Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 113: Ngoại truyện 2. Tôi là Trần Tư Thành




Chúc Thuần lững thững bước trên dãy hành lang đầy nắng để trở về phòng sau hai tiết mỹ thuật. Cô bước vào nghề dạy học đã được năm năm rồi, lãnh nhiệm vụ dạy mỹ thuật cho khối lớp 1 và lớp 2 ở ngôi trường vùng sâu này. Số lượng học sinh không nhiều lại rất ngoan ngoãn, Chúc Thuần lại là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách dịu dàng và vô cùng kiên nhẫn, cho nên bọn trẻ rất thích cô còn cô cũng vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Cuộc sống độc thân thoải mái kéo dài đã lâu nên tạm thời cô không hề có dự định kết thúc nó, mặc dù mấy năm nay có bao nhiêu người đeo đuổi, nhất là các thầy giáo trẻ dạy cùng trường. Người không biết sẽ nói Chúc Thuần kiêu kỳ, hay nói khó nghe hơn là cô mộng cao muốn bay xa. Nguyên nhân là lâu lâu lại có một chiếc xe sang trọng cùng một người đàn ông ăn mặc lịch lãm đến ký túc xá giáo viên đón cô, mỗi lần như vậy thì cô sẽ đi hết ngày nghỉ cuối tuần.
Đối với lời đồn thổi xen lẫn sự đố kỵ không che giấu này, Chúc Thuần chỉ lựa chọn mỉm cười rồi bỏ qua. Bởi vì chỉ có cô mới rõ ràng nhất, việc tiếp xúc và nói chuyện bình thường với một người đàn ông hiện giờ đối với cô là cả một cực hình rồi, nói chi ôm ấp đụng chạm nhau.
Nguyên nhân vì sao mình lại có phản ứng có phần kịch liệt này, Chúc Thuần cũng không rõ. Từ giây phút mở mắt trên giường bệnh với cái đầu trống rỗng nhiều năm về trước, cô đã không biết mình là ai và mình từ đâu đến. Chỉ những vết thương trên người xác nhận rằng cô đã trải qua một cuộc sống không hề an ổn, có lẽ đã bị người ta hành hạ nhiều năm. Đến tận bây giờ, trên cánh tay, trên ngực, trên bắp chân cô vẫn còn những dấu vết không thể phai mờ.
Dì Thời đã nhiều lần hỏi cô có muốn tận dụng công nghệ hiện đại để xóa đi những dấu vết ấy không, Chúc Thuần chỉ khẽ mỉm cười từ chối. Chẳng hiểu vì sao cô không muốn những dấu tích ghê người ấy biến mất, có lẽ trong thâm tâm cô luôn muốn tìm cái gì có thể chứng minh về xuất thân của mình. Mặc dù đó có thể là một ký ức đau thương và tàn nhẫn không chịu nổi, nhưng cô lựa chọn để nó lại. Biết đâu một ngày nào đó, sự thật về thân thế và những gì cô trải qua sẽ được phơi bày?
Cô biết dì Thời là người nắm rõ ràng mọi chuyện, nhưng vì lo nghĩ cho cảm nhận của cô mới lựa chọn giấu cô. Cả người đàn ông trung niên với gương mặt khô khan mỗi năm vẫn đến thăm cô một lần, nhưng chỉ đứng xa xa để nhìn cô. Anh ta không quá nhiệt tình, cũng chưa hề bắt chuyện với cô, nhưng cô biết đó là người hiểu rõ về quá khứ và những gì mình đã trải qua. Chỉ có đơn giản như vậy.
Chưa bao giờ Chúc Thuần có suy nghĩ đó có thể là một người đặc biệt hay có quan hệ gần gũi gì với mình, bởi vì mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này, lòng cô không hề vui vẻ, thậm chí giống như còn xuất hiện cảm giác phẫn nộ xen lẫn chán ghét. Hiệu trưởng bảo anh ta họ Từ, là một cảnh sát. Lắm khi Chúc Thuần tự hỏi, có khi nào trước kia mình đã làm chuyện phạm pháp hay gì không, tại sao cô lại có thể bài xích người cảnh sát chưa hề tiếp xúc trực tiếp với mình lần nào được?
- Con chào cô Chúc ạ!
Chúc Thuần mỉm cười đáp lại lời chào của một học sinh trên hành lang, cô không nhịn được đưa tay day day thái dương. Tối hôm qua cô lại rơi vào cơn ác mộng kia. Cô thấy một cô gái với hình hài tơi tả nằm dưới sàn nhà dơ bẩn tối tăm, luôn miệng lẩm nhẩm tên một người nào đó. Mỗi lần cố ý muốn nghe rõ là cô đều giật mình tỉnh lại, chiếc gối ướt đẫm một mảng lớn khiến cô nhận ra mình đã khóc cực kỳ thương tâm.
Không phải tất cả giấc mơ đều đau khổ như vậy. Gần đây lúc tinh thần vui vẻ và thoải mái nhất, cô lại nằm mơ thấy một chàng trai. Người kia như một ảnh hình nhập nhoạng và đứt quãng, có lúc chỉ im lặng ngồi trước mặt, có lúc lại giống như đang cầm máy chụp ảnh cho cô. Chúc Thuần là một người có khiếu hội họa, thế nhưng mỗi lần tỉnh dậy muốn cầm bút vẽ lại chàng trai ấy đều không thể làm được. Trong giấc mơ của cô, khuôn mặt anh là thứ mông lung vô cùng.
Một toán học sinh cười đùa nhau chạy lên cầu thang gỗ được ghép bằng nhiều bậc thang nhỏ, Chúc Thuần chưa kịp mở miệng nhắc nhở thì đã thấy một học sinh nữ bị trượt chân chơi với. Đồng bạn cô bé hét lên kinh hoảng, Chúc Thuần cũng vứt vội giá vẽ nhào tới. Thế nhưng có người đã nhanh tay hơn cô để đỡ lấy đứa trẻ.
Chúc Thuần đứng cách đó mấy bước chân, nhìn bóng lưng thon gầy của người phía trước. Anh ấy đang cúi xuống căn dặn đứa trẻ bằng một giọng điệu nghiêm túc nhưng lại rất nhẹ nhàng. Hơi thở nghẹn lại trong ngực cô, Chúc Thuần không hiểu vì sao ngăn không được dòng nước mắt cứ nối đuôi không dứt.
Chúc Thuần nhìn đống giá vẽ và bút màu được đặt trong tay mình, nghe thấy nụ cười nhẹ và hơi thở ấm áp vang trên đỉnh đầu mình:
- Dọa em sợ đến mất hồn rồi sao? Nghe bọn trẻ gọi em là cô Chúc. Xin chào, tôi là giáo viên môn công nghệ mới chuyển đến, tên tôi là Trần Tư Thành.
Khoảnh khắc Chúc Thuần ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe đứng trước mặt mình, cô có cảm giác mình đã vẽ được khuôn mặt chàng trai trong mơ kia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.