[Ngày 28 tháng 2, trời trong xanh]
Năm nay không có ngày 29 tháng 2, dỗi thế.
Thích Trục lại tặng mình gối ôm, chả biết cậu ta có tình cảm đặc biệt gì với gối ôm nữa.
Giang Tầm chịu chơi game với mình rồi, yeah!
Thích Trục bảo là ngày mình sinh ra đời cũng đặc biệt giống bản thân mình vậy.
Một năm có 365 ngày, mãi tới hôm nay cậu ta mới nói được một câu nghe giống tiếng người.
...
[Ngày 31 tháng 3, nóng chết mất, mưa chút đi được không nào?]
Ngày mai là Cá Tháng Tư, mình đã chuẩn bị cho Thích Trục niềm vui bất ngờ cực kỳ lớn.
He he, bẫy chết cậu ta luôn, ai bảo cậu ta cứ hơi tí là lại tranh cãi với mình.
...
[Ngày 1 tháng 4, trời trong xanh, phơi nắng đen cả người.]
Đệt.
...
[Ngày 5 tháng 4, trời mưa, mãi mới được nghỉ ở nhà, mưa cái gì mà mưa hả?]
Mọi người đi thăm mộ hóa vàng sao không dắt mình theo với?
Chả lẽ mình lại cãi nhau với người ta trước mộ chắc?
Mình cảm thấy Giang Tầm càng ngày càng bận, thôi đi chơi với Tề Tuấn vậy.
...
[Ngày 6 tháng 4, trời mưa.]
Hôm nay mình được đi thăm mộ với nhà Thích Trục, trải nghiệm cuộc sống với hỏi thăm bà ngoại Thích Trục nữa.
Bà ngoại Thích Trục đã mất nhiều năm rồi, ông bà nội của cậu ta đều ở nước ngoài, tuổi tác ông bà đã cao, luôn muốn cậu ta qua bên đó du học.
...
[Ngày 15 tháng 4, trời mưa.]
Sao lại mưa đúng ngày đại hội thể dục thể thao thế này.
...
[Ngày 16 tháng 4, trời mưa.]
Ngày thứ hai của đại hội thể dục thể thao, trời vẫn mưa.
...
[Ngày 17 tháng 4, trời trong xanh.]
Mình mình mình mình nhảy xa đạt hạng nhất! Giang Ảnh quá giỏi!
Trong lúc Thích Trục chạy cự li dài, mấy bạn trong lớp bảo mình giăng biểu ngữ cổ vũ cậu ta mà mình ngủ quên mất trên khán đài.
Không trách mình được, thời tiết ngày hôm nay dễ khiến người ta buồn ngủ mà.
...
[Ngày 18 tháng 4, trời trong xanh.]
Hôm nay mình cãi nhau một trận với đám người bên A7, sau đó Thích Trục kéo mình về.
...
[Ngày 20 tháng 4, trời trong xanh.]
Tiết toán số ngày hôm nay, Tề Tuấn mãi không qua được một ván của trò thay đổi trang phục nên nhờ mình giúp.
Mình và Thích Trục cãi nhau, tại cậu ta bảo thẩm mỹ của mình có vấn đề.
Sau đó thì bọn mình bị giáo viên mời ra ngoài cãi nhau.
...
[Ngày 22 tháng 4, trời mưa.]
Tài khoản của mình trên diễn đàn trường bay màu rồi, thằng cháu nào làm không biết.
Thôi bỏ đi, mình mượn tài khoản của Thích Trục vậy.
Sống lại full máu rồi này.
...
[Ngày 23 tháng 4, trời đang trong xanh bỗng có nhiều mây quá.]
Thích Trục không cho mình mượn tài khoản.
Từ nay diễn đàn của trường đã mất đi một truyền thuyết rồi, lớp trưởng nên cảm thấy đáng tiếc.
Chứ không phải lướt diễn đàn ngay trước mặt mình và bảo là cho mình thèm chết luôn.
...
[Ngày 26 tháng 4, trời trong xanh.]
Điểm thi giữa kỳ của bốn trường đã có rồi, mình có dự cảm Tề Tuấn sắp bị ba nó đánh.
Thích Trục thi tốt quá, các thầy cô đều không nỡ để cậu ta đi du học, nhưng mà đây là con đường người nhà đã sắp xếp cho cậu ta từ trước, không thể can thiệp được. Vốn dĩ cậu ta phải ra nước ngoài từ lúc thi cấp ba cơ.
Điểm của mình cũng tạm ổn, đủ để thi nghệ thuật rồi, con người phải biết thỏa mãn với những gì mình có, phải biết điểm dừng là ở đâu, thế nên mình không cần cố gắng nữa làm gì.
...
[Ngày 2 tháng 5, trời nhiều mây, nhiều mây lắm đấy.]
Mình thích kỳ nghỉ!
Bài tập thì để ngày cuối rồi tính, thể nào chả làm xong.
Ngày mai mình với mấy người bạn cấp hai đi bao rạp xem phim ha ha ha, anh Thích không xem phim ma, giờ mình qua gọi anh Thích đi xem cùng.
...
[Ngày 3 tháng 5, trời mưa còn có cả sấm sét, còn chưa tới mùa hè, sét đánh cái con mẹ mày á.]
Bộ phim điện ảnh này đáng sợ quá!
Mình chuồn trước đây ha ha ha ha, mấy người cứ xem đi nhá.
...
[Ngày 4 tháng 5, trời trong xanh.]
Thích Trục gọi điện trách mình hôm qua vừa lâm trận đã bỏ chạy, hai đứa mình cầm điện thoại mắng nhau tận 5 tiếng đồng hồ.
Chắc tháng này nhà mình phải trả nhiều tiền điện thoại lắm.
Mình quyết định cầm ghế chạy qua nhà cậu ta để cãi nhau tiếp.
...
[Ngày 9 tháng 6, trời trong xanh.]
Nóng.
Mình muốn cãi nhau.
...
[Ngày 15 tháng 6, trời nhiều mây.]
Nóng.
Mình muốn tìm Thích Trục cãi nhau.
...
[Ngày 20 tháng 6, trời nhiều mây.]
Nóng.
Đi tìm Thích Trục cãi nhau đây.
...
[Ngày 30 tháng 6, trời trong xanh.]
Sắp nghỉ hè, hình như Thích Trục phải thu xếp đồ đạc để đi du học.
Tuyệt vời, mình tự do rồi, Giang Trúc Giang của lớp 10A2 vô địch rồi.
...
[Ngày 3 tháng 7, trời nhiều mây.]
Vô địch cô đơn lạnh lẽo biết bao.
...
[Ngày 4 tháng 7, trời nhiều mây.]
Cô đơn lạnh lẽo biết chừng nào.
...
[Ngày 5 tháng 7, trời nhiều mây.]
Mình tiếp tục cãi nhau với Thích Trục trên QQ, nhưng mà cảm giác không dễ chịu lắm.
Người ở đây thì huy hiệu nói chuyện thường xuyên cũng ở đây.
...
[Ngày 6 tháng 7, trời nhiều mây.]
Cô đơn lạnh lẽo quá.
...
[Ngày 10 tháng 7, trời nhiều mây.]
Giang Tầm hỏi mình thất tình hả?! Vớ va vớ vẩn, mình không có đối thủ nữa nên mới thế thôi. Giang Tầm chơi game nhiều quá ngu cả người.
...
[Ngày 1 tháng 8, trời nhiều mây]
? Mẹ hỏi mình có muốn đi du học không, mình không đi.
Mình vượt qua biển cả chỉ để tìm Thích Trục cãi nhau thôi chắc?
Mình có phải đang yêu đương với cậu ta đâu mà phải băng qua ngàn dặm để theo đuổi vợ?
Mất mặt lắm đấy.
Không ổn đâu, không ổn đâu, mình còn phải thi nghệ thuật nữa.
...
[Ngày 25 tháng 8, trời nhiều mây]
Nhớ nhung lớp trưởng ở nước A xa xôi một chút, mình làm món cơm kiểu Trung chụp cho cậu ta coi, cho cậu thèm chết luôn.
...
[Ngày 1 tháng 9, trời nhiều mây]
Phải làm sao bây giờ, bạn cùng bàn mới không gánh nổi tính khí nóng nảy của mình, online chờ gấp.
...
[Ngày 3 tháng 9, trời nhiều mây]
Mình mới phát hiện ra một cái app hay ho lắm, mặc dù nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nhưng cũng đủ làm mình vui vẻ.
Mình sống rồi.
...
"?" Giang Ảnh nhào tới đóng cuốn nhật ký lại, "Anh làm gì đấy?"
"Nó mở ra trước, anh đi ngang qua nhìn thấy thôi." Thích Trục vô tội đáp, anh ôm Giang Ảnh vừa mới tắm xong vào lòng, mùi hương sữa tắm thơm ngọt phả lên mặt.
"Không cho xem, không cho xem." Nhật ký ngày xưa đều là lịch sử đen tối.
"Em không phải lịch sử đen tối." Có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của Giang Ảnh, Thích Trục nói.
"Đương nhiên rồi." Giang Ảnh cất nhật ký lên giá sách theo đúng trình tự thời gian, đây là thói quen bị ảnh hưởng từ Thích Trục, "Em là kho báu đấy."
Kho báu vừa tự luyến vừa mặt dày.
Thích Trục không nói gì, anh chuyên chú cởi đai lưng đồ ngủ của Giang Ảnh ra rồi đẩy cậu lên giường.
"Lại nữa hả?" Giang Ảnh vừa mới tắm xong, cậu tính mở app cãi nhau một trận trước khi ngủ cho thoải mái tinh thần, ai dè Thích Trục lại muốn làm chuyện khác.
"Nửa tháng rồi anh không được gặp em." Thích Trục cầm đai lưng của đồ ngủ quấn quanh cổ tay Giang Ảnh, thắt một cái nút xinh xinh rồi đè xuống giường, "Sớm biết vậy thì anh đã không để em đi quay phim, nuôi em ở trong nhà thôi."
Không phải là không thể cho Thích Trục đọc nhật ký, mà là vì mỗi lần Thích Trục đọc xong, anh đều nổi lên vài ý xấu.
"Anh có sở thích gì thế này..." Giang Ảnh không giãy ra nổi, mấy lúc như bây giờ, động tác của Thích Trục chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Anh bóp hai má cậu, để cậu hơi hé miệng ra rồi cúi đầu hôn môi.
Giang Ảnh: "..."
"Ngày mai em không phải đi làm." Vậy nên anh chẳng cần kiêng kỵ gì cả, thoải mái để lại dấu vết. Thích Trục tính hết rồi.
"Anh Thích ơi." Giang Ảnh xây xẩm mặt mày, cậu thử giãy ra khỏi cái đai lưng đang quấn chặt cổ tay mình nhưng mà chẳng thể giãy nổi. Thích Trục nhíu mày, anh kéo hai tay bị trói của cậu lên đỉnh đầu, Giang Ảnh cũng đành từ bỏ việc giãy giụa, "Em đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nếu như ngày trước chúng ta yêu sớm thì bây giờ sẽ như thế nào nhỉ?"
Thực ra xác suất hai người yêu sớm không lớn lắm. Hai người họ cãi nhau từ bé tới lớn, chắc cũng được gọi là "tình cãi lộn" keo sơn bền chặt, ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn. Nếu như không có khoảng thời gian xa cách kia thì chắc hai người chỉ coi chuyện này thành thói quen, suốt ngày náo loạn gà bay chó sủa thôi chứ yêu đương thế nào nổi.
Đến tận khi lo sợ mất đi thì con người ta mới có thể thức tỉnh, mới phát hiện ra những chuyện vặt vãnh đã sớm khắc sâu trong lòng, chẳng cách nào buông bỏ người kia. Hai người họ kiêu ngạo thành thói, lại còn hay tranh đua háo thắng, rất thích hợp giày vò lẫn nhau, có đổi thành bất cứ ai thì cũng không có khả năng ở bên nhau đâu. Vậy nên trước sau gì thì họ cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho người còn lại thôi.
Giang Ảnh hiểu rõ điểm này, chỉ là tự dưng cậu cảm thấy hình như yêu sớm cũng thú vị lắm.
"Yêu sớm sao?" Thích Trục nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của việc này, "Vậy thì anh sẽ nhìn chằm chằm em thi nghệ thuật, sau đó nhìn chằm chằm em quay phim, đợi em lớn rồi thịt em."
Giang Ảnh: "..."
Thời thiếu niên ngây thơ đã từng để lại tiếc nuối. Nhưng đối với cả hai người mà nói thì tất cả những chuyện này đều là sự sắp xếp tốt đẹp nhất.
_ _ _