Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 107: Áo cưới




Sở Nhiên theo chân Tần Tranh trở lại thành phố C vào ba ngày trước lễ cưới. Nhà họ Tần định làm đúng theo tục lệ, rước dâu tại nhà ở thành phố C, sau đó thuê một chuyến máy bay di chuyển đoàn quan khách cùng đến thành phố C một lượt. Thế nhưng ba mẹ Sở lại cảm thấy như thế quá rêu rao, ông bà cũng xót con gái đang mệt mỏi phải di chuyển đường xa, vì vậy quyết định cho Sở Nhiên đi tới trước vài ngày.
Tầng trên cùng của khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố C được chọn làm nơi trú ngụ của hai người. Nơi đó cũng chung một khu vực với hội trường hôn lễ đang được chuẩn bị sẵn sàng, không gian tráng lệ như cổ tích.
Sở Nhiên thả mình nằm bẹp trên giường. Sự mệt mỏi sau một chuyến bay dài khiến cho cô kiệt sức không muốn phản ứng đến bất kỳ lời đề nghị nào của Tần Tranh. Anh không hề tức giận, thậm chí còn dùng lời ngon ngọt dụ dỗ:
- Bé cưng à, em đi tắm rửa thay đồ, ăn chút cháo rồi hẵng ngủ. Em không ăn uống thì con gái anh sẽ đói. Được không? Mai còn phải thử áo cưới, em không ăn thì không có sức để lựa chọn đâu.
Anh trù trừ mãi rồi xuất chiêu dọa dẫm:
- Em mà không ăn thì anh cũng nhịn luôn đấy.
Sở Nhiên nhìn gương mặt đã có mấy phần tiều tụy của Tần Tranh, trong lòng bỗng dưng dâng trào cảm giác tội lỗi. Hơn một tuần nay mặc dù chân vẫn còn chưa hoạt động mạnh được, nhưng anh vẫn ngày đêm chăm sóc cho cô. Quầng thâm dưới mắt anh cho cô biết rằng anh cũng rất mệt mỏi, duy chỉ có ánh mắt là trong suốt rạng ngời lạ thường.
Từ lúc biết mình sắp được làm cha tới giờ này, anh toàn dùng “con gái anh” để gọi đứa bé. Cứ như là gọi suốt như thế thì ông trời sẽ chiều lòng mà ban cho anh một nàng công chúa vậy.
- Nhưng mà em mệt lắm, em không muốn động đậy nữa. Anh lên đây nằm ngủ với em chút đã.
Đôi mắt Tần Tranh hấp háy, nụ cười ranh mãnh chưa kịp nở rộ đã tắt ngúm khi cô bồi thêm một câu:
- Là ngủ chay nhé! Anh đừng có mà tưởng bở. Bác sĩ Tần đã bảo rồi đấy.
Nhắc đến bác sĩ Tần, Tần Tranh bỗng dưng cảm thấy ngứa răng. Thì ra vị bác sĩ sản khoa tốt nhất thành phố mà mẹ anh gọi đến thành phố B lại chính là của nhà trồng được. Tần Đình dù không rảnh rỗi nhưng khi nghe về tình hình cô em dâu sắp cưới đang có tin vui thì cũng sắp xếp công việc để đến sau.
Ngó gương mặt nhơn nhơn đắc ý của em trai, Tần Đình bình tĩnh hỏi han tình hình sức khỏe, cho Sở Nhiên mấy phương thuốc bổ trợ vitamin, sau đó, ở trước mặt hai bà mẹ đặc biệt dặn dò:
- Tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần em dâu nghỉ ngơi đầy đủ, phải cố gắng không bỏ bữa, tránh để bụng đói sẽ dễ buồn nôn. Thai kỳ vẫn còn nhỏ, vì vậy… phải tiết chế một số hành động có thể ảnh hưởng đến bào thai.
Đều là người trưởng thành, việc phải tiết chế cái gì thì những người trong phòng đều hiểu. Sở Nhiên đỏ mặt vâng dạ còn Tần Tranh quét ánh mắt sắc như dao cau nhìn anh trai kiểu: “Anh cố ý đúng không?”
Tần Đình nhún vai ra vẻ không liên quan, bỏ lại Tần Tranh đứng đó với khuôn mặt như lá héo cuối mùa thu. Từ đó, Tần Tranh cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “ngủ chay”, lòng thầm nghĩ lang băm Tần Đình quả là có thù tất báo, anh chỉ véo nhẹ chuyện anh ấy bị người ta bỏ rơi mà Tần Đình lại ghi thù đến tận giờ này.
Dù có bất mãn với anh trai cách mấy, Tần Tranh cũng không thể thắng nổi sự kiên trì của Sở Nhiên và sự giám sát gắt gao của cả hai bà mẹ, mỗi tối ôm người đẹp đi ngủ lại chỉ được hít chút hương hoa cho đỡ nghiền.
Bà Tần cũng không trông chờ vào khả năng nội trợ của Tần Tranh, nhưng sau khi Sở Nhiên ăn hai bữa cơm do vị chuyên gia dinh dưỡng kia nấu thì luôn nôn nghén không ngừng, chỉ khi Tần Tranh xót ruột thử nấu cho cô ít cháo thì mới có thể cầm cự được qua ngày. Trước kia Sở Nhiên còn chê trách Hàn Lâm là cố ý nhõng nhẽo với chồng nên chỉ ăn mỗi cháo nhạt do Cố Bắc Cực nấu, hiện tại dù xấu hổ nhưng cô cũng lại vứt hết sĩ diện mà đòi Tần Tranh nấu cho ăn.
- Anh nói xem có phải trẻ con bây giờ quá đáng sợ rồi không? Mới bé tí trong bụng mẹ mà đứa nào đứa nấy đã biết nịnh nọt bố chúng nó như thế rồi. Anh cũng đừng có hễ một chút là “con gái, con gái”. Em muốn sinh một nhóc mập mạp như Gấu Con nhà Hàn Lâm kìa, nhìn mặt thôi đã muốn cắn một ngụm rồi.
Tần Tranh im lặng đứng sấy tóc cho cô nãy giờ, nghe thấy thế thì chỉ cười cười. Thật ra trai gái không quan trọng, nhưng anh cứ cường điệu mình thích con gái để cho Sở Nhiên không cảm thấy áp lực về việc phải sinh con trai nối dõi tông đường này nọ. Dù sao chỉ cần là đứa bé do cô ấy sinh ra thì đối với anh đều là vàng là ngọc.
Sáng hôm sau là ngày thử váy lại lần cuối, chiếc váy được nhóm thợ thủ công may ngày may đêm rốt cuộc cũng đến hẹn trình làng. Sở Nhiên đã được nhìn kiểu dáng thiết kế từ trước, nhưng đến lúc nhìn thấy thành phẩm cũng không thể nhịn được rung động tâm thần.
Chiếc váy dài cắt may tinh tế, đường viền hoa văn trên váy đính đầy những hạt trai nhỏ màu trắng xen lẫn với hồng ngọc. Nghe bảo cô của Tần Tranh kết hôn với một đại gia chủ mỏ ngọc ở Nam Phi, vừa nghe cháu trai kết hôn đã gửi vội một hộp trang sức không nhỏ và số hạt trai để trang trí này.
Dưới ánh đèn, làn váy phiêu dật bồng bềnh, trân châu tỏa ra luồn ánh sáng chói lóa cả mắt. Sở Nhiên khoác nó lên người xoay tròn, bỗng dưng thấy mình như biến thành công chúa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.