Đêm là cái nôi của những cơn ác mộng kinh hoàng nhất, là lúc bóng tối được sinh ra, là tội lỗi và bạo lực không ngừng không nghỉ.
Một cơn mưa phùn lất phất trong đêm, rơi xuống nền đất không chút tiếng động. Thế giới được chiếu sáng bởi ánh đèn neon, giống như một bức tranh sơn dầu bị những người đứng xem nhẫn tâm bóp méo. Mọi màu sắc tươi sáng nhất được lặng lẽ phản chiếu từ những vũng nước mưa đọng lại trên mặt đất, bước chân vội vã của người qua đường làm bọt nước văng lên tung tóe, hình ảnh bị xé rách, nứt toạt, loang lổ, lay động rồi lại tĩnh lặng, từ từ ngủ say trong đêm dài.
Quán bar náo nhiệt, tiếng nhạc, tiếng người trò chuyện, âm thanh của cuộc cuồng hoang mới vừa bắt đầu. Cô gái trẻ tuổi không ngừng nhún nhảy, không ngừng thả mình theo tiếng nhạc, tìm được mục tiêu của bản thân trong thứ ánh sáng mông lung, mờ ảo, rồi cuối cùng ngã vào trong vòng tay người kia. Chàng trai vẫn chưa kịp thay bộ đồng phục học sinh trên người, cậu chỉ có thể đỡ nàng, chờ đợi trong cơn mưa đêm. Một lát sau, một chiếc taxi chạy ngang qua, chàng trai vẫy tay, cậu đỡ cô gái nằm vào băng ghế phía sau còn bản thân thì bước qua ngồi vào vị trí phía trước, bên cạnh tài xế.
Ánh đèn trong quán bar vẫn nhấp nháy tỏa sáng, lộng lẫy mà suy đồi. Trên đường phố, những cặp tình nhân tay trong tay ôm lấy nhau, sưởi ấm cho nhau trong cái lạnh của cơn mưa đêm mùa hạ; những nhóm bạn ngồi bệt bên vệ đường, tiếng ghita vang lên trong đêm theo nhịp hát ca vui vẻ. Đường Cẩm cắn chặt môi dưới, khóc thút thít, như một con mèo bị thương vùi mình trốn vào một góc, mặc kệ con đường phía trước ra sao. Trần Ly Sinh ngầng đầu, vô tình liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cậu ngồi thẳng sống lưng.
Chiếc xe chậm chậm rời đi, từ từ chạy khuất vào trong bóng tối. Trần Ly Sinh nhìn phía sau xe, cô đứng yên nơi đó, dõi mắt nhìn theo, làn váy tung bay, giống như im lặng tiễn đưa.
Tô Niệm Dao nhìn Trần Ly Sinh đỡ Đường Cẩm đã uống say mềm rời khỏi quán bar, gió đêm lạnh lẽo, cô bỗng nhớ tới đêm đầu tiên cả ba gặp gỡ. Số phận từ lúc bắt đầu đã được định trước, dây dưa không có hồi kết giữa Tô Niệm Dao, Đường Cẩm và Trần Ly Sinh.
Trong lúc vẫn còn đang nhìn vào khoảng không tối tăm trống rỗng phía trước thì một bóng đen che trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn, một khuôn mặt xa lạ với vẻ mặt ngả ngón cợt nhã.
"A, người đẹp, đang đau lòng lắm đúng không?" Chàng trai mỉm cười nhìn cô, dáng vẻ rất muốn ăn đòn.
Tô Niệm Dao đoán ra người này là ai. Những bức ảnh liên tiếp được gửi tới mỗi ngày, bao gồm cả tin nhắn tối nay. Nếu như người này không nhắn tin cho cô, cô cũng không biết, Đường Cẩm bình thường rất phản cảm quán bar vậy mà vì trả hết tiền nợ cho cô, nàng chạy tới quán bar làm nhân viên phục vụ, còn bị khách hàng chuốc say.
"Cảm phiền tránh đường." Câu trả lời của cô rất ngắn gọn, không chút cảm xúc. Những biểu cảm vừa mới rồi dường như chỉ là ảo giác, chúng nó bị chủ nhân của mình thu lại, vẻ mặt cô giống như bình thường, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải Lý Thiên Dương vẫn đứng ở trên lầu quan sát cô thì có lẽ anh cũng chẳng nhận thấy được những biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt cô.
"Người đẹp, tôi đã cho cô cơ hội mỹ nhân cứu mỹ nhân. Chỉ tại cô không nắm chặt cơ hội thôi. Không nên trách tôi!!!" Lý Thiên Dương nhún vai, đi theo cô.
"Em họ của tôi đã có được trái tim của người đẹp kia rồi, giờ cô nghĩ làm sao, tôi sẽ giúp cô."
Tô Niệm Dao dừng lại, quay đầu nhìn ánh mắt "chân thành" của đối phương:
"Ngày nào anh cũng chụp hình cậu ấy, còn nghe lén cậu ấy, anh thích cậu ấy??"
Lý Thiên Dương giật mình, nhảy cỡn lên:
"Má ơi, xu hướng tính dục của tôi hoàn toàn bình thường, tôi thề!!"
"Nhưng mà, ở trong nước quá chán, tôi chỉ quan tâm tới sinh hoạt tình cảm của nó, sợ thằng nhóc đó yêu sớm thôi. Còn chuyện nghe lén chỉ hoàn toàn là tình cờ, đó là một sai lầm, sau đó tôi lại nghĩ có thể cô muốn biết nên mới chuyển cho cô....."
"Cảm ơn." Tô Niệm Dao nói nhỏ. Cô cũng chẳng muốn biết động cơ của đối phương, nếu như hôm nay Trần Ly Sinh không có tới, cô cũng sẽ đỡ Đường Cẩm rời khỏi. Quán bar ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, không hề an toàn, cô không muốn Đường Cẩm gặp chuyện không may, dù cho chỉ là một chút nho nhỏ, cô không đành lòng, nên cô thật lòng biết ơn anh.
Lý Thiên Dương tức anh ách, bất lực vén tay áo, tháo nút áo trên cùng của chiếc áo sơ mi anh đang mặc, nhìn ánh mắt chân thành của cô. Tối nay anh vốn hẹn mấy người bạn đến đây chơi thả lỏng tâm tình, ai ngờ vô tình nhìn thấy Đường Cẩm bị người chuốc say, anh nghịch ngợm nhắn tin cho cô biết. Quả nhiên cô đã đến, cũng nhìn thấy Trần Ly Sinh đỡ Đường Cẩm rời đi. Nhiều năm sống ở nước ngoài làm anh cảm thấy tình cảm của Tô Niệm Dao cũng bình thường thôi, thế nhưng anh cũng thấy rõ, đây chỉ là tình cảm đơn phương của cô dành cho Đường Cẩm. Anh vốn chỉ là người ngoài cuộc, nhưng giờ đây anh đã tự đẩy mình vào cuộc chơi này rồi.
"Con người của tôi, không thích những người chỉ biết nói mà không làm gì. Cô nói cảm ơn tôi, vậy cũng thể hiện chút gì đi chứ?" Lý Thiên Dương nháy mắt, cười toe toét nói.
Cô ngước nhìn anh một lúc lâu rồi nói:
"Tôi mời anh uống rượu!!"
Tô Niệm Dao thực sự thực hiện lời nói của bản thân, cô và Lý Thiên Dương đi vào quán bar uống rượu. Đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau, không có cái cảm giác giống như vừa gặp đã thân quen, nhưng cũng không có ngượng ngùng gì, cả hai uống rượu tới khuya, Tô Niệm Dao nằm gục trên bàn, Lý Thiên Dương đỡ cô ra khỏi quán bar.
"Cô có sao không?" Lý Thiên Dương vỗ vai cô, anh gọi tài xế, đỡ cô vào trong xe.
Tô Niệm Dao dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật xung quanh từ từ lùi về phía sau.
"Tôi không có say." Cô nói xong, nhắm mắt lại, giống như đã ngủ.
Lý Thiên Dương đỡ Tô Niệm Dao về căn hộ anh đang ở tạm, một căn hộ nhỏ hai tầng, hoàn cảnh xung quanh thanh tịnh xinh đẹp. Cô đi theo anh tới cửa, cởi giày, tự nhiên mang một đôi dép đi trong nhà của nam. Anh đi sau cô, tự giác đưa tay bật đèn, nhìn cô đứng giữa phòng khách, sau đó quay đầu, vẻ mặt mờ mịt.
"Cô khát không?"
"Không khát."
"Vậy mệt không?"
"Ừ, tôi muốn ngủ." Tốc độ nói chuyện của cô rất chậm, thỉnh thoảng nhướn mi, rồi lại cúi đầu, không nhìn người đối diện.
Lý Thiên Dương để tay lên trán, anh cảm thấy Tô Niệm Dao khá ngoan sau khi say, ngoan tới nỗi làm anh không quen.
"Tôi dẫn cô đến phòng cho khách, tốt hơn là cô nên nghỉ ngơi, ngày mai tôi đưa cô về nhà."
"Nhà?" Tô Niệm Dao bĩu môi: "Tôi không có nhà."
".... Tôi dẫn cô lên lầu trước đã."
"Ừ."Cô gật đầu, tự vịn cầu thang leo lên, mặc kệ đối phương vươn tay muốn đỡ cô.
Lý Thiên Dương vất vả dụ dỗ cô lên lầu, nhìn cô ngồi trên giường chuẩn bị ngủ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
"Đời trước ông đây thiếu nợ cô à?" Lý Thiên Dương đóng cửa lại, càng nghĩ càng thấy không đúng, có phải lúc trước đầu của anh bị lừa đá không mà hôm nay lại đi uống rượu với Tô Niệm Dao chứ!!
Lý Thiên Dương bị giọng nói lờ mờ dưới lầu đánh thức, đừng nhìn anh bình thường vô tâm, ngả ngớn cợt nhã, anh rất mẫn cảm với âm thanh và ánh sáng. Có lẽ cũng vì lý do này mà lúc trước anh chọn nhiếp ảnh. Anh mặc áo khoác, dùng điện thoại chiếu sáng. Khi xuống tới phòng khách, anh thấy cô ngồi trên ghế sofa, tiếng nhai khoai tây răng rắc không ngừng vang lên trong đêm, nghe mà rợn người.
Tô Niệm Dao ngồi xếp bằng trên ghế, âm lượng TV mở rất nhỏ, màn hình đang chiếu bộ phim hoạt hình Tom And Jerry. Màn hình nhấp nháy, thỉnh thoảng tiếng nhai khoai tây răng rắc, còn có tiếng hít thở nhè nhẹ. Tô Niệm Dao rất bình tĩnh, không biết cô đã ngồi ở đây bao lâu. Lý Thiên Dương tin rằng cô không sợ, nhưng mà anh sợ.
"Cô ngồi đây làm gì?" Anh mở đèn, ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một mảnh khoai tây trong bịch snack.
"Xem phim hoạt hình." Tô Niệm Dao quay đầu nhìn ngón tay thon dài tái nhợt của anh.
"Bây giờ cô say hay tỉnh?"
"Tỉnh."Tỉnh, có nghĩa là lúc trước đã từng say. Lý Thiên Dương đương nhiên cũng hiểu được, anh nhìn cô khó hiểu, một lúc sau anh nói:
"Cô là người khó hiểu nhất mà tôi từng gặp."
Tô Niệm Dao không nói chuyện, cô ôm gối ôm, chăm chú nhìn trên màn hình mèo Tom bị chuột Jerry đùa giỡn.
"Làm việc gì cô cũng nghiêm túc như vậy sao? Dù là xem phim hoạt hình hay thích một ai đó?" Lý Thiên Dương mở miệng hỏi, khoai tây lát này có vị khá ngon, anh nhịn không được ăn thêm vài miếng.
"Tôi nói cho cô nghe, thằng nhóc Ly Sinh tuy rằng bình thường nhìn lúc nào cũng ngoan ngoãn lễ phép nhưng nó có một tật xấu cô biết là gì không?"
"Chính là rất bao che khuyết điểm." Lý Thiên Dương nói tiếp.
"Hơn nữa cô đừng bao giờ đánh giá thấp dã tâm trong lòng những người nhà họ Trần, nó muốn có được thứ gì đó, nó sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào."
"Người đẹp, tôi nói nhiều như vậy cô có nghe lọt chữ nào vô tai không?"
"Anh đang giúp tôi?" Tô Niệm Dao nhìn anh khó hiểu.
"Quan hệ giữa anh và cậu ấy là như thế nào?"
"Nó là em họ của tôi, tôi là anh họ của nó." Lý Thiên Dương dùng ánh mắt sửng sốt nhìn cô:
"Không đúng!! Tôi đâu có muốn nói chuyện này với cô."
"À, anh em bà con."
Lý Thiên Dương:" Tôi nấu trà giải rượu cho cô nha!"
"Ói hết, tỉnh táo."
"Nói chung là cô đừng chọc ghẹo Trần Ly Sinh. Lúc trước tôi chỉ là tò mò, cô biết mà, suy nghĩ của nghệ thuật gia chúng tôi không có giống người bình thường. Nhưng mà cô không phải, cô hoàn toàn có khả năng có được một cuộc sống tốt hơn, cô có hiểu tôi nói gì không?"
"Anh học chụp ảnh?" Tô Niệm Dao nhảy xuống sofa, bật một bộ phim đang chiếu trên TV:
"Mối tình Rome? Đây là thể loại phim gì? Chúng ta cùng xem đi."
"Một câu chuyện về tình yêu." Lý Thiên Dương miễn cưỡng trả lời.
"Từ khi còn rất nhỏ tôi đã không đến trường mà đi theo thầy của tôi chạy đông chạy tây, sưu tầm dân ca, quay phim, chụp ảnh, mở triển lãm phim ảnh, quen tự do, lần này rãnh được một chút nên tôi về nước thăm gia đình, mấy tuần nữa lại đi rồi."
"Diễn không tồi!!" Tô Niệm Dao bật bộ phim lên: "Tôi muốn thử xem."
"Thử xem? Thử cái gì? Đóng phim." Lý Thiên Dương tùy ý vung tay: "Đóng phim cũng cần kỹ thuật."
"Không phải, không phải đóng phim."
Tô Niệm Dao nhặt gói thuốc rơi trên mặt đất, rút một điếu, bật lửa, thở ra một ngụm khói.
"Tôi muốn thử với Đường Cẩm." Lúc nói câu này, đôi mặt cô mờ đi, nhưng cả người như sống lại.
Kỳ thực cũng chẳng biết vì sao lại nói những lời này với Lý Thiên Dương, có lẽ là nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh hoặc có lẽ là, im lặng quá lâu rồi, cô muốn nói ra hết.
Cô ngồi xuống sofa. TV bắt đầu chiếu bộ phim "Mối tình Rome". Đây là một bộ phim đen trắng. Một cô gái tóc quăn, mặc một cái quần dài màu tím, mang một đôi giày cao gót thanh mảnh bước đi trên một con đường không có ai.
Câu chuyện bắt đầu, nhưng nó luôn sẽ kết thúc.
Lý Thiên Dương có vài lời muốn nói nhưng bị nghẹn ở cổ họng, nửa vời, khó chịu. Anh thở dài, như muốn phun ra hết những u ám tối tăm trong lòng.
Tô Niệm Dao cười châm biếm, cô nói:
"Tôi có một câu chuyện rất dài rất dài, anh muốn nghe không?"
Suy nghĩ của tác giả:
Câu chuyện rất dài, nhưng nó gần như đã kết thúc.