Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 36: Gọi một tiếng "anh Dương"




Lý do của màu đỏ ấy cũng khá là dễ hiểu. Không biết là nên trách bóng đêm đen tuyền quấy rối hay trách thị lực phi thường của chính mình, thanh niên đã phải gồng cứng người để giữ nguyên tư thế nằm quay mặt vào vách tường như thế suốt khoảng thời gian dài từ khi cô bắt đầu tắm giặt thay đồ. Thật ra thì cậu có thể lựa chọn nhắm mắt, nhưng không hiểu sao lúc ấy đầu óc cứ đơ ra không thể làm hay suy nghĩ bất cứ gì khác nữa.
Có trưởng thành trầm ổn, lão luyện đến mức nào thì cũng chỉ là một thiếu niên mang trong mình bầu máu nóng, cũng biết đến sức thu hút của một người khác phái, mà người đó lại còn là một cô gái trẻ đẹp đầy sức sống. Cho nên dư âm sau loạt bóng cắt in trên tường rõ mồn một ấy, Thái Dương đã nằm xuống mở trừng mắt đến hừng đông mới bước ra ngoài tìm lá thuốc cho cô gái ngốc bướng bỉnh này.
- Lạ nhỉ? Ngành học của các cô không có chút liên quan đến sinh vật hay sao? Cây trường sinh này cũng không phải quý hiếm gì, trước khi vào đây thực địa chẳng lẽ họ không huấn luyện qua một khóa kỹ năng sinh tồn và nhận biết thực vật cho các cô sao?
Ánh mắt Châu Dã bối rối cụp xuống không dám nhìn anh, một lúc mới trả lời:
- Huấn luyện thì cũng có, nhưng vì tôi là thành viên vào trễ nên chưa kịp trải qua, cứ ngỡ trên đường sẽ được các tiền bối chỉ dạy nhiều và còn cơ hội học hỏi nên tôi chủ quan...
Cậu thở dài, dùng hòn đá nhào trộn thứ hỗn hợp màu xanh trong chén, cất giọng nói bâng quơ:
- Thế à? Lần sau có muốn làm gì thì chuẩn bị kỹ một chút. Thời khắc mấu chốt thì chỉ có bản thân mới có năng lực cứu rỗi chính mình, đừng trông chờ vào sự may mắn và sự giúp đỡ của người khác. Biết chưa?
Âm thanh đều đều không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng kỳ lạ là cô gái lại nghe ra trong lời nói đầy tẻ nhạt và công thức ấy sự nhu hòa lẫn quan tâm nhè nhẹ. Lòng cô có một tia ấm áp lan tràn, ánh mắt nhìn về người thanh niên càng thêm tin tường và ngưỡng mộ.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi?
Cậu nhướng mắt nhìn cô định không trả lời, nhưng làm cách nào cũng không chống lại được vẻ tò mò xen lẫn mong đợi trong mắt cô:
- Hai mươi ba.
- Ừm, lớn hơn tôi một tuổi đấy. Tôi gọi anh là anh Dương nhé?
- Tùy.
Ngừng một lúc lâu, cô nhìn bàn tay vẫn đang giã thuốc thoăn thoắt, lại ngước nhìn gương mặt tuấn tú nhuộm đẫm vẻ phong sương của cậu không nhịn được hỏi:
- Anh ở vùng này cũng lâu lắm rồi nhỉ? Vậy anh có biết thôn Sóc Đầu không?
Bàn tay đang giã thuốc đột nhiên ngừng lại, Thái Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ cảnh giác lan tràn trong đáy mắt.
- Cô hỏi để làm gì?
- Tôi... chúng tôi đang định đi đến đó để nghiên cứu về đời sống và tập tục của nhưng người dân tộc bản địa, người ta bảo rằng nơi đó là khu ngụ cư chủ yếu của bọn họ. Chúng tôi đã hẹn nhau, nếu có bị lạc giữa đường thì cứ việc tìm mọi cách để đi đến đó tụ họp. Anh có thể chỉ phương hướng cho tôi không, đại khái cũng được?
Thái Dương rủ mắt xuống không trả lời, mũ trùm trước trán lòa xòa che gần hết đôi mắt, hàng mi dài rợp bóng che mất màu hổ phách trong mắt cậu, Châu Dã nhớ lại chúng hình như có lúc màu xanh lại có lúc màu nâu, chắc là do ánh sáng phản chiếu từng lúc khác nhau. Qua hồi lâu, cậu ngừng tay giã thuốc, ngẩng đầu lên nhìn cô, đó đã là vẻ mặt khó chịu quen thuộc.
- Đắp thuốc trước đã, rồi tôi dẫn cô đi. Một mình cô mò mẫm giữa rừng thì có đến mùa xuân sang năm cũng chẳng thể nào tìm đường lên chỗ đó được.
Dĩ nhiên là cô không chịu, cứ lắc đầu từ chối:
- Không được, thế này đã làm phiền đến anh quá nhiều rồi, anh Dương.
Anh Dương, anh Dương. Kêu mãi cũng trở nên thuận miệng rồi ấy nhỉ? Anh Dương của cô đành thở dài giải thích.
- Không sao, đằng nào thì đến đó cũng thuận đường. Nhà tôi ở cạnh thôn Sóc Đầu mà.
Châu Dã vẫn bán tính bán nghi, chồm tới hỏi cậu:
- Thật thế sao ạ? Anh không cần thiết phải nói dối đâu nhé, tôi có thể tự mình tìm đến chỗ đó. Hôm qua, ừm, hôm qua chỉ là tôi hơi sơ suất một chút.
Tiếng cười bật ra từ phí dưới vành mũ, tay cậu vốc lấy một nắm lá thuốc được giã nhuyễn dán lên vết thương trên trán cô, giọng nói trầm trầm:
- Tôi nhìn giống người thích làm việc rỗi hơi lắm hả? Không ngại nói cho cô biết, trưa hôm qua lúc phát hiện có người bị thương dưới dốc thì tôi đã dự dịnh rời đi rồi.
Cô dĩ nhiên biết điều đó, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác tuyệt vọng lẫn tủi thân khi nghe tiếng bước chân từ từ đi xa lúc ấy. Cảm giác ông trời cho mình hy vọng sau một thời gian dài cầu xin khẩn thiết lại để mình trơ ra nhìn nó từ từ rời khỏi quả thật rất thống khổ, rất không cam lòng.
Hơi nước trong mắt tụ lại càng nhiều, Châu Dã cụp mắt che giấu một mảnh mây nước lóng lánh trong đó, lông mi dài cọ qua lòng bàn tay cậu, Thái Dương giật mình cảm thấy có gì đó rất lạ xiết khẽ qua tim mình, cậu nghe chính mình thì thầm:
- Xin lỗi, tôi làm cô đau ư?
Khuôn mặt bọn họ vì động tác bôi thuốc mà kề sát vào nhau, hơi thở cậu phất lên mặt cô ấm nóng. Sự ôn nhu không tự biết của đôi tay và thương tiếc trong đáy mắt cậu khiến đáy lòng cô nhộn nhạo và ấm dần lên. Họ trở nên gần gũi nhau một cách tự nhiên lạ thường, tự lúc nào không ai để ý nữa.
- Ừm, không sao.
Cả hai người đều biết, cô muốn khóc cũng không phải vì điều đó, mà cậu xin lỗi cũng không phải vì vậy. Thế nhưng họ vô cùng ăn ý bỏ qua cho câu chuyện khó chịu vừa chạm đến kia, xem như nó chưa hề tồn tại.
Cô cụp mắt để cho cậu bôi thuốc trên khắp mặt, những đường màu xanh lá vằn vện khiến cô trông như một chú mèo mướp yếu đuối, nhìn lại muốn xoa đầu. Vết thương trên vai và eo của cô thì để cô tự mình làm lấy, vị trí ấy không tiện giúp mà cậu cũng không muốn giúp. Ai lại thích tự tra tấn bản thân của mình mãi bao giờ?
Sau một hồi mướt mồ hôi vật lộn một mình, cuối cùng mọi vết thương và bầm ứ trên người cô đều được hưởng chế độ chăm sóc như nhau. Châu Dã vừa thở dài một hơi đã nhìn thấy cậu vừa cời than bỏ vào những củ khoai rừng vừa hỏi cô, câu hỏi rất quen thuộc:
- Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước, Tiểu Dã?
Biệt danh cậu đặt ra cho cô khiến cô nghệch ra trong chốc lát. Hóa ra tối qua cậu không phải vì để đánh lạc hướng cô mà tìm chuyện nói sao. Lần đầu được người khác phái gọi bằng biệt danh hơi thân mật thế này, cô có chút ngượng liền nói bừa:
- Tin tốt trước. Tôi mặc kệ, chỉ thích sướng trước khổ sau thôi.
Cậu cười khẽ, nói không nhanh không chậm:
- Tin tốt là chỗ chúng ta muốn đến chỉ còn cách ba ngày đường nữa. Còn tin xấu là tối qua nước lũ đã cuốn phăng đập tràn bắc qua con suối, nước bây giờ vẫn còn đổ ầm ầm. Có lẽ chúng ta sẽ bị kẹt ở chỗ này mấy ngày.
Cậu nhìn vẻ hốt hoảng của cô, không hiểu sao muốn giở giọng trêu cợt:
- Yên tâm. Cô mở miệng gọi một tiếng “anh Dương”, anh đây sẽ không để cô chết đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.