Sẽ Không Yêu Cậu Nữa

Chương 1: Trung nhị thiếu nữ bao nuôi ký




Rạng sáng, không chút tiếng động, không gian yên tĩnh đến lạ, cả thành phố vẫn còn say giấc nồng, những ngọn đèn dầu như ánh mắt của dã thú, bảo vệ thành phố cái thành phố vắng lặng cô đơn này.
Đối diện khách sạn là một phòng karaoke, mơ hồ phảng phất có tiếng reo hò ca hát, tiếng người cười nói không ngớt, nhưng chẳng ai quan tâm đối diện là gì, người ta chỉ mong đêm nhanh qua và ngày mới mau tới một chút.
Ánh trăng giấu mình sau tầng mây tối màu, cả bầu trời đêm không còn chút ánh sáng. Trong nháy mắt, cả thành phố như ngưng lại. Ca hát, xem tivi, tắm rửa, dù là đang ngủ say, tất cả hoạt động đều ngưng lại. Đứng yên, không một chuyển động dù là nhỏ nhất.
[Đinh, thành công đi tới địa điểm đã định.]
[Thời gian đứng im hoàn tất, không gian đứng im hoàn tất, kí chủ có muốn tiếp thu dữ liệu không?]
"Có." Câu trả lời chỉ có một chữ, nhưng lại tỏ rõ sự lạnh lùng hờ hững.
[Đang truyền dữ liệu, vui lòng đọc càng sớm càng tốt...]
"Y chang một bà già." Thả ra một ngụm khói thuốc, Tô Niệm hờ hững xem xét những tư liệu trong đầu.
Chuyện xưa tên là "Thác ái" (tình yêu sai lầm), câu truyện kể về tình yêu và thù hận của các học sinh trung học năm thứ hai*, sự đan xen giữa tình cảm cùng giới và tình cảm khác giới. Câu chuyện kể về học sinh trung học năm thứ hai Đường Cẩm bởi vì hoàn cảnh gia đình gặp phải biến cố bị bạn tốt là Tô Niệm Dao "bao nuôi", trải qua các loại cảm xúc chua xót, bất đắc dĩ, tuyệt vọng cuối cùng gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình – Trần Ly Sinh. Thế là hoàng tử đánh lui kỵ sĩ đánh bại ác ma, giải cứu Đường Cẩm thoát khỏi những tra tấn dằn vặt của Tô Niệm Dao, kết cục tất cả đều vui vẻ; ngoại trừ nữ phụ số một, pháo hôi số hai, nam phụ số một, nhân vật phản diện số một....
[Có nghe lời nói tận đáy lòng của nguyên chủ hay không?]
"A." Híp mắt suy nghĩ chốc lát, Tô Niệm gật đầu, "Nghe...đi."
[Đinh ~ lời nói tận đáy lòng của nguyên chủ: Đường Cẩm, tới khi chết đi tớ mới biết được, dưa hái xanh không ngọt. Khi đó không có ai nói chuyện với tớ, không có ai quan tâm tớ.....]
Giọng nói trầm khàn, thái độ cà lơ phất phơ của Tô Niệm biến mất, thay vào đó là một sự tập trung lắng nghe, cô lắng nghe những gì cô gái trong đầu nói, không có thù hận cũng không có đau khổ dằn vặt, chỉ đầy ắp kỷ niệm.
"Bẻ dưa sớm, thật không ngọt." Giống như tóm tắt, lại giống như khuyên bảo Tô Niệm nhoẻn miệng cười:
"Tôi phát hiện càng ngày các ngươi lại có thêm nhiều chuyện giật gân."
[Cám ơn bạn đã khen ngợi~~] Một giọng nói được lập trình sẵn trả lời.
Thời gian mà Tô Niệm xuất hiện chính là bước ngoặt của cả câu chuyện. Vào sinh nhật mười tám tuổi của Tô Niệm Dao, cô không muốn về nhà mà muốn ở bên cạnh Đường Cẩm cùng nhau vượt qua sinh nhật của bản thân, vậy nên cả hai trọ ở một khách sạn ven đường. Cả hai đều là con gái, Tô Niệm Dao lại uống say, ở cùng nhau trong khách sạn một đêm cũng chẳng phải chuyện gì không bình thường. Đáng tiếc Tô Niệm Dao là một thiếu nữ trung nhị, cô vội vã muốn có được càng nhiều tình yêu của Đường Cẩm. Hôn môi, vuốt ve, thậm chí càng có những hành động thân mật hơn nữa, vì vậy cô hành động. Đường Cẩm bất ngờ không kịp đề phòng, nhân lúc Tô Niệm Dao không chú ý bỏ chạy, buổi tối không nhà để về, nàng chỉ có thể ngồi bên vệ đường bất lực khóc thút thít. Trần Ly Sinh vô tình nhìn thấy cảnh này, tốt bụng đưa nàng về nhà, sau một thời gian tiếp xúc, Trần Ly Sinh biết nàng phải chịu bao tổn thương ủy khuất. Trần Ly Sinh nghĩ cách tìm ra chứng cứ hối lộ của ông Tô, ông Tô bị cách chức xử phạt, Tô Niệm Dao bị bọn lưu manh côn đồ dây dưa làm phiền, một lần do bị ép hút thuốc lá dẫn tới ngộ độc khói thuốc, lúc cô được người dân phát hiện đưa tới bệnh viện thì đã trễ.
[Nhiệm vụ hệ thống: trước khi chết hãy nói "Tớ sẽ không bao giờ yêu cậu nữa." Trị số ngược tâm trị đạt tới 60 có thể thoát ly thế giới, số lần hạn định: 1 lần.]
Tô Niệm nhìu mày, không để ý tới hệ thống ồn ào lảm nhảm, nhiệm vụ này cô đã nghe tới nghe lui mấy chục lần, đã chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Khi cô bước tới cửa phòng, điều đầu tiên mà cô thấy là thiếu nữ đứng ngay tại chỗ. Nàng có một khuôn mặt tròn mượt mà, tóc mái gọn gàng tinh nghịch, lông mi đen dày và.....một đôi mặt mềm mại như biển cả. Tô Niệm nhìn chằm chằm nàng, khuôn mặt không chút biểu cảm, chẳng ai biết cô đang nghĩ gì.
[Không gian sắp mở ra, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng....]
[Không gian sắp mở ra, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng....]
Âm thanh của điện tử cứng nhắc cắt dứt sự quan sát của cô, cô bĩu môi, khẽ cười nhạo. Cô vươn tay, giống như tư thế đang ôm, trước khi không gian mở ra cô cần tìm một phương pháp tấn công tốt nhất.
[5...4...3...2...1...]
Không gian tĩnh lặng ban đầu chấm dứt sau âm thanh đếm ngược cứng nhắc của hệ thống. Ngay lúc hệ thống đình chỉ âm thanh, cả thành phố giống như sống lại, sống động đa dạng. Mà thiếu nữ vừa rồi còn đứng im không chút động đậy, lại đang giằng co với người đối diện.
Quả nhiên, như vậy vẫn tốt hơn.
Tô Niệm nghĩ nghĩ, mỉm cười vui vẻ, nhưng nụ cười này cũng không phải một nụ cười bình thường, nó giống như có vài phần mê say. Đôi mắt tỉnh táo và sắc bén ban nãy đã biến mất thay thế là một đôi mắt đầy mơ màng, như Giang Nam sau cơn mưa, sương mù mông lung cảnh sắc, không nhìn rõ hư thật ra sao phong cảnh thế nào!!!
"Tô Niệm Dao, cậu thả tớ ra, đừng như vậy..." Thiếu nữ luống cuống tay chân, cố gắng đẩy cô gái đối diện ra, thế nhưng nàng chẳng thể đẩy được cô gái ra ngược lại càng làm đối phương càng nhích lại gần mình.
"Xuỵt....." Tô Niệm Dao vươn tay phải, ngón tay để lên môi làm một cái động tác im lặng. Cô cúi đầu xuống, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm trở nên dịu dàng nhu hòa hơn dưới ánh đèn, sau khi say có vẻ Tô Niệm Dao trở nên kiên nhẫn hơn, cô chậm rãi tới gần Đường Cẩm, cảm thụ khoảng cách thân mật nhất của cả hai.
"A Cẩm." Tô Niệm Dao mở miệng, mùi rượu phun ra trên mặt đối phương.
"Tớ muốn thật gần, thật gần cậu."
Không phải chỉ là nắm tay, ôm, hôn lên trán mà còn là thân mật hơn nữa.
Ngay lúc Đường Cẩm ngay người, cô ôm chặt lấy nàng, dịu dàng hôn nàng. Đó không phải lần đầu tiên cả hai hôn nhau, nhưng trước đây Tô Niệm Dao chỉ hôn lên trán nàng, thỉnh thoảng cũng có vài lần hôn môi, nhưng chỉ là đụng vào rồi thôi, bởi vì cô sợ hù dọa Đường Cẩm nên cũng không có làm gì quá đáng. Nhưng lúc này đây lại rất khác biệt, cô muốn có được người con gái trước mặt mình, muốn nàng nhiệt tình đáp lại. Dưới tác dụng của cồn – tình dục, giống như một chùm pháo hoa chói mắt, một tiếng nổ "ầm" trong tâm trí cô, rất háo hức, đốt cháy hết tất cả mọi sợ hãi.
"Ưm....." Đường Cẩm không đám tin mà nhìn Tô Niệm Dao, sau đó là cơn hoảng loạn tột độ. Răng bị cạy ra, đầu lưỡi bị quấn chặt, mùi rượu, hương bạc hà trộn lẫn vào nhau, tiếng thở dốc vang vọng khắp cả căn phòng. Rõ ràng sợ hãi tới mức run rẩy, nhưng cơ thể lại háo hức chờ đợi đối phương tiếp tục. Rõ ràng đôi vai run rẩy dữ dội, nhưng khuôn mặt lại ửng hồng đầy e lệ.
"A Cẩm, A Cẩm" tiếng gọi thì thầm nơi cổ họng, hai tay của Tô Niệm Dao cũng không chịu nằm yên, vì đang giữa hè nên cả hai đều mặc váy, những ngón tay thon dài mảnh khảnh không biết từ lúc náo đã ôm chặt lấy eo nhỏ của đối phương. Không ngừng vuốt ve.
"A....." Như một hồi chuông cảnh tỉnh con người ta trong cơn say hoan ái, Đường Cẩm không ngừng run rẩy, cơ thể được vuốt ve một cách dịu dàng nhưng cũng không làm cho nàng hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng đó mà ngược lại nàng đột nhiên tỉnh táo. Nàng bất giác lui về sau một bước, hai tay tránh thoát sự ôm ấp của Tô Niệm Dao, hung hăng đẩy mạnh.
"Ầm...." Giống như trong dự liệu, Tô Niệm Dao ngã nhoài ra phía sau, trên tấm thảm.
Đường Cẩm thở dốc, liếc nhìn về phía Tô Niệm Dao từ phía xa, thấy đối phương vẫn nằm yên trên mặt đất không có chút phản ứng nào, nàng lập tức xoay người, mở cửa. Khi cánh cửa đóng lại, bóng dáng nhỏ nhắn biến mất khỏi tầm mắt của Tô Niệm Dao.
Không biết bao lâu trôi qua, cô gái nằm trên mặt đất mở mắt, cô nghiêng người đứng lên, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt chỉ để lại một nửa khuôn mặt tái nhợt.
[Mời ký chủ tự giác chấp hành nhiệm vụ.] Hệ thống đột nhiên phát ra âm thanh phá vỡ không gian yên tĩnh.
"Ngươi không thấy ta bị ngã à?" Tô Niệm Dao ngồi trên thảm, xoay xoay chiếc điện thoại di động.
[Ký chủ chỉ đang diễn lại đúng theo kịch bản câu chuyện].
"Muốn ta tiếp tục diễn không?" Liếc mắt, Tô Niệm Dao đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác trên giường rồi mới ung dung từ tốn bước ra khỏi phòng.
*Học sinh trung học năm thứ hai – dựa theo hệ thống giáo dục của Nhật Bản (khoảng 16-17 tuổi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.