Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều

Chương 23: Người ở đây thì huy hiệu bạn thân cũng ở đây




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Krabby]:???
[Krabby]: Mỉm cười.jpg
[Krabby]: Ngài uống lộn thuốc à?
[Krabby]: Tôi đấm cậu đó.
Giang Ảnh chẳng biết do mình chưa tỉnh ngủ hay do Thích Trục chưa tỉnh ngủ, nói chung là phong cách của đoạn đối thoại này rất không "Thích Trục", nhìn chỗ nào cũng thấy sai sai.
Nhưng mà sau khi bị mấy cái tin nhắn này đập cho mấy phát thì Giang Ảnh tỉnh ngủ hẳn.
Thời gian Thích Trục gọi cậu khá vừa vặn, cũng sắp tới thời điểm xuất phát rồi. Cậu để điện thoại qua một bên, nhảy xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi đi sắp đồ cần mang theo.
Dù gì cũng là chương trình trải nghiệm cuộc sống nên đương nhiên chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Giang Ảnh mở cái vali 28 inch, cậu bỏ mấy bộ quần áo vào rồi bắt đầu ra sức nhét đồ ăn vặt của mình vô.
Cậu mở tủ lạnh ở phòng khách ra, bỏ hết đồ ăn vặt mình nhìn thấy vào trong vali, đến cả bánh quy trên bàn uống nước cậu cũng không bỏ qua, mang hết đi luôn.
Con chó Corgi của Giang Tầm nhìn Giang Ảnh sủa mấy tiếng. Giang Ảnh cúi người, xoa xoa đầu nó: "MVP ngoan nhé, tự chơi đi. Anh trai phải ra ngoài rồi, nếu mà cưng nhớ anh thì cứ lên xem hot search nha."
Chó Corgi Giang Tầm nuôi: "Gâu?!"
Dù rằng quanh năm Giang Ảnh thích ngủ nướng nhưng xưa nay cậu chưa đi làm muộn bao giờ. Tốc độ sắp xếp hành lý của cậu rất nhanh, lúc cậu xong cả rồi thì trợ lý Trần vẫn chưa đến nơi. Giang Ảnh ngồi lại lên giường, bóp bóp hai cái gối ôm hình con cua, đúng tầm tin nhắn trả lời của Thích Trục gửi đến.
[Lớp Trưởng]: Ây?
[Lớp Trưởng]: Đã sắp xong đồ chưa? Đỏ mặt đáng yêu.jpg
[Krabby]: Xong rồi.
[Krabby]: Sao hôm nay tôi nhìn cậu nói chuyện cứ thấy bực hết cả mình, tại sao nhỉ?
[Krabby]: Bé khủng long toát mồ hôi.jpg

Nhất là cái emoji mỉm cười và emoji đáng yêu kia. Mặc dù Giang Ảnh biết "mỉm cười" của Thích Trục thực sự là mỉm cười nhưng cậu vẫn cảm thấy kỳ quái lắm. Chung quy lại, đối với người quanh năm ở nơi đầu sóng ngọn gió cãi nhau với người khác như Giang Ảnh thì ngoại trừ emoji đầu chó hộ mệnh ra thì tất cả những emoji khác cậu đều có thể dùng để cà khịa, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra để giã cho quân địch một trận.
[Lớp Trưởng]: Ờ.
[Lớp Trưởng]: Gặp lại ở sân bay. Tạm biệt.jpg
Cái chữ "ờ" này mới đúng phong cách thường ngày của Thích Trục, sau đó anh cũng không gửi thêm tin nào nữa. Không hiểu sao Giang Ảnh lại cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, đến lúc này cậu mới phát hiện ra bản thân mình đã sớm quen với phong cách nói chuyện nhàm chán khô khan của đối phương mất rồi.
Dù rằng nhìn cái emoji tạm biệt kia thiệt sự rất cọc.
Hai người gặp nhau ở sân bay, vừa thấy nhau đã ân cần hỏi thăm nhau một câu.
Giang Ảnh: "Chào, hương nước hoa của cậu chán thế."
Thích Trục: "Chào, tóc của cậu bị vểnh rồi kìa."
Nơi quay chương trình giải trí này là ở nông thôn, cách thành phố H của bọn họ khá xa, đi đường cũng hết hơn nửa ngày. Mãi tới nhá nhem tối, Giang Ảnh mới ngồi được lên xe để đi tới địa điểm ghi hình.
"Cậu mang theo những gì vậy?" Trước khi lên xe, Thích Trục nhìn cái vali cao bằng nửa người Giang Ảnh, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi một câu.
"Đồ ăn đó."
Thích Trục bị chọc cười, nhưng mà anh vẫn cố nhịn lại, khóe môi hơi giật giật, vẻ mặt của anh khá là thông cảm: "Không mang vô được đâu, xuống xe là phải kiểm tra hành lý đấy, ngoại trừ quần áo thì cậu đừng hòng mang thứ gì khác."
"Hả?" Giang Ảnh cực khổ từ sáng để xếp đầy một vali đồ ăn vặt, nào ngờ đến nơi tổ tiết mục mới kiểm tra, cậu vô cùng kinh ngạc.
"Cậu bị ngốc phải không." Rốt cuộc Thích Trục cũng bật cười, anh giơ tay lên đẩy nhẹ đầu của Giang Ảnh, "Khán giả muốn xem cậu tự tay xuống bếp nấu cơm chứ không phải muốn xem cậu ngồi ăn đồ ăn vặt. Kiểu như cậu thì lát nữa thế nào lúc kiểm tra hành lý cũng bị thu sạch, chỉ để mua vui cho khán giả thôi."
"Vậy... có lục soát người không?" Não Giang Ảnh nhảy số cực nhanh.
Thích Trục nhìn cậu đầy cảnh giác: "Không, cậu tính làm gì?"
Thích Trục cảm thấy có lẽ anh không nên nhắc tới đề tài này, bởi vì sau khi Giang Ảnh biết sẽ không lục soát người, cậu bắt đầu nhét đồ ăn vào túi mình, thậm chí còn nhét cả vào túi của anh.
Đến lúc xuống xe, túi của hai người đều căng phồng
"Hoan nghênh, hoan nghênh, hai cậu tới rồi." Cùng tham gia chương trình này còn có hai vị khách mời khác nữa lần lượt là center của nhóm nhạc nam đang hot T.ATW Phó Chỉ và rapper của T.ATW Trì Vân Khai.
"Người mới tới mau qua đây xếp hàng." Đạo diễn cầm loa hò về phía hai người, "Để bọn tôi xem xem hai cậu mang theo những gì nào."
Không thể không nói, lúc nhìn thấy cái vali to tướng tận 28 inch của Giang Ảnh, ánh mắt của đám staff bên ekip chương trình đều sáng rực.
Trên mặt bàn để mấy đồ do nhóm khách mời trước nộp ra, tuy mới có hai người thôi mà mấy món đồ trên bàn món nào món nấy đều rất là kỳ quặc.
"Hai bọn cậu ai mang la bàn với lều bạt đấy..." Giang Ảnh hỏi.
"Cậu ấy." Phó Chỉ chọc chọc Trì Vân Khai đang đứng cạnh mình, "Lúc nhận việc cậu ấy còn đang chơi game, mãi đến vừa nãy cậu ấy vẫn cứ nghĩ đây là tiết mục sinh tồn nơi hoang dã, đến đá đánh lửa cậu ấy cũng chuẩn bị đầy đủ rồi."
Giang Ảnh: "..."
Tất cả mọi người đều biết, T.ATW là một nhóm nhạc nam cực kỳ không đáng tin cậy.
Lúc bọn họ nói chuyện, bên phía đạo diễn và staff đã mở xong vali hành lý của Thích Trục rồi. Vali hành lý của Thích Trục cũng gọn gàng giống bản thân anh, chỉ có quần áo với vài vật dụng cần thiết, đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, ngoài mấy món đó ra thì không còn bất cứ thứ gì khác.
"Không hổ là thầy Thích, đến đi du lịch cũng là phong cách tối giản." Giang Ảnh lại bắt đầu cà khịa.
Ở một mức độ nào đó, người theo phong cách tối giản còn bị coi là tính tình lãnh đạm. Chỉ có thể nói, cái người này ngoan ngoãn chưa nổi ba phút lại bắt đầu rồi.
"Trước khi xem vali của Giang Ảnh, mọi người có muốn nghe một đoạn ghi âm không?" Đột nhiên Thích Trục nói, "Bởi vì không liên lạc được với Giang Ảnh nên vừa rồi người gửi đoạn ghi âm này mới chỉ mặt điểm tên muốn cho Giang Ảnh nghe."
"Vậy tại sao lúc nãy ở trên xe cậu không nói?" Giang Ảnh hoang mang hỏi.
"Vậy cậu tự nói cho mọi người nghe, lúc nãy cậu bận làm gì ở trên xe thế?"
Giang Ảnh: "..." Ồ, cậu bận giấu đồ ăn.
Đạo diễn vừa nghe thấy có tư liệu sống, đương nhiên là muốn hóng rồi: "Muốn nghe, muốn nghe."
Thích Trục mở app QQ trên điện thoại, ấn vào một đoạn ghi âm do người khác gửi đến: "Giang Trúc Giang! Em có bản lĩnh không nghe điện thoại của anh thì cũng có bản lĩnh đừng trở về nữa!"
Đây là giọng của Giang Tầm: "Em vơ vét hết đồ trong tủ lạnh thì anh còn có thể nhịn, nhưng mà đến cả bánh quy cho chó của MVP em cũng mang cả đi, cái đó tối hôm qua anh mới mua cho nó đấy!"
Mọi người: "Phụt!"
Giang Ảnh: "Cái này..."
"Mau mở vali, mau mở ra." Đạo diễn được tiêm máu gà rồi.
Giang Ảnh chẳng còn cách nào khác, đành vươn tay mở khóa vali. Bởi vì vali bị nhét chật kín nên vừa mở khóa, lắp vali lập tức bung ra, cả một vali đồ ăn vặt được bày hết ra trước mặt mọi người.
Đúng như Thích Trục nói, tất cả đồ ăn vặt được Giang Ảnh vất vả đóng gói đều bị sung vào công quỹ.
"Còn một vị khách mời nữa ngày mai mới đến, các cậu có thể vào ở trước được rồi." Sau khi quay xong khúc này, đạo diễn liền giục khách mời vô nhà ở.
"Hôm qua cậu bảo sẽ thu điện thoại mà, sao đạo diễn không hỏi gì thế?" Giang Ảnh chạy đến bên cạnh Thích Trục, khẽ hỏi một câu.
"Đạo diễn bảo để mọi người tự giác. Không lên Weibo, trong lúc ghi hình thì đừng nghịch điện thoại, những lúc khác thì không có ai quản cậu đâu." Thích Trục cũng khẽ đáp.
"Thế thì tốt quá." Giang Ảnh như trút được gánh nặng, "Tôi còn sợ sẽ mất huy hiệu bạn thân."
"Huy hiệu gì cơ?" Đạo diễn đi ngang qua hai người họ, ông mờ mịt hỏi.
_ _ _
Shiguang: đầu chó hộ mệnh ⬇️

Em hỏi xíu các chị ơi, tại mình chưa đọc meme nên không rõ, Trì Vân Khai với Phó Chỉ ai lớn tuổi hơn thế? Trong bộ kia tác giả có nhắc tới không dạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.