Scandal Của Cậu Đáng Yêu Hơn Cậu Nhiều

Chương 33: Cho cậu cơ hội thực chiến này




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không ngon." Giang Ảnh nói, "Trung hòa thất bại."
"Thế thì trả tôi." Thích Trục giơ tay ra.
Giang Ảnh trả anh một cái túi rỗng, khóe miệng cậu vẫn còn dính chút đường mịn.
"Mồm mép tép nhảy." Thích Trục tiện tay ném bịch giấy ở đầu giường cho Giang Ảnh, đột nhiên anh nhớ tới dáng vẻ lơ tơ mơ của cậu đêm hôm qua, bổ sung thêm một câu, "Nhưng cậu như thế này cũng rất tốt."
Không biết Thích Trục vô tình hay cố ý mà Giang Ảnh đã không đỡ được rồi còn bị bịch giấy đập bụp phát vô đầu.
Giang Ảnh: "..."
Giang Ảnh: "Nể tình bánh quả hồng, tôi cho cậu ba phút đấy."
Có lẽ là để cho hợp với chủ đề nên lịch trình ghi hình cũng không gấp lắm. Vì đêm qua Giang Ảnh bất ngờ sốt cao nên đạo diễn đẩy việc ghi hình bên ngoài xuống buổi chiều. Thời gian buổi sáng sẽ cho các khách mời hoạt động trong nhà, tiện thể ghi lại chút tư liệu thực tế.
Hôm qua lúc đi lên thị trấn, mọi người mua khá nhiều nguyên liệu nấu ăn, năm vị khách mời ở trong nông trường cũng chẳng có việc gì làm nên tính tự mình vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
T.ATW vẫn thường lén lút nấu cơm trong ký túc xá, hai người Phó Chỉ với Trì Vân Khai đều thấy việc nấu một bữa cơm không thành vấn đề. Kỹ năng sống của Thích Trục rất được, anh cũng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ nấu cơm. Còn lại hai con người chẳng biết làm gì bị đá ra bàn ngoài phòng khách ngồi bóc đậu nành.
"Anh Giang này, tôi cảm thấy nhà cậu ai cũng lợi hại ghê." Miêu Dã nói thật lòng thật dạ.
Giang Ảnh gật đầu: "Đúng thế, trừ tôi ra thì nhà tôi ai cũng có tiền đồ."
"Thần tượng của tôi là ba cậu đấy." Miêu Dã phát biểu cảm nghĩ.
Giang Ảnh: "?"
Giang Ảnh: "Ba tôi?"
Miêu Dã mở tivi ở phòng khách, kết nối với mạng rồi search video phỏng vấn của Giang Tranh: "Thế hệ của chúng ta đều xem phim của ông ấy từ ngày bé tí đến tận khi trưởng thành, có một vài quan điểm của ảnh đế Giang Tranh rất độc đáo."
Trên tivi, Giang Tranh đang nhìn vào ống kính, đàm luận về hai đứa con trai của mình: "Hồi nhỏ, bé Trúc Giang nhà chúng tôi rất ngoan, nói chuyện rất ngọt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đến cục đá cũng bị thằng bé dỗ vui."
"Ối, không phải khúc này, chắc là ở phía sau." tay Miêu Dã run run, cậu ta không tưởng tượng ra nổi Giang Ảnh nói chuyện rất ngọt là cái bộ dạng gì.
Giang Ảnh: "..."
"Đáng tiếc là..." một giọng nói từ phía sau uyển chuyển truyền tới, "Bé Trúc Giang bây giờ hết ngoan rồi, gặp người nói tiếng quỷ, gặp quỷ nói tiếng người."
Thích Trục bưng cái đĩa đi qua bên cạnh hai người họ, anh vừa nhìn thấy video phỏng vấn trên tivi liền dừng lại.
"Không giống với phong cách của cậu lắm nha thầy Thích à." Giang Ảnh chẳng buồn ngẩng đầu lên, cậu vẫn chuyên tâm giày xéo đậu nành, "Sao tôi thấy gần đây cách cậu nói chuyện cứ càng ngày càng quái gở thế nhỉ?"
Miêu Dã hơi tò mò nhìn hai người trước mặt, bỗng dưng cậu ta nhớ tới câu "Hiểu rõ nhưng không vạch trần" của Tuyên Hội Đồng.
"Cướp đây! Trong đĩa đựng cái gì?" Ánh mắt Giang Ảnh nhìn lướt qua, vốn dĩ cậu không định nhìn Thích Trục đâu, nhưng bỗng nhiên cậu ngửi thấy mùi thức ăn thơm quá. Giang Ảnh trở tay túm lấy ống quần Thích Trục, không chịu để anh đi.
Có vẻ Thích Trục đã lường trước được hành động của cậu, anh vẫn đứng rất vững: "Cánh gà mới chiên xong."
Giang Ảnh há miệng: "A..."
Anh lựa một miếng trong đĩa, tiện tay đút vào miệng Giang Ảnh. Thích Trục cũng không quên Miêu Dã, anh đặt đĩa xuống bên cạnh hai người họ, ý bảo Miêu Dã tự lấy đi.
"Không nóng lắm, hơi mặn." Giang Ảnh đang gặm cánh gà lúng búng nói.
"Ăn xong rồi mau lột vỏ đậu đi, nói nhiều thế." Thích Trục nhìn Giang Ảnh một cái, có vẻ anh không hài lòng lắm với tốc độ làm việc của người này.
"Anh Giang này, cậu với thầy Thích thân lắm à?" chờ Thích Trục rời đi rồi, Miêu Dã mới rụt rè hỏi điều mình vẫn luôn thắc mắc.
"Thì là bạn cùng bàn đấy. Tiểu học thì tôi không nhớ rõ nhưng mà ba năm học cấp hai với cả năm lớp mười bọn tôi đều ngồi cùng nhau. Lên lớp mười một thì cậu ta đi du học." Giang Ảnh đáp, "Cậu với bạn cùng bàn của cậu không thân sao được?"
"Không nói điêu làm gì, tôi cũng sắp quên mặt của bạn cùng bàn rồi." Miêu Dã thành khẩn nói, "Dù rằng mỗi năm họp lớp đều thấy nhau."
"Thế hai cậu có huy hiệu bạn thân không?" Giang Ảnh ném bồm bộp đậu nành trong tay vào chậu.
"Tôi có với mẹ tôi thôi." Miêu Dã lại càng thành khẩn, có lẽ đoán được Giang Ảnh sẽ nói gì tiếp theo, cậu ta vội thừa nhận luôn, "Phải, anh Giang nói đúng lắm, tôi là con trai cưng của mẹ."
Giang Ảnh: "... Anh Giang của cậu còn chưa kịp nói gì."
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Giang Ảnh gặp người có thể tự mắng mình trước khi cậu kịp mở miệng. Ở mức độ nào đó mà nói thì Miêu Dã cũng đỉnh thật.
Đậu nành do hai người bóc trở thành món cuối cùng được nấu. Lúc Thích Trục đi kiểm tra, anh nhìn một nửa số đậu nành do Giang Ảnh bóc hằn vết móng tay của cậu mà câm nín. Anh liếc nhìn Giang Ảnh, sau đó vẫy tay để cameraman tới quay cận cảnh.
"Xem đi." Giang Ảnh lầm bà lầm bầm, "Người này xấu xa quá chừng."
Miêu Dã: "..."
"Tôi nghe nhân viên kể hôm qua trước khi đi lên trấn, thầy Thích bảo sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu." Miêu Dã hơi hiếu kỳ, "Cậu kêu cậu ấy làm gì thế?"
"Đi vote đó." Giang Ảnh nói, "Còn khen tôi nữa cơ, thầy Thích thực sự chẳng biết khen người ta gì cả."
"Cậu chỉ cần cậu ấy đi vote thôi á?" Miêu Dã không thể tin nổi, "Sao tôi thấy thực ra con người cậu có hơi vô dục vô cầu nhỉ."
"Lời này không phải hợp với Thích Trục hơn à." Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn về phía Thích Trục đang ở trong bếp, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cậu mới phát hiện ra Thích Trục đang nhìn mình rồi.
Chẳng biết có phải do ảo giác của cậu không nhưng Giang Ảnh cứ cảm thấy từ sáng tới giờ Thích Trục đều nhìn cậu chằm chằm.
Nói một cách chính xác thì đây không phải "nhìn" mà là "quan sát", là kiểu ánh mắt có cả sự dò xét và cân nhắc í.
"Tôi là động vật quý hiếm gì sao?" Chịu đựng ánh mắt dò xét này của Thích Trục cả một buổi sáng, Giang Ảnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bởi vậy, sau khi ăn cơm xong, cậu chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, lễ phép bày tỏ sự hoang mang của mình với Thích Trục.
"Ừ, nhóc con thích bắt bẻ người khác là động vật loại một cần được quốc gia bảo vệ." Thích Trục nhàn nhạt đáp, tay anh nhận lấy chén bát Giang Ảnh mới rửa xong đặt vào tủ bát.
Trì Vân Khai cầm ly nước đi nước đi ngang qua cửa bếp nghe được câu này thì sặc nước bọt, cậu ta nhìn Thích Trục, lại nhìn Giang Ảnh, sau đó lắc đầu rời đi.
"Quan sát tôi có thể giúp cậu học được gì sao?" Giang Ảnh đưa cái đĩa cuối cùng cho Thích Trục.
Thích Trục lại không thèm để ý cậu nữa.
Buổi chiều, ekip chương trình thu xếp thuê một chiếc thuyền để nhóm khách mời đi ra hồ câu cá.
Trước khi xuất phát, đạo diễn nhấn mạnh với các khách mời rất nhiều lần: "Chương trình của chúng ta là về cuộc sống thanh nhã, cần phải tĩnh lặng, không được nháo nhào hết cả lên. Mọi người coi như là đi ra ngoài thư giãn thôi, cứ ngồi trên thuyền thả câu là được rồi, không cần trao đổi với nhau quá nhiều."
Sau khi nhấn mạnh xong, đạo diễn chắp tay lại, ông dùng ánh mắt mong đợi, dựng ngón cái làm động tác cố lên với cậu.*
(*) Nghe hơi lạ nhưng nó là như thế này.

Đạo diễn lo lắng quá thôi, trên hồ gió lớn như thế, mới tối qua Giang Ảnh sốt cao xong nên hôm nay cậu bị Thích Trục ép đeo khăn quàng cổ. Anh còn đi mượn ekip chương trình chiếc áo khoác dày cộp, gói Giang Ảnh lại thật kỹ rồi mới đưa cậu lên thuyền.
Mặc nhiều đồ quá nên khó cử động, Giang Ảnh bày ra vẻ mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc, ngồi ôm cần câu cả một buổi chiều. Khó lắm đạo diễn mới quay được mấy cảnh khiến ông thấy hài lòng.
Buổi chiều đi câu cá nên buổi tối bọn họ cũng ăn cá. Lúc này, ảnh người qua đường chụp được ngày hôm qua cũng đã được đăng đầy trên Weibo. Mấy chị em Silhouette cuối cũng cũng nhận ra show truyền hình Giang Ảnh tham gia là về cuộc sống thanh nhã.
@Là Silhouette Của Anh Đó: Bỗng dưng khum biết quay chương trình này xong người tủi thân là Giang Ảnh nhà tụi mình hay là đạo diễn nữa. Cho thiết lập hình tượng của ảnh khoa trương như thế nhưng anh nhà tụi này với từ thanh nhã không thuộc về nhau đâu. Tui phải khen trước một câu, lá gan của đạo diễn thật lớn.
@Xem Nốt Tập Này Rồi Đi Ngủ: Thiết lập của chương trình này được đấy chứ, khách mời cũng OK. Hơn nữa còn có Giang Ảnh ở đó thì thế nào chả có bất ngờ. Bao giờ phát sóng thế, tôi hơi muốn coi rồi đấy. Hai người đang ở nơi đầu sóng ngọn gió bỗng xuất hiện trong cùng một chương trình, tôi thấy fans đừng tranh cãi nữa thì hơn, quan hệ tốt hay không thì xem xong là biết mà.
@123321: Bức này ai chụp thế? Giang Ảnh đi giày trượt patin nắm lấy áo Thích Trục, không hiểu sao tui lại có cảm thấy cậu ấy thật ngoan (cho dù từ ngoan này không có quan hệ gì với bản thân cậu ấy).
Giang Ảnh ngồi yên cả một buổi chiều, lúc ăn cơm lại chuyên chú lướt điện thoại, căn bản cậu còn chẳng để ý mình đang ăn cái gì. Thích Trục gắp cho cậu mấy miếng rau cũng lừa gạt trót lọt, cơm rau thịt cá gì đó đều được cậu ăn hết.
Đã mấy ngày rồi tuyển thủ Sunny không có động tĩnh gì cả, hôm nay người này bỗng dưng gửi một tấm áp phích cho Giang Ảnh qua hệ thống nói chuyện riêng của "Cãi Cọ".
[Sunny]: Đang làm gì đấy, đang làm gì đấy? Gần đây tui thấy ông chả hoạt động sôi nổi gì, qua coi cái này đi.
[Ông Chủ Cua]: Gần đây bận làm việc mà.
[Ông Chủ Cua]: Cái gì đây?
[Sunny]: Có chiến không?
[Ông Chủ Cua]: Đang ăn cơm, để tui coi chút đã.
[Sunny]: Thi đấu xếp hạng mỗi năm một lần đấy.
Có vẻ dạo này nhà sản xuất "Cãi Cọ" kiếm được nhiều tiền phết, tổ chức sự kiện càng thêm màu mè, áp phích tiến bộ rất nhiều, sắp xếp hoạt động cũng phong phú hơn hẳn.
Tấm áp phích Sunny gửi cho cậu là sự kiện thi đấu xếp hạng hàng năm, chỉ là năm nay nhìn chính thức hơn trước, thêm phần thưởng cho mười người top đầu, bao gồm tiền thưởng, quà được in theo hình tượng ảo của mỗi người, party họp mặt với fans,...
Người cảm thấy bất mãn nhất là những người chơi thường ngày...
[Ông Chủ Cua]: Nhà sản xuất ngu ngốc, không chịu làm tốt nhiệm vụ của hệ thống, suốt ngày toàn làm trò dở hơi gì đâu. Cãi nhau thôi mà bọn họ làm như tính cho người ta debut luôn không bằng.
[Ông Chủ Cua]: Lại còn tiền thưởng, trông tui giống người thèm vài đồng tiền thưởng này sao?
[Sunny]: Đúng thế, có thể nâng cấp hệ thống chút không, cứ hơi tí là lại lag.
[Sunny]: Ông có hiểu cảm giác bản thân có rất nhiều lời muốn nói mà bỗng dưng app bị lag không?
[Sunny]: Nhà sản xuất phế vật.
[Ông Chủ Cua]: Nước mắt lưng tròng.jpg, cmn tui quá hiểu luôn.
[Ông Chủ Cua]: Bây giờ thà mở rộng chủ đề ở khu đề tài còn hơn, bớt mấy câu thiểu năng như kiểu "Gà có mấy cái chân" đi một chút.
Mắng thì mắng thế thôi chứ mấy thứ như tranh giành thứ hạng này dễ gì bọn họ chịu bỏ qua.
[Ông Chủ Cua]: Khụ khụ, nói thế thôi chứ tui báo danh rồi.
[Sunny]: Khụ khụ, nói thế thôi chứ trước khi gửi áp phích cho ông, tui cũng đã báo danh rồi.
[Ông Chủ Cua]: Vậy thì chúng ta gặp lại trên chiến trường nhé.
[Sunny]: À phải rồi, lúc trước ông thu nhận đồ đệ à?
[Ông Chủ Cua]: Ừ, một người thôi.
[Sunny]: Cậu ta có tham gia không? Ít nhiều gì cũng phải có thành tựu chứ, đây còn là cơ hội rất tốt đấy.
[Ông Chủ Cua]: Chắc không được đâu, tui cảm thấy cậu ấy không có chí cầu tiến, cũng không thích tranh giành. Tui dạy cho cậu ấy mà cũng chả mong chờ cậu ấy học được bao nhiêu.
[Ông Chủ Cua]: Hơn nữa, hình như cậu ấy cũng không thích để ý người khác đâu.
Sunny chỉ thuận miệng nhắc tới thôi nhưng cũng khiến Giang Ảnh ngẫm nghĩ hồi lâu. Hình thức thi đấu của thi đấu xếp hạng cũng đã nói rồi, chỉ cần tham gia thôi là sẽ được xếp hạng, hơn nữa dựa vào thứ hạng còn giành được thêm cái huy hiệu thành tích.
Giang Ảnh bất tài, ngoại trừ truyền cho đồ đệ những thứ mình học được cả đời ra thì hình như cậu chẳng còn gì để cho đồ đệ nhỏ nữa.
Vậy nên cậu gõ gõ mấy cái lên điện thoại, báo danh cho [Cãi Cọ 3357868].
[Ông Chủ Cua] báo danh hộ...
Sư phụ cho con một cơ hội phát triển, mong rằng con có thể quyết chí vươn lên, mãi không từ bỏ. Vi sư hi vọng sẽ có một ngày có thể nghe con nói rằng con đã thắng được người bạn thích bắt bẻ kia của con rồi.
_ _ _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.