Sẽ Không Yêu Cậu Nữa

Chương 5: Trung nhị thiếu nữ bao nuôi ký




Đường Cẩm nắm tay Tô Niệm Dao kéo cô bước nhanh trên hành lang của bệnh viện, các bác sĩ y tá bận rộn vội vã lướt qua cả hai, các bóng áo trắng tinh khôi lướt ngang qua để lại mùi cồn sát khuẩn nhàn nhạt nhưng Tô Niệm Dao vẫn nhạy cảm nghe thấy, bệnh viện luôn mang đến cảm giác tang tốc nặng nề, buồn bã.
Tô Niệm Dao ôm một bó hoa tươi, màu sắc rực rỡ lại còn thoang thoảng tỏa ra hương thơm ngát, lúc mới vừa ra khỏi cửa hàng hoa dường như còn có thể nhìn thấy từng giọt nước lóng lánh đọng lại trên cánh hoa, tinh tế lại quyến rũ, làm cho người nhìn yêu thích không thôi. Đường Cẩm rất vui vẻ khi chọn đóa hoa này, nàng thích tới nỗi nằng nặc đòi cầm cho bằng được, ngay cả lúc Tô Niệm Cẩm đề nghị đón xe đi tới bệnh viện cho nhanh nàng cũng vui vẻ đồng ý.
"Mẹ tớ nhất định rất vui, Tiểu Dao cậu tuyệt nhất."
"Ừm, cậu vừa mở miệng là tớ biết cậu muốn nói gì rồi."Tô Niệm Dao mỉm cười, nhéo nhẹ cái má phúng phính như trẻ con của nàng.
"Tớ thuộc lào mấy câu nịnh bợ này của cậu rồi, nên đổi câu mới hơn đi."
Đường Cẩm bước tới gần cô, nhón gót thì thầm vào tai cô, hơi thở của nàng nóng rực phả vào vành tai cô, hoàn toàn khác biệt với cái nóng của mùa hè khi đứng giữa dòng người đông đúc:
"Tiểu Dao, lúc gặp mẹ tớ cậu đừng nhắc tới cha tớ nha, bà sẽ buồn lắm."
Tô Niệm Dao nghiêng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn nàng. Đôi mắt sáng ngời thường ngày giờ đây che kín một lớp bụi trần.
"Tớ biết rồi, tớ sẽ không nhắc tới." Tô Niệm Dao nói.
Mẹ của Đường Cẩm bị bệnh ung thư máu, bà cần một khoảng tiền rất lớn để điều trị bệnh. Năm đó khi Đường Cẩm vừa lên lớp mười một, cha của nàng không nói lời nào, thu sếp hành lý trong đêm đi khỏi nhà, từ đó cũng không bao giờ trở về. Khi đó Tô Niệm Dao đã động tâm, cô giúp Đường Cẩm chi trả một nửa tiền viện phí của mẹ nàng với điều kiện, nàng phải chuyển tới sống chung với cô. Mặc dù điều kiện của cô rất hoang đường, nhưng Đường Cẩm đã đồng ý, dù sao so với việc chữa trị cho mẹ mình thì tất cả mọi chuyện khác không có gì đáng để nàng quan tâm. Vả lại nàng ở bên cạnh Tô Niệm Dao một năm, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau cô, vậy nên điều kiện này của cô cũng đâu có gì lạ, nàng đã quen với việc Tô Niệm Dao xuất hiện bên trong cuộc sống của nàng, nàng cũng biết rõ cô sẽ không làm hại hay tổn thương nàng. Thế là cả hai bắt đầu sống chung với nhau, nói thật thì trừ việc thỉnh thoảng Tô Niệm Dao động tay động chân một chút xíu thì các nàng ở chung giống như bạn bè thân thiết chứ chẳng có gì khác biệt.
Đường Cẩm rất giống mẹ của nàng, không phải chỉ là hình dáng bên ngoài mà tính cách, nội tâm của nàng cũng rất giống bà. Bà nằm trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao, có thể nhìn thấy vài sợi bạc xen lẫn trên mái đầu đen của bà, khuôn mặt uể oải nhưng cũng không ảnh hưởng tới tinh thần hoạt bát của bà.
Có lẽ Đường Cẩm đã nhắc tới Tô Niệm Dao với mẹ của nàng nên lúc Tô Niệm Dao vừa bước vào phòng, bà đã mỉm cười chào hỏi trước:
"Con là bạn học của tiểu Cẩm à? Thật xinh đẹp giống như Tiểu Cẩm đã kể với dì."
Tô Niệm Dao liếc Đường Cẩm một cái, gật đầu xấu hổ:
"Con tên là Tô Niệm Dao, hôm nay tới làm phiền dì rồi."
"A u, đừng nói vậy, con là bạn của tiểu Cẩm, lại có tâm tới thăm dì, dì vui mừng còn không kịp chứ làm phiền gì chứ, đừng khách sáo nè." Bà Đường vỗ vỗ mép giường.
"Mau lại đây ngồi, để dì nhìn rõ con chút."
Tô Niệm Dao ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bà, cô cắm bó hoa cả hai vừa mua vào một bình hoa để trên bàn, mùi hương thơm ngát, những bông hoa có màu sắc rực rỡ nở rộ trong bình, nhìn thích mắt vô cùng.
"Con nghe tiểu Cẩm nói dì thích hoa nên hai đứa tụi con đến tiệm hoa chọn một bó hoa tặng dì, hoa rất thơm, người bán hàng nói hoa này còn giúp tinh thần sảng khoái, rất tốt cho sức khỏe ạ." Tô Niệm Dao nhấc cái ghế bên cạnh, nhã nhặn ngồi xuống.
Đường Cẩm cầm bình thủy lắc nhẹ, rồi quay đầu hỏi mẹ mình:
"Mẹ, hình như hết nước sôi rồi, con đi hỏi y tá, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe ạ."
Bà Đường có chút giận dỗi nói với nàng:
"Nhìn con đi, mới chút xíu chuyện đã làm ầm lên, mẹ con chưa nói gì thì con lo cái gì chứ??"
"Dạ dạ, con sai rồi, con đi hứng nước cho mẹ....."Đường Cẩm nhún vai, giả vờ ủy khuất nói:
"Tiểu Dao, tớ đi hứng nước, cậu ngồi đây nói chuyện với mẹ tớ chút nha."
Tô Niệm Dao nghe vậy mím môi cười:
"Cậu đi đi, đừng lấy đầy quá, coi chừng phỏng đó."
"Biết rồi biết rồi, như bà già vậy, tớ lớn rồi, đừng coi tớ giống mấy đứa con nít chứ!!" Đường Cẩm cầm bình thủy đi ra ngoài, hai má phình to giống như vừa bị ăn hiếp.
Tô Niệm Dao nhịn không được lén cười, những lời nói vừa rồi của Đường Cẩm làm cô ấm lòng, nhất là ánh mắt tràn đầy yêu thương của bà Đường làm cô cảm thấy có cái gì đó là lạ dâng lên trong lòng mình. Sau đó một già một trẻ nhịn không được mà cùng nhau mỉm cười "haha".
"Dì ơi, con gọt táo cho dì nha." Tô Niệm Dao nhìn thấy môi của bà hơi khô, thầm nghĩ Đường Cẩm đi hứng nước chắc một lúc nữa mới quay lại, cô lấy mấy quả táo đem đi rửa sạch sau đó dùng dao gọt đi lớp vỏ bên ngoài rồi cẩn thận cắt thành từng khối nhỏ vừa miệng bỏ vào đĩa, sau cùng là lấy một cái thìa để bà có thể ăn táo.
Bà Đường cứ nghĩ cô sẽ đưa thìa cho bà tự ăn nên vươn tay ra đón lấy, nhưng không, cô cầm thìa đút miếng táo cho bà luôn, mỉm cười nói:
"Dì ơi, con đút dì ăn nha."
Vậy nên lúc Đường Cẩm trở về liền nhìn thấy Tô Niệm Dao đang đút táo cho mẹ mình, cả hai trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng bà vui đến mức nhoẻn miệng mỉm cười, nắm lấy tay của Tô Niệm Dao, vỗ vỗ lưng cô.
"Cậu về rồi à?" Tô Niệm Dao đứng lên lấy bình thủy từ tay nàng, rót hai ly nước, bởi vì bình thường cũng chỉ có hai mẹ con nàng với nhau nên trong phòng cũng không có dư ly uống nước.
"Dao Dao con uống chung với dì nha." Bà Đường thấy vậy lên tiếng nói nhưng sau đó lại khó xử nói lại:
"Không được không được, lỡ lây bệnh cho con thì sao, hay là con uống chung với Tiểu Cẩm nha."
Tô Niệm Dao lấy một ly nước đưa cho Đường Cẩm:
"Con sao cũng được ạ. Dù sao bệnh của dì cũng không phải nặng lắm, con nhìn dì rất khỏe ạ, không chừng chờ Tiểu Cẩm thi đại học xong, hai mẹ con có thể cùng nhau đi du lịch đâu đó cho vui ạ."
"Đúng vậy, mẹ đừng lo chuyện tiền viện phí, chuyện trước mắt mẹ cần quan tâm là dưỡng bệnh, chăm sóc tốt bản thân." Đường Cẩm nói xong lấy một miếng táo đưa cho bà:
"Mẹ ăn đi nè, bảo bối đáng yêu của mẹ đút mẹ nè."
Bà Đường hé miệng cắn một miếng rồi nói:
"Mẹ cũng thấy lạ, trường học của con thật sự quá tốt, sao có nhiều học bổng tới vậy, hơn nữa con cũng không nói cho mẹ biết thành tích của con trong lớp như thế nào? Hiện giờ người tài giỏi nhiều, cũng không biết thi đại học con thi có tốt không?!!"
Đường Cẩm rút tay về, sờ sờ mũi:
"Dù sao cũng là do trường học phát, không có gì cả......"
"Dì à, thành tích học tập của tiểu Cẩm rất tốt, hơn nữa thầy hiệu trưởng mới rất coi trọng việc cổ vũ học sinh học tập tốt, trường của chúng con lại thuộc một trong những trường trọng điểm toàn quốc, vậy nên học bổng cao là chuyện bình thường ạ." Tô Niệm Dao vỗ vai Đường Cẩm, nhìn thấy sắc mặt của nàng bình thường lại mới nói tiếp:
"Chỉ cần dì khỏe lại, con tin tiểu Cẩm còn học tốt hơn nữa."
"Vậy thì tốt rồi, dì chỉ sợ tiểu Cẩm bởi vì lo lắng cho dì mà ảnh hưởng tới chuyện học hành, cái con bé này con không biết đâu, nó vô tư lắm, gặp ai cũng có thể cười giỡn được hết, nếu bởi vì dì mà ảnh hưởng tới nó dì cũng không yên tâm."
Đường Cẩm bĩu môi:
"Mẹ này, suốt ngày cứ nói xấu con, con là con gái ruột của mẹ đó, mẹ làm con cứ có cảm giác con là mẹ lượm ngoài đường về không à!!!"
"Cậu còn lải nhải nữa thì nước nguội mất đó!!" Tô Niệm Dao tựa lưng vào ghế, nháy mắt với nàng vài cái, hai tay nắm chặt váy:
"Con đi toilet cái ạ."
Đường Cẩm bỗng ngây người:
"À, ừ." Không hiểu sao nàng bỗng cảm thấy cô có vẻ không vui.
Chạng vạng tới, Đường Cẩm tiễn Tô Niệm Dao ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy cô mím môi không nói lời nào, nàng giật mình, nắm lấy tay cô:
"Tiểu Dao, cậu sao vậy? cậu có vẻ không vui?"
"Không có gì, cậu đừng đoán mò." Tô Niệm Dao cúi đầu nhìn bàn tay của họ nắm lấy nhau, không muốn buông tay.
"Tớ thấy cậu có vẻ không vui, cậu mệt à? Cậu ngồi chơi với mẹ tớ cả ngày trời, hay là tớ đưa cậu về trường nha."
"Không phải vậy." Tô Niệm Dao nhìn nàng, khóe mắt đỏ ửng:
"Tớ nhớ mẹ tớ."
Đường Cẩm trợn to mắt: "Mẹ cậu?" Nàng còn muốn hỏi tiếp, Tô Niệm Dao đã giành nói trước.
"Sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe, hôm nay không nói tới vấn đề này nữa." Đường Cẩm không thể làm gì khác ngoài việc im lặng, không hỏi nữa.
Tô Niệm Dao buông tay Đường Cẩm ra, lấy một cái thẻ atm trong túi xách ra:
"Mẹ cậu nói cô y tá mà trước đây cậu tìm hiện tại không còn làm việc nữa, tớ cảm thấy mẹ cậu vẫn không khỏe cho lắm, hiện tại là thời điểm quan trọng liên quan tới sức khỏe của dì, cậu nên sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa." Cô nhét tấm thẻ vào tay nàng, nghiêm túc nói:
"Cậu đừng lo lắng gì cả."
Đường Cẩm kinh ngạc nhìn tấm thẻ trong tay nàng, bàn tay nóng bừng, nàng cảm thấy có chút khó thở.
"Tớ...tớ.. tớ không cần..... Tiểu Dao cậu cầm đi..... hiện tại tớ không cần tiền."
"Đường Cẩm, ngoan nghe lời tớ." Tô Niệm Dao cầm lấy tay nàng:
"Ngoan, nghe lời tớ, tớ không cần cậu trả lại cho tớ."
Đường Cẩm cúi đầu:
"Ý tớ không phải vậy, mà là....." không muốn nhận..
"Vậy cậu cầm lấy đi" Tô Niệm Dao đóng túi lại:
"Tớ về ký túc xá đây, cậu vô trong với dì đi, đừng để dì lo."
"Tiểu Cẩm?" Cô thấy nàng cứ đơ cả người không nói năng gì nên lo lắng gọi nàng, Đường Cẩm ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, chợt nhào lên ôm lấy cô, khóc thật to, cô cảm thấy vai áo của mình ướt đẫm.
"Cậu đừng tốt với tớ quá..... tớ khó chịu lắm..."
Tô Niệm Dao ôm lấy nàng, cười mà như khóc:
"Tốt với cậu mà cậu còn chê, bộ bị ngốc à?" Tô Niệm Dao rất ít đùa giỡn, vậy mà lại làm Đường Cẩm khóc lớn hơn.
"Tớ mặc kệ, đằng nào thì cậu cũng đừng tốt với tớ quá.... Tớ nói thật...."
"Ừ, tớ biết rồi, nhớ rồi." Tô Niệm Dao nhắm mắt, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng:
"Ngoan, không khóc nè."
"Tớ không khóc...." Đường Cẩm buông cô ra, vẫn còn nức nở, nàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt:
"Hiện tại cậu còn buồn không?"
Tô Niệm Dao lắc đầu: " Không buồn nữa."
"Tốt quá rồi." Đôi mắt của Đường Cẩm đỏ hoe.:
"Đợi tớ, thứ hai tớ sẽ về...sẽ về với cậu."
"Ừ, tớ đợi cậu, mau đi vô đi." Tô Niệm Dao kiên nhẫn kêu nàng:
"Mau đi vô đi."
Đường Cẩm đi được mấy bước bỗng quay đầu lại nhìn, Tô Niệm Dao vẫn đứng yên ngay đó nhìn theo nàng, cô vẫy vẫy tay với nàng. Chẳng biết ngu ngơ thế nào nàng cũng đưa tay vẫy tay với cô, dường như nhận ra bản thân mới làm điều ngu ngốc thế nào, nàng chạy trốn nhanh như một con thỏ.
Nháy mắt, Đường Cẩm chợt hiểu, nàng có một cảm xúc đặc biệt dành cho cô, nó rất khác biệt với thứ tình cảm giữa các cô gái với nhau. Nhưng nàng không kịp suy nghĩ kỹ càng, thứ cảm xúc này đã bị quên lãng bởi những thứ cảm xúc khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.