Tô Niệm Dao bị đánh thức bởi chương trình phát thanh buổi sáng của trường. Thứ âm nhạc giàu tính dân tộc xuyên thấu ký túc xá, triền miên dai dẳng, kéo mọi kẻ ngủ mơ ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ với tốc độ nhanh chóng mặt.
Phía bên giường của Đường Cẩm, chăn gối được xếp gọn gàng ngăn nấp, một chú gấu nâu với cái đầu tròn trịa, bộ lông xù bằng nhung mềm mại, cực kỳ dễ thương. Tô Niệm Dao uể oải ngáp một cái, cô đứng lên rời khỏi giường, mang dép lê đi tới bên cửa sổ. Cửa sổ vừa mở, ánh mặt trời ấm áp miễn cưỡng chiếu vào trong gian phòng.
Chủ nhật là một ngày thích hợp để ngủ nướng. Tô Niệm Dao thầm nghĩ, tối hôm qua cô và Đường Cẩm tâm sự gần như cả đêm, cũng chẳng biết là bắt đầu từ đề tài nào, cả hai chỉ nói chuyện phiếm, kỳ thực nói đúng hơn là một người không ngừng nói và một người im lặng lắng nghe. Đường Cẩm tánh như trẻ con, ôm gấu ngồi trên giường, hào hứng nói không ngừng, trời càng lúc càng tối nàng lại càng tỉnh táo chẳng có chút dấu hiệu buồn ngủ nào cả, cho đến rạng sáng cô đành phải không thể nào không cắt dứt những định hướng tương lai mà nàng đang nói, sau đó hối thúc nàng đi ngủ. Đèn bàn chiếu sáng một góc phòng, ánh đèn nhu hòa, hai người thì thầm nhỏ to, không khí cực kỳ bình yên.
"Trễ lắm rồi, cậu đi ngủ đi kìa." Tô Niệm Dao liếc mắt nhìn cái đồng hồ báo thức, thấy ai kia vẫn thờ ơ không chịu nghe lời, cô buộc lòng phải đá nàng một cái.
Đường Cẩm ngồi xếp bằng trên giường thở dài một cái, bỏ con gấu trong lòng ra leo xuống giường.:
"Không chịu đâu, không chịu đâu, tớ còn không có buồn ngủ, không muốn ngủ."
"Mai còn phải đi học." Tô Niệm Dao nói.
"Mai là chủ nhật, không cần lên lớp, tiểu Dao, tiểu Dao. Cậu đừng ngủ mà, thức với tớ đi, tớ còn chưa muốn ngủ."
Tô Niệm Dao đẩy nàng xuống sàng.
"Ngày mai còn phải dậy sớm chạy bộ, cậu đừng có quên cậu tự nói với bản thân thế nào đó."
"Ừ ha, còn phải chạy bộ!!" Đường Cẩm vỗ vỗ trán, như chợt nhớ tới điều gì:
"Tớ sém quên mất, thật là!!" Nói xong nàng định bước xuống giường nhưng Tô Niệm Dao lại đưa tay kéo nàng lại.
"Gấu bông của cậu..."
"À à, phải rồi, gấu bông...." Đường Cẩm ôm lấy gấu bông, để chân trần chạy về giường. Vừa leo lên giường nàng đã lấy chăn quấn chặt cả người mình lại, chỉ để lộ mắt cá chân trắng nõn, trông rất mềm mại, thật giống mấy con vật nhỏ được nuôi nhốt trong nhà vậy.
"Tớ ngủ đây!"
"Ừm."
"Tớ ngủ thật đó!"
"Ừm."
Có tiếng nghiến răng sau đó một lúc lâu giọng nói tràn đầy bất lực vang lên:
"Tô Niệm Dao, tớ ngủ thật đó!!"
"Tớ biết."
Tô Niệm Dao vươn tay tắt đèn, trước mặt trở nên tối tăm, chỉ có ánh trăng dìu dịu chiếu từ bên ngoài khung cửa sổ, giọng cô dịu dàng dỗ dành nàng:
"Ngủ ngon tiểu Cẩm."
Đường Cẩm ngủ rất nhanh. Tô Niệm Dao nằm trên giường, hai mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, không buồn ngủ. Nàng bỗng nghĩ tới, mấy ngày gần đây nàng nhận được những tin nhắn từ một số máy lạ, vốn dĩ nên thờ ơ lại có chút hiếu kỳ, nghĩ đi nghĩ lại, không biết từ lúc nào lại cảm thấy có chút buồn ngủ. Thi thoảng vang lên tiếng nói mớ như có như không của Đường Cẩm, Tô Niệm Dao cũng nhanh chóng ngủ quên đi mất. Đợi tới lúc cô tỉnh dậy, Đường Cẩm đã ra ngoài chạy bộ.
Tô Niệm Dao đi vào phòng tắm, mở nước, điều chỉnh độ ấm vừa phải mới bắt đầu rửa mặt. Cô đã tới thế giới này được một tháng, bởi cách cư xử có chừng mực, dịu dàng quan tâm chứ không lỗ mãng ép buộc Đường Cẩm bất cứ điều gì, ban đầu nàng còn chống cự dè chừng sau đó dần dần thích ứng, cô trở thành một thói quen, một phần nào đó trong cuộc sống của nàng.
Tính cách của Đường Cẩm, nói dễ nghe một tý thì là ngây thơ không hiểu chuyện, nói khó nghe chút là ngu ngơ dễ quên mọi chuyện, tính cách như vậy cũng không biết nên nói là tốt hay xấu, mà sao cũng được giống như Tô Niệm Dao luôn nghĩ cà rốt với khoai tây cũng đâu cần giống nhau, cô chẳng bao giờ nghĩ rằng nàng phải hoàn hảo như trong trí tưởng tượng của cô. Nàng cứ là nàng thôi. Các cô gái như hoa hướng dương luôn hấp dẫn những người có nội tâm nhạy cảm, nhưng cũng rất dễ bị tổn thương. Giống như Đường Cẩm mãi mãi cũng không hiểu vì sao Tô Niệm Dao không thể buông tay nàng, nàng ngây thơ nghĩ rằng cô tốt với nàng chỉ đơn giản bởi vì hai người là bạn thân của nhau, thậm chí nàng còn không biết tình bạn của cô dành cho nàng đã biến thành tình yêu từ lúc nào.
Tô Niệm Dao nghĩ, bi kịch của tình yêu không phải là khi ta vô tình bỏ qua nhau mà là ngay từ lúc bắt đầu đó đã là một sai lầm, sai lầm nối tiếp sai lầm, tự đâm đầu về phía trước, chẳng sợ có đụng trúng tường cũng chẳng quan tâm, tới cuối cùng mọi thứ đều có giới hạn của nó, đi tới giới hạn rồi chỉ còn là nước mắt, là thở dài tiếc nuối, là thương tiếc cho một tình cảm không trọn vẹn.
Vậy nên bình thường cô luôn thể hiện tình cảm của bản thân trước mặt nàng, chỉ hi vọng nàng có thể hiểu rõ nỗi lòng của cô. Cô tôn trọng tình yêu vô tư trong sáng, đó có lẽ chính là cảm xúc ban đầu của tất cả mọi người, dù rằng sau này họ đều quên mất nó.
Sau khi cô vừa rửa mặt xong thì lại nhận được tin nhắn từ người lạ, một bức ảnh – Đường Cẩn mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, mái tóc ngắn tinh nghịch tung bay trong gió, bên cạnh có một chàng trai vừa đi vừa cười đùa vui vẻ, đó chính là Trần Ly Sinh. Đối với Tô Niệm Dao, cô biết về cậu chỉ thông qua những bức ảnh mà một người xa lạ nào đó đã gửi cho cô trong thời gian gần đây. Nhưng với Đường Cẩm, nàng đã quen biết cậu được nửa tháng nay. Tô Niệm Dao thầm nghĩ cả hai người sẽ có thêm nhiều cơ hội để tiếp xúc với nhau trong tương lai, từ trận bóng rổ cho tới đại hội âm nhạc, từ kỳ thi tuyển sinh đại học cho tới lớp học bổi dưỡng nâng cao rồi tới quán bar tư nhân, thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi thứ đều đã được sắp đặt tốt cho hai người họ.
Xóa bỏ tin nhắn, Tô Niệm Dao pha sẵn một ly nước chanh, sau đó cô nhấc một chậu hoa nhỏ màu trắng lên bàn, nhàn nhã chăm bón tỉa cành. Dường như có linh cảm nào đó, cô cầm lấy chậu hoa đi đến bên bệ cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Trần Ly Sinh tiễn Đường Cẩm về ký túc xá. Đường Cẩm đưa lưng về phía cô nên đương nhiên không thể nhìn thấy cô, nhưng Trần Ly Sinh lại nhìn thoáng thấy bóng dáng cô trên cửa sổ lầu hai.
"Cậu nhìn gì vậy?" Đường Cẩm tò mò hỏi.
"Không có gì, chỉ thấy ký túc xá của các cậu đẹp thật." Trần Ly Sinh mỉm cười nói:
"Mai cậu có chạy bộ nữa không?"
"A, ngày mai tớ có việc rồi, thứ hai tụi mình chạy cùng được không?"
"Được thôi, thứ hai tớ đợi cậu." Cậu vẫy tay, nhìn nàng như một con chim én, nhanh chóng lượn cánh bay vào tổ.
"Tiểu Dao, Tiểu Dao tớ muốn uống nước!!" Đường Cẩm đẩy mạnh cửa bước vào, khuôn mặt đỏ ửng do vừa vận động xong.
Tô Niệm Dao vừa lật trang sách vừa chỉ vào ly nước bên cạnh:
"Nước có sẵn rồi nhưng chờ tý rồi hãy uống. Cậu tắm rửa rồi thay quần áo đi cho khỏe."
"Tiểu Dao là tốt nhất."Đường Cẩm vui vẻ hoan hô rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Chưa tới một phút, một cái đầu nhỏ nhô ra từ phía cánh cửa phòng tắm:
"Tiểu Dao, Tiểu Dao, sao hôm nay nước nóng quá vậy."
Tô Niệm Dao ngẩng đầu nhìn nàng:
"Cậu gần tới mấy ngày kinh nguyệt rồi, nên tắm nước ấm sẽ tốt hơn."
Đường Cẩm đỏ mặt thẹn thùng nhanh chóng đóng cửa lại, còn không quên lầm bầm bất mãn:
"Có cần phải nói nghiêm túc như vậy không chứ? Gọi là "họ hàng tới thăm" không được à?"
Tô Niệm Dao thấy cửa phòng tắm đóng chặt liền nghiêng đầu liếc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tay trái cầm lấy ly nước chanh vừa mới pha xong nhấp thử một ngụm rồi bỏ xuống lại chỗ cũ.
Ừ, sẽ không nói cho nàng biết là cô đã uống thử một ngụm. Tô Niệm Dao ngớ ngẩn nghĩ.
Chờ Đường Cẩm chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đã hơn tám giờ, Tô Niệm Dao biết nàng phải vào bệnh viện chăm sóc mẹ nàng, cô đóng sách lại gõ gõ mặt bàn, quả nhiên nàng liền ngơ ngác quay đầu lại nhìn cô:
"Sao vậy?"
"Cậu vào bệnh viện à?"
"Đúng rồi." Đường Cẩm mỉm cười vui vẻ. "Mẹ tớ đã khỏe hơn nhiều rồi, giờ chỉ cần tìm được tủy sống thích hợp thì càng có hi vọng chữa khỏi cao hơn."
"Tớ không nghe cậu nhắc tới." Tô Niệm Dao thầm nhớ kĩ, còn chưa đợi nàng nói gì đã dành nói trước:
"Tớ đi với cậu."
"Được thôi." Đường Cẩm híp mắt, sau đó trừng mắt thật to:
"Cậu... cậu vừa nói gì?"
"Tớ đi với cậu tới bệnh viện, không được à?"
Đường Cẩm ngơ ngác đứng yên tại chỗ, phiền não hít thật sâu.
"Nhưng mà mẹ tớ chưa bao giờ gặp cậu?"
"Không phải giờ chuẩn bị gặp hay sao?" Tô Niệm Dao mỉm cười, vỗ đầu nàng:
"Không tin tớ à?"
"Không phải." Đường Cẩm bỏ qua cái cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng:
"Đi thì đi thôi, cậu không chê phiền là được rồi."
"Tớ sẽ không, chỉ có cậu đừng chê tớ phiền là may rồi."
"Cậu giỏi như vậy, ai mà dám chê cậu chứ?" Đường Cẩm nắm tay Tô Niệm Dao đi ra khỏi ký túc xá.
"Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, giờ này xe buýt rất đông, không tranh thủ thì không có ghế ngồi đâu."
"Chờ chút chờ chút, tớ còn chưa đổi dép."
Tô Niệm Dao đứng dựa vào tường nhìn dáng vẻ luống cuống mang giày của Đường Cẩm, không biết vì sao mà cô muốn ôm lấy nàng quá, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hôn nàng, vuốt ve khuôn mặt của nàng, rồi sau đó nhìn vẻ mặt tức giận của nàng. Chỉ tưởng tượng thôi mà lòng cô đã thấy bình yên tới lạ lùng, cuộc sống như vậy thì tốt quá.
Tiểu Cẩm thân yêu của tớ, tớ muốn bóc trần tình cảm của tớ, từng chút từng chút một để trước mặt cậu. Mong cậu có thể dùng trái tim của cậu, cảm nhận được tấm chân tình của tớ. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ hiểu, tất cả những gì mà tớ mong muốn chỉ đơn giản là cậu, khi đó cậu có thể mỉm cười vui vẻ nhào vào lòng của tớ, chúng ta không chỉ là những người bạn thân thiết, mà cậu còn là người mà tớ yêu.