân vật phản diện trong phim, Tuyên Mạt Linh."
"Vì sao?" Giang Ảnh chẳng hiểu kiểu gì.
"Là vì..." Trợ lý Trần dừng mấy giây rồi vội nói, "Đạo diễn cảm thấy cách cậu hành xử khá là giống nhân vật phản diện. Nếu ở trong phim cậu bị nhân vật chính hành ra bã thì cư dân mạng coi phim chắc chắn sẽ vui vẻ lắm."
"Đấy là nguyên văn lời đạo diễn nói." Trợ lý Trần nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa đây cũng là do cư dân mạng vote, là dân ý đấy."
Giang Ảnh: "???"
"Em không diễn!" Giang Ảnh cự tuyệt, "Dù em có lắm tai tiếng thì cũng cần mặt mũi chứ."
Một tay Giang Ảnh ôm con chim cánh cụt, bên tay còn lại cậu xách túi giấy Thích Trục đưa, cậu mở cửa xuống xe: "Kỹ năng diễn xuất của em kém, tiểu thuyết với kịch bản của người ta bỏ ra biết bao nhiêu công sức, em không đi hại người đâu."
Giang Ảnh đứng dưới ánh đèn đường, cậu vẫy tay chào trợ lý rồi quay người đi về nhà.
Trần Sơ nhìn Giang Ảnh rời đi chỉ biết lắc đầu bất lực. Hắn rút điện thoại ra, gọi đi một cuộc điện thoại.
"Em ấy không đồng ý à?" Giang Tầm ở đầu bên kia của điện thoại hỏi.
"Không đồng ý." Trần Sơ nói, "Cậu ấy bảo không muốn gây họa cho kịch bản hay của người ta."
"Lát nữa tôi gọi điện cho em ấy." Giang Tầm cúp máy.
*
Thích Trục không đáng yêu, cơ mà bé cánh cụt đáng yêu. Giang Ảnh đặt con chim cánh cụt bông ở đầu giường rồi nhìn chòng chọc vào cái loa thông minh. Trong sách hướng dẫn bảo nó là trí tuệ nhân tạo có thể nói chuyện được với con người. Hơn thế nữa, nó còn có chức năng tự điều chỉnh, dựa vào nội dung đối thoại trước đó để điều chỉnh những cuộc đối thoại sau này.
"Chào bạn nhé, mình là Dưa Nhỏ." Sau khi khởi động, loa thông minh chủ động chào hỏi một câu.
"Ấu trĩ." Giang Ảnh liếc nhìn cái loa, cậu ứ thèm trả lời.
"Sở thích của mình là ca hát, còn sở thích của bạn là gì thế?" Loa thông minh không chịu bỏ cuộc.
"Sở thích của tao à..." Giang Ảnh bị nó khơi dậy một xíu hứng thú, "Tao nhã thoát tục lắm, mày không hiểu được đâu."
Diễn viên gà mờ Giang Ảnh tính cách vốn cởi mở, ngoại trừ thích cãi nhau với kiếm chuyện ra thì cậu chỉ còn mỗi một sở thích, đó là ăn dưa.
Người bình thường ăn dưa xong là quăng ra sau đầu, còn cậu ăn xong thì tiện tay lưu lại.
Ai đi hát "xảy ra sự cố", ai trở mặt với fan lớn, cậu còn biết rõ hơn chính chủ. Giang Ảnh thích thu thập mấy thứ này hơn là đóng phim. Sau khi hít drama chán chê, cậu sẽ lưu hết chúng vào ổ cứng. Dưa trong giới giải trí cậu còn biết rõ hơn nhiều blogger.
Giang Ảnh mở laptop, vào mục phân loại, tìm được thư mục lưu tên Thích Trục. Trên màn hình máy tính hiện ra một chiếc video, cậu kéo nó vào trong thư mục.
Trong thư mục này là tất cả scandal của Thích Trục do cậu thu thập được. Nhỏ thì là lúc mới vào giới, Thích Trục nhận nhầm fan của mình, lớn thì là Thích Trục ở đoàn phim mắng người. Mỗi một chiếc scandal đều được Giang Ảnh lưu giữ cẩn thận trong máy.
"Scandal của Thích Trục đáng yêu hơn bản thân cậu ta nhiều." Giang Ảnh lầm bầm, "Con người cậu ta không ổn cho lắm."
Loa thông minh ở phía sau túm được cái tên trong lời Giang Ảnh nói, nó tự khởi động chức năng tìm kiếm thông tin: "Thích Trục là một diễn viên nổi tiếng, trên mạng đồn cậu ấy là con trai của đạo diễn Thích An. Tác phẩm tiêu biểu bao gồm..."
"Dưa Nhỏ câm mồm." Giang Ảnh vừa nghe thấy tiếng của loa thông minh đã quay đầu nhìn nó, cậu thuận miệng nói, "Thích Trục là cái đồ lãnh cảm."
"Nghe thấy rồi, đã thay đổi thông tin: Thích Trục là cái đồ lãnh cảm. Lần kiểm tra sau mình sẽ cung cấp cho bạn thông tin mới của từ khóa." Trí tuệ nhân tạo bạn học "Dưa Nhỏ" nói vậy đấy.
Giang Ảnh: "?"
"Tùy mày." Giang Ảnh chẳng thèm quan tâm từ khóa đã được lưu lại. Chắc chắn lúc ở nhà chẳng mấy khi cậu nhắc đến tên Thích Trục đâu.
Lúc Thích Trục đọc diễn văn ở buổi dạ tiệc, cậu giơ ngón giữa với cậu ta, xui rủi thế nào lại bị cậu ta nhìn thấy. Sau đó Thích Trục đọc diễn văn nhảy cóc một khúc ở đoạn giữa. Trong buổi dạ tiệc có bao nhiêu người, thế mà chỉ có mình cậu phát hiện ra.
Sau khi dạ tiệc kết thúc, cậu chạy đi tìm nhà tài trợ để xin video, gom góp lại, 50GB scandal của Thích Trục lại có thêm một thành viên mới rồi.
Trong mắt fan, Thích Trục là một người cực kỳ hoàn hảo. Nhưng mà ở chỗ của cậu thì cậu ta chẳng hoàn hảo gì cho cam.
Sau khi Giang Ảnh tắm xong, cậu thấy có ba cuộc gọi bị nhỡ, cả ba đều là của anh trai cậu.
"Có chuyện gì thế anh ơi?" Giang Ảnh gọi lại.
"Trợ lý của em đã nói em biết chuyện phim truyền hình chưa?" Giang Tầm hỏi.
"Anh hai à..." Giang Ảnh nghiêm túc nói, "Bây giờ đã là bao nhiêu giờ rồi, anh là người đã có gia đình, giờ này không đi hưởng thụ cuộc sống mà còn để ý đến sự nghiệp của em trai làm gì cơ chứ? Vị Vị² đang không vui hả?"
(2) Vị Vị là Cố Vị, anh rể của Giang Ảnh, nhân vật chính của bộ "Meme của anh đẹp hơn anh nhiều" =))
"Vị Vị là tên em được gọi à?" Giang Tầm đáp, "Cơ mà anh thấy em ấy đang vui lắm."
"Đừng tổ lái nữa, nói việc chính đi." Giang Tầm cưỡng ép kéo lại đề tài, "Nhân vật Tuyên Mạt Linh trong bộ《Đúng dịp tuyết rơi》này một phần là do cư dân mạng vote, một phần là do đạo diễn là người quen cũ của ba. Anh mong em có thể thử nhìn đến nhân vật này."
Giang Ảnh im lặng vài giây, cậu hơi ngượng ngùng bảo: "Ngài đạo diễn đó... có phải chưa thấy em diễn phim thần tượng dở đến mức nào không?"
"Quả thực là chưa thấy, nhưng ông ấy cảm thấy chắc chắn diễn xuất của con trai ảnh đế không thể kém được." Giang Tầm dừng lại một lát rồi mới nói tiếp, "Chín giờ sáng ngày kia, đừng đến muộn đấy. Em cứ tới là được, mấy cái khác thì tùy ý đi."
"Ổng sẽ loại em ngay." Giang Ảnh tự tin nói, "Kỹ năng diễn xuất với kỹ năng đọc lời thoại của em hỏng bét. Nói anh nghe, tối ngày kia bọn em họp lớp cấp hai, em chỉ mong buổi thử diễn kết thúc sớm một chút."
"Ờ, cứ vậy nhé." Giang Tầm muốn cúp máy rồi, "Chúc em sinh nhật vui vẻ sớm. Thích quà gì cứ nhắn tin cho anh qua Wechat."
Mười rưỡi tối, Wechat trên điện thoại của Giang Ảnh náo nhiệt lắm.
[Tề Tuấn]: @Krabby, Giang Ảnh có đây không?
[Trịnh Nhân Nhân]: @Krabby
[Krabby]: Tới đây, tới đây. Cười khằng khặc.jpg

[Tề Tuấn]: Ngày kia mày có đi không?
[Krabby]: Họp lớp thì nhất định phải đi chứ.
[Trịnh Nhân Nhân]: Sau khi tốt nghiệp, lâu lắm rồi tụi mình mới gặp nhau, cơ mà tao chẳng thấy lạ lẫm xíu nào.
[Krabby]: Thật á!
[Tề Tuấn]: Ừa, hồi đi học dăm ba bữa Giang Ảnh lại bị nhà trường gọi loa phê bình, bây giờ dăm ba bữa Giang Ảnh lại bị treo lên hot search, cảm giác thân quen dã man. Những điều tốt đẹp dường như chưa từng thay đổi."
[Krabby]:...
[Kiều Nhạc]: @Krabby nói chính sự đi ba, buổi họp lớp ngày kia Thích Trục có tới không?
[Tề Tuấn]: Hình như cậu ấy không dùng Wechat, nhắn tin trên QQ cũng ứ trả lời luôn. Mày đi hỏi thử cậu ấy đi Giang Ảnh. Tuy hai đứa mày lúc nào cũng cãi nhau, nhưng ít nhiều gì thì cũng là bạn cùng bàn mà, tao nhớ tụi mày hay liên lạc với nhau lắm?
[Krabby]: OK, chuyện nhỏ, tao đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Giang Ảnh nhìn đồng hồ, mười rưỡi tối, hẳn là Thích Trục vẫn chưa ngủ. Cậu vào QQ, mở khung chat với "Lớp Trưởng". Cuộc trò chuyện của hai người vẫn dừng tại chữ "Ừ" của Thích Trục lần trước.
Giang Ảnh luôn cảm thấy con người Thích Trục hơi nhàm chán, không dùng Wechat thì thôi đi, đến cả ảnh đại diện trên QQ cũng là hình con chim cánh cụt được đặt mặc định hồi mới lập nick.
[Krabby]: [Chọt chọt]
[Krabby]: [Chọt chọt]
[Krabby]: [Chọt chọt]³
(3) là cái này nè

[Lớp Trưởng]: Xin chào, tôi đang có việc bận, bây giờ không tiện online. Một lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với bạn.
Chẳng còn cách nào khác, Giang Ảnh chỉ có thể vào danh bạ, tìm số điện thoại Thích Trục rồi ấn gọi đi.
Thích Trục ngồi trong phòng khách đọc kịch bản, tới lúc anh về phòng ngủ mới phát hiện ở dưới góc phải của laptop có ảnh đại diện hình con cua đang lóe sáng. Anh khẽ mỉm cười, đặt kịch bản đang cầm trên tay xuống bàn rồi ấn mở khung chat. Anh chưa kịp nhập tin nhắn thì điện thoại của người kia đã gọi đến rồi.
"Diễn viên nổi tiếng quả nhiên bận rộn thật, không có thời gian trả lời tin nhắn luôn." Thích Trục vừa mới nhận điện thoại, Giang Ảnh đã bắt đầu cà khịa.
"Không bận bằng cậu được. Cậu đang leo hot search mà vẫn có hứng gọi điện tìm tôi cãi nhau à?" Giọng của Thích Trục cứ nhàn nhạt, chẳng thể nghe ra cảm xúc của anh.
"Ài! Không phải cãi nhau, tôi có việc mà." Giang Ảnh vốn là vì có việc nên mới tìm Thích Trục, "Cậu đang làm gì thế?"
Giang Ảnh nghe thấy âm thanh lật trang của Thích Trục ở đầu kia điện thoại.
"Đang đọc kịch bản, phim mới nhận, hơi gấp, cũng sắp phải quay rồi." Thích Trục trả lời.
"Vậy tôi không làm phiền cậu nữa, vào chuyện chính luôn đây." Giang Ảnh gia tăng tốc độ nói "Thích Trục, cậu..."
Thích Trục nghe thấy giọng nói của Giang Ảnh ở đầu bên kia điện thoại bị một âm thanh máy móc cao vút chẳng mang theo tí cảm xúc nào cắt ngang.
"Thích Trục... Thích Trục là cái đồ lãnh cảm!"
Thích Trục: "???"
Giang Ảnh: "..."
Thiểu năng nhân tạo⁴ quả là danh bất hư truyền.
(4) Bạn học Dưa Nhỏ là trí tuệ nhân tạo (人工智能), cơ mà ở đây Giang Ảnh mắng nó là cái đồ thiểu năng (人工智障) 🥲
_ _ _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.