Sẽ Không Yêu Cậu Nữa

Chương 3: Trung nhị thiếu nữ bao nuôi ký




Màn đêm u tối, một chiếc xe chạy ra từ góc khuất, Trần Ly Sinh bình tĩnh nhìn chiếc xe từ từ dừng trước mặt cậu, rất ga lăng mở cửa xe rồi lại mỉm cười nhìn về phía Đường Cẩm còn đang lo lắng sợ sệt.
Tài xế ngồi phía trước vẫn luôn im lặng lái xe, thời gian giống như lắng đọng lại, trong không gian chỉ có duy nhất âm thanh đứt quãng của bánh xe ma sát vào lòng đường khi xe chạy vào những đoạn không bằng phẳng. Đường Cẩm ngẩng đầu, đôi mắt thờ ơ nhìn về phía trước rồi lại nhìn về phía chàng trai mới quen biết vài lần. Nàng nhớ tới cái dáng người thẳng tắp gầy gò của cậu, dường như cậu chỉ cần đứng yên một chỗ liền giống như ánh mặt trời, trong đêm hè lạnh lẽo vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Đều rất ưu tú, nhưng lại như không hợp nhau, đều nổi bật giữa một đám người – giống như Tô Niệm Dao, dù bị người khác cô lập không chấp nhận cô vẫn có thể bình thản mà sống.
Cả hai là một loại người, họ có thể trò chuyện vui vẻ với bạn nhưng họ lại rất xa vời khiến bạn chẳng thể nào chạm tới họ được, trên khuôn mặt họ là chiếc mặt nạ vô hình mà chẳng ai có thể nhìn thấu, không thể đoán trước được điều gì nhưng lại khiến bạn luyến tiếc không muốn họ rời khỏi.
"Chắc cả hai cũng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi, sau này đừng ra ngoài lúc đêm khuya thế này nữa." Trần Ly Sinh quay đầu, chỉ vào một khách sạn ven đường:
"Tôi đã nhờ chú Triệu đăng ký mọi thủ tục rồi, các cậu có thể nhận phòng liền, nếu không tôi không yên tâm." Nói xong cậu còn không quên nháy mắt với hai cô gái:
"Không cần cảm ơn tôi, dù sao tôi cũng là một quý ông khá ga lăng." Một câu đùa nhẹ nhàng xóa đi sự thấp thỏm lo lắng trong lòng hai cô gái.
Tôi giúp đỡ các cậu cũng không phải có bất cứ ý đồ xấu xa gì, đây chỉ là cách hành xử của một quý ông nên có, dịu dàng quan tâm các cô gái, các cậu không nên lo lắng bởi vì đã là quý ông thì luôn tôn trọng các cô gái.
Tô Niệm Dao nghĩ tới lúc mới nhìn thấy chiếc xe sang trọng có rèm che này, cô chắc chắn nó rất có giá trị, dù cho là một người không hiểu biết bất cứ gì về xe khi nhìn thấy nó lần đầu tiên không thể không cảm thán, đây là một chiếc xe rất có phong cách. Thế giới vĩnh viễn không thiếu người giàu, điều đáng sợ là bọn họ không phải làm giàu chỉ sau một đêm, mà bọn họ dựa vào nỗ lực của bản thân để để dần tích lũy tiền tài, danh vọng và địa vị. Tô Niệm Dao nghĩ khá tự ti, so sánh với gia thế của Trần Ly Sinh, Tô Triệu Duyên không chỉ là một gã bạc tình trên tinh thần mà về mặt vật chất ông giống như một tên nhà giàu mới nổi.
Vì vậy cô chấp nhận lòng tốt của Trần Ly Sinh, tùy ý nở một nụ cười khá cứng nhắc, nhìn Đường Cẩm khéo léo nói "Cám ơn" sau đó cẩn thận mở cửa xe, bước xuống.
"Hẹn gặp lại." Tô Niệm Dao nói với Trần Ly Sinh câu này ngay lúc cửa xe vừa khép lại. Chiếc cửa xe đắt tiền dưới tác dụng của trọng lực tạo thành một tiếng vang lớn. Lời chào tạm biệt nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy vọng qua tiếng vang lớn của cánh cửa lọt vào bên tai của Trần Ly Sinh. Cậu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhìn các cô từ từ đi vào khách sạn.
Tô Niệm Dao đi phía trước, Đường Cẩm nhắm mắt theo đuôi phía sau. Bóng đèn nê ông trước cửa khách sạn không ngừng chuyển động chớt tắt, cửa xoay bên trong sáng ngời hắt xuống dưới chân cả hai. Lúc bước lên bậc tam cấp, cô gái phía trước dừng lại, nắm lấy tay cô gái tóc ngắn phía sau, đẩy cánh cửa thủy tinh. Xoay tròn một cái, cả hai biến mất sau cánh cửa.
Đường Cẩm bất giác quay đầu lại, nàng nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen vẫn đậu nơi đó, lẳng lặng canh giữ, giống như thần ánh sáng vững vàng lóa mắt. Ngay tại thời điểm đó, giống như có một hạt giống vùi sâu trong nội tâm, chỉ chờ một trận mưa lớn để có thể phá đất chui lên.
Khi Tô Niệm Dao tắm rửa xong Đường Cẩm đã ngủ rồi, đối mặt với một phần tình cảm hoàn toàn xa lạ cùng với người bạn thân khó đoán vậy mà nàng có thể ngủ một cách ngon lành. Tô Niệm Dao ngồi chổm hổm dưới đất, nhìn hàng mi dầy của nàng, cô như nhìn thấy một thiên thần. Vĩnh viễn không sợ bị tổn thương bởi vì nàng luôn được yêu thương. Dù cho khi cha nàng mất, nàng đã khóc lớn như một đứa trẻ, nhưng chỉ cần bạn bè không vui nàng sẽ kể chuyện cười cho họ nghe, tiếng cười khúc khích của nàng đơn giản thuần khiết như xua tan mọi bi thương trên đời.
Nếu như không phải cố chấp nhất định phải là tình nhân, có lẽ làm bạn bè cũng tốt đẹp biết nhường nào. Thế nhưng chúng ta luôn không nhịn được, cứ thử nghĩ bảo vật mà ta không ngừng nâng niu trong lòng bàn tay, không ngừng che chở không ngừng bảo vệ ấy mà một ngày nào đó lại bị một ai khác cướp đi, mỗi lần nghĩ tới nàng sẽ ở bên cạnh người khác, trái tim đau như cắt, nước mắt bất giác lại tuôn trào.
Tô Niệm Dao vươn tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của nàng, mềm mại như trẻ sơ sinh vậy. Đường Cẩm đang mơ thấy gì? Đột nhiên nàng nhíu mày, nói mớ hai câu rồi lại yên tĩnh ngủ tiếp. Tô Niệm Dao mỉm cười, thật giống như một đứa nhỏ.
Trong xe.
"Cậu chủ có vẻ rất để ý hai nữ sinh kia?"Người tài xế giả vờ hỏi thăm. Yêu sớm không tốt, nếu thiếu gia thật sự biết yêu từ cái nhìn đầu tiên thì cô bé tóc ngắn có khả năng cao hơn, bởi vì cô bé còn lại nhìn có vẻ u ám, khó gần.
"..." Cậu chủ Trần ngây người quay đầu nhìn ra ngoài:
"Chú Triệu nghĩ con làm vậy là sai à? Nhưng cha con vẫn luôn nhắc nhở con, dù cho là ở trong nước hay ở nước ngoài thì cũng phải luôn giữ thái độ lịch thiệp, không nên bởi vì hoàn cảnh thay đổi mà bỏ qua.." cậu dừng lại một chút rồi nói:" thái độ lịch thiệp".
Tài xế cảm thấy "thái độ lịch thiệp" của cậu chủ nhà ông có vẻ hơi nhiều.
"À, ý chú không phải vậy, ý của chú là, cậu chủ làm rất đúng, cậu đã thể hiện bản thân được dạy dỗ rất tốt."
"Đúng vậy, nếu cha con biết nhất định ông sẽ rất vui mừng, được về nhà thật thoải mái." Trần Ly Sinh hưng phấn nói: "Con cũng rất chờ mong môi trường học tập mới."
Tài xế bật cười, dù cho cậu chủ có lớn như thế nào thì trong mắt người lớn trong nhà cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, đừng nói cậu lập tức trưởng thành, dù cho cậu có đã trưởng thành trở thành một người đàn ông có thể lo liệu hết tất cả mọi chuyện, trong mắt ông, cậu vẫn là cậu chủ nhỏ ngay thẳng thật thà ngày nào. Suy nghĩ trong chốc lát ông lại thở dài, lỡ cậu chủ yêu sớm thì sao đây??
Trần Ly Sinh đặt điện thoại xuống:
"Chú Triệu, chú sao vậy?"
Tài xế rẽ vào một góc rồi chầm chậm dừng trước cửa biệt thự:
"Không có gì, chú chợt nhớ chú cần đi đổi giấy phép lái xe, hôm qua không cẩn thận bị Đông Đông quăng vào trong nước, thằng nhóc này bình thường ngoan ngoãn lắm nhưng lại thích nghịch nước vô cùng, ba tháng mà nó ngâm nước hết hai cái điện thoại của chú, tiền lương của chú toàn để dành mua điện thoại di động."
Trần Ly Sinh nghe chú Triệu cứ lải nhải không ngớt. Ban đêm trời vốn lành lạnh, vậy mà cậu lại cảm thấy rất ấm áp. Cái cảm giác ấm áp này lúc còn ở Anh cậu không thể nào có được, mỗi tháng một lần trò chuyện video call với cha cậu đều rất gò bó, không được tự nhiên. Tình yêu của chú Triệu dành cho con của chú rất bình dị giản đơn, nhưng mỗi câu mỗi chữ khi chú nhắc tới con chú đều chan chứa tình yêu của chú dành cho đứa nhỏ. Cậu thật hâm mộ đứa bé kia.
"Cậu chủ, mừng cậu về nhà." Quản gia nhìn cậu đầy yêu thương, Trần Ly Sinh đẩy cửa đi vào, cậu mở rộng hai tay ôm lấy ông.
"Cảm ơn chú, rốt cuộc cũng về nhà rồi."
Mọi chuyện vẫn cứ như cũ, mối quan hệ của Tô Niệm Dao và Đường Cẩm vẫn như trước đây, mập mờ không rõ. Hai người vẫn đi học chung, ăn cơm chung, thân mật như bạn thân. Ba ngày sau Trần Ly Sinh cũng chuyển tới trường trung học số một Thanh Viễn, vào lớp thực nghiệm, nhận được sự ưu ái của rất nhiều nữ sinh. Ngay cả thầy hiệu trưởng còn đặc biệt viếng thăm văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, thật ra chỉ là để trò chuyện với Trần Ly Sinh về vấn đề học tập và cuộc sống. Tất cả mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị lại cũng rất tò mò không biết anh chàng đẹp trai vừa chuyển đến này có gia cảnh như thế nào.
Đường Cẩm nghe có người nhắc tới tên của Trần Ly Sinh là lúc nàng đang ăn cơm trưa,bất giác ngẩng đầu nhìn Tô Niệm Dao, thấy cô cũng có vẻ bất ngờ nhưng chỉ trong chốc lát lại bình thường như cũ, chỉ là Đường Cẩm cứ nhìn chằm chằm cô làm cô chú ý, cô kẹp một miếng thịt bỏ vào chén của Đường Cẩm, đũa va vào đĩa phát ra tiếng lanh canh:
"Sao vậy, có chuyện gì à?"
"Không có gì...." Đường Cẩm lắc đầu:
"Lát nữa cậu đi siêu thị với tớ nha, bụng tớ hơi đau, tớ muốn mua mấy bao.... ừ cái kia." Nói xong nàng bĩu môi, có lẽ cũng biết biểu cảm trên khuôn mặt mình, Đường Cẩm cúi đầu tiếp tục ăn.
"Oki, đi Bermuda đi, buổi chiều ít người." Tô Niệm Dao gật đầu, sự tồn tại của Trần Ly Sinh bị hai người lơ đi. Vô thức cô không muốn thảo luận với Đường Cẩm quá nhiều chuyện liên quan tới Trần Ly Sinh, hay bất cứ chủ đề nào. Mọi thứ cứ như bây giờ đã là tốt lắm rồi, mọi thứ khác không quan trọng.
Bởi vì sợ mất đi nên mới cẩn thận từng li từng tý, một bên hưởng thụ ảo mộng, một bên tự tay đánh nát nó, sau đó giẫm đạp lên từng mãnh vỡ trên đất, nhìn người kia đi mất. Máu rỉ ra, nhưng lại không thể nói thêm một câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.