*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Ảnh cảm thấy rất vui. Từ lúc cậu nhặt được đồ đệ này đã muốn dạy dỗ thật tốt rồi. Nhưng mà đối phương vẫn luôn lãnh đạm thờ ơ, mãi đến hôm nay cậu ấy mới tỏ ra có xíu xiu hứng thú với chuyện này.
Cậu không thích kiểu đồ đệ tìm đến tận cửa, cậu chỉ thích kiểu đã nghiện còn ngại thế này thôi.
Giang Ảnh cảm thấy khó lắm đồ đệ mới tiến bộ được một chút...
[Ông Chủ Cua]: Cậu muốn gì nào?
[Ông Chủ Cua]: Con người tui đa tài đa nghệ, có thể hát, có thể nhảy, có thể tỏ ra đáng yêu cũng có thể cổ vũ, miễn cưỡng lắm thì tui cũng có thể tâm sự với cậu, nhưng thứ tui am hiểu nhất chính là cãi nhau.
[Ông Chủ Cua]: Mong rằng tâm nguyện của cậu có thể phát huy hết giá trị của bản thân mình, đừng giết gà bằng dao mổ trâu, cậu tốt, tui cũng tốt, thế giới hòa bình.
[Cãi Cọ 3357868]: Không phải vội, đặt mục tiêu trước đã.
[Ông Chủ Cua]: Hả?
[Cãi Cọ 3357868]: Cậu là mục tiêu của tôi.
[Cãi Cọ 3357868]: Cứ vậy đi, tới lúc đó tôi sẽ nói với cậu sau.
[Ông Chủ Cua]: Má ơi, tui thích tinh thần làm việc chăm chỉ không nói mấy câu sáo rỗng của cậu quá.
[Ông Chủ Cua]: Đồ đệ ơi, cậu là bảo bối gì thế, sao tui lại may mắn nhặt được cậu thế này.
[Cãi Cọ 3357868]: Quá khen.
[Cãi Cọ 3357868]: Có mục tiêu là có động lực. Phấn đấu.jpg
[Cãi Cọ 3357868]: Còn nữa.
[Cãi Cọ 3357868]: Không được tùy tiện gọi người khác là bảo bối.
[Ông Chủ Cua]: OK.
[Ông Chủ Cua]: Âm thầm quan sát.jpg
"Tôi rất thích cái kiểu giả vờ nghiêm chỉnh như cậu." Giang Ảnh thoải mái thở dài một hơi, "Tôi thích cảm giác vạch trần sự nghiêm chỉnh giả dối của mấy người."
Nói xong câu này, Giang Ảnh như nhận thức được điều gì đó, cậu dè dặt nhìn ra cửa phòng ngủ. Cửa phòng không có động tĩnh gì hết, ngoài phòng khách cũng yên tĩnh vô cùng. Hình như vừa rồi Thích Trục bảo ra ngoài gọi điện thoại thì phải, có vẻ anh sẽ không về ngay đâu.
Điều này có nghĩa là tạm thời không có ai quấy rầy cậu hết, Giang Ảnh tiếp tục chơi điện thoại.
[Ông Chủ Cua]: Làm một lớp học online kích thích tinh thần không?
[Cãi Cọ 3357868]: Được.
[Ông Chủ Cua]: Thế thì hôm nay chúng ta học cách nói chuyện bằng các chữ cái.
[Cãi Cọ 3357868]:?
[Cãi Cọ 3357868]: QAQ?
[Cãi Cọ 3357868]: TAT?
[Ông Chủ Cua]: Không phải kiểu này.
[Ông Chủ Cua]: Toát mồ hôi.jpg
[Ông Chủ Cua]: Sao lúc trước tui không phát hiện ra con người cậu cũng đáng yêu phết nhỉ.
[Ông Chủ Cua]: srds là tuy thế nhưng mà, nsdd là cậu nói đúng đó.*
(*) Lấy từ âm đầu của bính âm. srds (虽然但是/suīrán dànshì), nsdd (你说得对/nǐ shuō dé duì)
[Ông Chủ Cua]: Ngoài ra thì còn nhiều lắm, cậu có thể tự lên mạng tìm thử đi rồi tự tổng kết lại. Mấy thứ này khi cãi nhau trên mạng hữu ích lắm, cãi nhau trực tiếp thì không dùng được, cãi trực tiếp nên nói cái gì thì nói cái đó thôi. Ở trên mạng có thể không thua khí thế là đã tốt lắm rồi.
[Cãi Cọ 3357868]: Để làm gì cơ?
[Ông Chủ Cua]: Tính háo thắng chết giẫm thôi ấy mà.
[Ông Chủ Cua]: Học mấy cái này đi. Không nói đến mấy điều khác, ít nhất thì sau này lúc cậu bị người ta mắng cũng sẽ không cười ngu vì không hiểu người ta nói gì.
[Ông Chủ Cua]: Nói thế nào nhỉ, học được cách cãi nhau thì sẽ tỉnh táo hơn nhiều.
Giang nhị thiếu dạy học chủ yếu để đồ đệ tự phát huy năng lực cá nhân, phải có giới hạn. Đêm nay cậu dành rất nhiều thời gian cho đồ đệ rồi nên giờ dùng thời gian còn lại để ghép một trận trong khu đề tài.
Đối thủ: Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol
【Bởi vì mức độ hoạt động gần đây không đủ nên ván này ngài không được chọn chủ đề.】
【Đối phương lựa chọn chủ đề trong khu giới giải trí: "Truy Phong Trục Ảnh" có xứng đôi không?】
【Lập trường của ngài trong trận này: Tán thành】
【Thời gian đếm ngược, 10 giây sau trận đấu của ngài sẽ bắt đầu.】
Truy Phong Trục Ảnh?
"Là cái gì cơ?" Người con trai sống trong fandom lần đầu tiên cảm thấy lượng tin tức trong fandom lớn quá. Cậu mới đi tham gia show truyền hình mấy ngày mà trong fandom đã xuất hiện cụm từ cậu chẳng thể hiểu nổi rồi.
Giang Ảnh mở iPad của mình, lên Weibo tìm kiếm từ khóa này.
Giang Ảnh: "..." Khiếp hãi.
Tên cp?
Ừm? Ảnh? Là tên cậu sao?
Ai lớn gan lớn mật thế, dám ghép cp với cậu.
À, Thích Trục.
Giang Ảnh ngẫm lại thật kỹ, dạo này tần suất cậu và Thích Trục cùng xuất hiện hơi nhiều.
Đi họp lớp là một, đi ăn cơm với đoàn làm phim là hai, livestream là ba, còn cả mấy ngày đi quay show này nữa. Đây mới là những lần bị cư dân mạng nhìn thấy thôi chứ cư dân mạng nào thấy được bao nhiêu lần khác.
Trong lúc cậu vẫn còn đang suy tư thì thời gian đếm ngược đã kết thúc, khung chat bỏ cấm.
Giang Ảnh tung hoành "Cãi Cọ" bao lâu rồi, đây là lần đầu tiên cậu bị lép vế.
[Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol]: Ui đệt, boss đấy à. Tôi không đánh xếp hạng mà nhảy vào khu giải trí quả là một lựa chọn sáng suốt, không ngờ tôi lại được ghép trận với ngài.
[Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol]: Ngài mau tới nào, tôi muốn nghe ngài tâng bốc cp nhà tôi.
[Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol]: Chuyện lúc trước ấy à, bọn họ đều mắng ngài. Nhưng mà dựa vào kinh nghiệm cãi lộn hai năm trời của tôi thì tôi cảm thấy ngài không phải anti, cũng chẳng phải muốn kick war, tất cả chỉ là do ngài háo thắng thôi.
[Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol]: Cãi nhau nhiều năm như thế, đạo lý này tôi vẫn hiểu mà. Chỉ cần có thể thắng cho tôi chủ đề gì tôi cũng cãi được.
[Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol]: Ngài thấy có đúng không, chỉ có người chơi Cãi Cọ như chúng ta mới hiểu nhau thôi.
[Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol]: Boss à, ngài nói gì đi boss?
【Hệ thống nhắc nhở, người chơi "Ông Chủ Cua" đã im lặng quá 30 giây, trừ 5 điểm tích lũy danh dự.】
【Hệ thống nhắc nhở, người chơi "Ông Chủ Cua" đã im lặng quá 60 giây, trừ 5 điểm tích lũy danh dự.】
【Hệ thống thông báo, ván này người chơi "Nghèo Túng Cũng Phải Đu Idol" giành thắng lợi.】
Giang Ảnh mới ngây người một lát thôi, sau khi kết thúc trận đấu, cậu phát hiện ra trên màn hình điện thoại của mình hiện lên xử phạt "thi đấu tiêu cực".
Diễn đàn mới mở của "Cãi Cọ" lại bắt đầu sục sôi.
[Có phải vừa nãy Ông Chủ Cua thi đấu tiêu cực không?]
[Hiếm thấy vãi, mới hống hách ở đây xong mà sao tự dưng lại nín nhịn thế.]
[Mạng không tốt? Bị ngắt kết nối sao?]
[Không thể nào, "Cãi Cọ" có thể kiểm tra tình hình internet đấy, ổng thi đấu tiêu cực thật nên mới bị xử phạt.]
[Chủ đề gì mà dọa ổng chạy mất dép vậy?]
[Mới cập nhật đó, hình như là về cp của Thích Trục với Giang Ảnh hay là cái gì đó đại loại thế.]
[Vãi, hai người này còn có thể ghép cp á?]
[Sự thật chứng minh, dù Ông Chủ Cua có lợi hại đến đâu thì cũng bị fans của hai nhà kia đánh cho không ngóc đầu lên nổi. Mấy người coi đi, giờ gặp mấy câu như này cậu ta cũng phải tránh vội đó.]
"Không phải né tránh mà là khiếp hãi." Giang Ảnh tự sửa lại trong lòng.
Cậu và Thích Trục vốn là tình cảm bạn học thuần khiết bao nhiêu năm rồi, giờ tự dưng bị cư dân mạng thăng cấp hộ luôn.
Không nên đâu, hai người họ cãi nhau nhiều năm như thế, chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi mà quan điểm của hai người cũng đã trái ngược nhau rồi, sao lại có fan cp được.
Nhất định là do cư dân mạng có vấn đề.
Thông báo trên điện thoại Giang Ảnh chợt vang. Đến giờ cậu mới nhận ra từ nãy đến giờ đồ đệ không họ không tên của cậu không log out mà lại đi xem cậu chiến đấu.
Hơi tiếc, Giang Ảnh thở dài, không thể cho đồ đệ nhỏ xem phong thái chiến đấu của mình, tiếc ghê.
[Cãi Cọ 3357868]: Tiếp tục cố lên nha~
Đồ đệ còn gửi cho cậu hai cái emoji ôm ôm của hệ thống, người nhỏ màu xanh lá xấu xí đang giang tay ra tạo thành tư thế ôm ôm nhìn rõ ngu.
Giang Ảnh nhìn hai hình người này, đột nhiên cậu cảm thấy quen thuộc một cách quỷ dị.
Trùng hợp sao?
Cậu nhảy xuống giường chạy ra mở cửa, Thích Trục đang ngồi trên sofa đeo tai nghe nói chuyện điện thoại ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vẻ mặt hơi khó hiểu.
"Ừ, tôi biết rồi." Hình như Thích Trục đang nói chuyện với người đại diện của mình, "Ngày mai bọn tôi về."
"Đợi chút." Thích Trục vẫn chưa gọi điện xong, anh nói với người ở bên kia rồi nhìn về phía Giang Ảnh như muốn hỏi: "Có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì hết." Giang Ảnh đáp, "Tôi... đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới thôi."
"Thế giới bên ngoài đặc sắc lắm à?" Thích Trục nhướng mày.
"Không đặc sắc bằng cậu." Giang Ảnh chẳng cần nghĩ đã đốp lại luôn.
"Cậu thử nói xem tôi đặc sắc ở điểm nào?" Thích Trục làm động tác mời, "Đáng để Giang nhị thiếu của chúng ta không kịp đi giày đã chạy ra xem sao?"
Giang Ảnh vội vàng đóng sập cửa nên không thấy được ý cười vừa lóe lên trong mắt Thích Trục.
Lúc cậu trở về phòng thì nhìn thấy tập tài liệu đặt trên tủ cạnh giường kia. Trên bìa tài liệu in hai chữ kịch bản, là cái hôm qua Thích Trục không cho cậu xem.
Giang Ảnh ngẫm nghĩ một lát, cậu đi tới mở tập tài liệu ra, đập vào mắt cậu là lời thoại của《Đúng dịp tuyết rơi》.
Giang Ảnh: "?"
Thực sự là kịch bản à, thế có gì đâu mà Thích Trục phải giấu? Trong cuốn kịch bản có rất nhiều chỗ được Thích Trục tô đậm, anh còn viết ra quan điểm của bản thân mình nữa.
"Cậu có thể đọc thử xem." Thích Trục bỗng mở cửa bước vào, "Chắc sẽ giúp được cậu ít nhiều đấy."
"Cảm ơn." Giang Ảnh thuận miệng cảm ơn một tiếng, chả hiểu tại sao tự dưng cậu lại nhớ tới cái chủ đề vừa nãy mình gặp trong khu đề tài.
Truy Phong Trục Ảnh có xứng đôi không?
Bỗng nhiên Giang Ảnh không khỏi chột dạ.
Cảm giác chột dạ này cứ lởn vởn trong lòng cậu. Thích Trục đang đứng cạnh cửa lại gần cậu, anh đưa tay sờ trán cậu một cách rất tự nhiên.
"Nhiệt độ cơ thể giờ đã bình thường rồi, nhớ phải uống thuốc đúng giờ. Ngày mai về tôi sẽ dặn trợ lý của cậu để ý cậu nhiều hơn, bị cảm chắc phải mất mấy ngày mới khỏi hẳn." Thích Trục nói, "Ngủ đi, đừng thức khuya chơi nữa. Vừa nãy bên đoàn làm phim thông báo, bảo là ngày kia bắt đầu quay rồi."
"Làm diễn viên rất khổ, làm diễn viên rất mệt. Bị ốm mà vẫn phải học thuộc lời thoại." Giang Ảnh chui vào trong cái chăn được cậu đã trải sẵn từ trước, rồi mở cuốn kịch bản của Thích Trục ra xem.
"Idol phải có dáng vẻ của idol." Thích Trục bảo, "Ngoan ngoãn học thuộc đi, tôi ở đoàn làm phim thì chắc chắn đạo diễn không đồng ý phối âm đâu."
Không thể không nói, dù đều là diễn viên nhưng quả thực hai người họ không nằm trên một đường thẳng. Cậu quanh năm suốt tháng diễn phim thần tượng vớ va vớ vẩn, cho dù là diễn xuất, đọc thoại hay là biểu cảm thì cũng không cùng đẳng cấp với Thích Trục.
Lấy đâu ra cảm giác cp chứ.
Giang Ảnh còn đang xoắn xuýt vấn đề này, vậy nên trước khi đi ngủ, cậu nhắn tin qua Wechat cho Tề Tuấn
[Krabby]: Tuấn à, mày ngủ chưa?
[Tề Tuấn]: Cuộc sống về đêm mới bắt đầu, ngủ là ngủ thế nào.
[Krabby]: Tao hỏi mày cái này.
[Tề Tuấn]: Mày nói đi, tao mà biết thì nhất định sẽ trả lời.
[Krabby]: Nếu mà á, tao nói nếu thôi đó, nếu mà phải ghép cp với tao thì mày cảm thấy ai phù hợp nhất?
[Tề Tuấn]: Với mày?
[Tề Tuấn]: Ha ha ha.
[Krabby]: Ha ha ha?
[Krabby]: Mày ha cái nữa thử coi.
[Tề Tuấn]: Thân là bạn học cũ, tao không nghĩ ra nổi mày có thể sống cùng ai.
[Tề Tuấn]: Mày biết chăm sóc người ta sao? Mày biết quan tâm người ta hả?
[Tề Tuấn]: Mỗi ngày tao đều đúng giờ nói chuyện với em gái xinh đẹp để giữ huy hiệu nói chuyện thường xuyên, huy hiệu bạn thân, mày kiên nhẫn được như thế không?
[Tề Tuấn]: Mày chắc cũng chỉ có mỗi cái logo Long Vương trong nhóm chat của nhà mày thôi chứ gì.
[Krabby]:...
[Tề Tuấn]: Nên là á, mày chỉ gieo vạ cho một mình lớp trưởng thôi là được rồi, để cho đám dân thường bọn tao một con đường sống đi.
[Tề Tuấn]: Gõ mõ.jpg
[Krabby]:...
Lẽ nào là vì thế sao?
*
Thích Trục đang thu dọn hành lý của mình để ngày mai đem đi. Đồ đạc của anh trước giờ luôn được xếp gọn trong vali, anh dùng xong đồ cũng cất vào luôn nên căn bản chẳng có mấy đồ phải sắp xếp.
Nhưng Giang Ảnh thì hoàn toàn ngược lại, dây sạc điện thoại với quần áo các thứ bị cậu vứt lung tung khắp nơi. Thích Trục giúp cậu nhặt nhạnh đồ, thay cậu sắp đồ vào vali. Mãi tới lúc anh nhìn thấy cuốn sổ tay bị Giang Ảnh vứt bừa trên tủ.
Thế mà cuốn đánh giá năng lực chiến đấu của Giang Ảnh còn được sửa đổi mỗi ngày. Ví dụ như là về anh chẳng hạn, có vẻ như trong lòng cậu, anh lại thăng cấp rồi.
Trang đầu tiên...
Thích Trục.
Điểm số:??? <Tẩy đi>
Điểm số:!!!
Ghi chú: Quá sắc sảo <Tẩy đi>
Ghi chú: Yêu tinh, dữ dằn, khó xơi (Cậu nhìn cái gì mà nhìn! Tôi biết ngay thế nào cậu cũng xem trộm mà.)
_ _ _
Shiguang: hôm nay trans tận 3 chương, từ giờ tới cuối tuần mình làm tiểu luận. ಥ‿ಥ