Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 44: Nóng




Con rắn ấy có làn da sần sùi dài gần một mét, vảy toàn thân nó màu vàng xen lẫn hoa văn hình tam giác màu nâu liên tiếp nhau, ở giữa hoa văn hình tam giác nâu ấy là những vệt màu vàng loang ra.
Là rắn Năm Bước.
Người ta đồn đãi rằng vết cắn của loài rắn này có thể gây chết người khi họ di chuyển chỉ trong vòng năm bước chân sau khi bị cắn. Lời đồn đãi khiến nó trở thành nỗi ám ảnh của những người đi rừng cô độc.
Vừa lúc nãy răng nanh nó chỉ sượt qua ngón cái nhưng A Dương không dám xem thường. Dù không thấy vết cắn rõ ràng nhưng cảm giác miệng rắn sượt qua làn da tạo thành vệt trầy rất rõ ràng. Cậu lau rửa ngón tay sạch sẽ bằng nước mang theo bên mình rồi lập tức rút con dao nhỏ ra rồi rạch một đường dọc theo vết trầy.
Máu nhỏ xuống đọng thành một vũng be bé trên mặt đất nhưng cậu chỉ nhìn chúng với ánh mắt không cảm xúc. Đến chừng cảm thấy đã đủ, A Dương dùng một băng vải quấn lại ngón tay rồi lục túi lấy ra một chiếc lọ nhỏ, đổ ra lòng bàn tay hai viên thuốc được bào chế dạng viên tròn, mùi thuốc gay mũi.
Tiểu Dã nãy giờ vẫn lóng ngóng bên cạnh, vừa sốt ruột muốn giúp cậu nhưng thấy người ta tự mình xử lý trơn tru như thể chuyện đã xảy ra bao nhiêu lần thì cảm thấy mình lo lắng cũng dư thừa.
A Dương nuốt viên thuốc xong, nhìn vẻ mặt của cô gái, buột miệng giải thích:
- Là rắn Năm Bước, nhưng nó chỉ mới sượt trầy ngón tay tôi. Đây là thuốc bí truyền của một thầy lang già trên bản Sóc Đầu, rất công hiệu với nọc độc của các loài rắn trên rừng. Đừng lo lắng! Cái gì mà bước năm bước thì mất mạng, chỉ toàn là lời truyền miệng dọa người mà thôi, cùng lắm nó chỉ độc ngang hàng với rắn hổ mang, nếu chữa trị đúng cách sẽ không sao cả.
Chừng như nhận ra mình giải thích hơi nhiều, cậu hắng giọng quay mặt đi thu dọn đồ đạc nãy giờ rồi bắt đầu chọn chỗ dựng lều, đốt lửa tối nay.
Tiểu Dã thở ra đầy nhẹ nhõm. Anh ta giỏi như vậy, có kinh nghiệm nhiều như vậy, nói không sao thì chắc là không sao đâu. Nhưng mà cô đã đánh giá thấp bản tính tự kiêu và cậy mạnh của người thanh niên này, bời vì đến giữa đêm thì A Dương bắt đầu phát sốt, còn sốt cao nữa.
Tiểu Dã tỉnh giấc bởi tiếng thở phì phò kèm theo tiếng lảm nhảm trong miệng của A Dương. Anh ta nằm phía bên kia đống lửa sắp tàn, lúc này đang cong người ôm lấy cánh tay thầm thì trong vô thức. Tần ngần một lát, cô gái lại gần áp bàn tay lên vầng trán đẫm mồ hôi của A Dương. Cảm nhận sức nóng khiến người khác phải giật mình, cô nhận ra có lẽ đây là di chứng độc rắn phát tác.
Tiểu Dã bối rối quay trở lại lục tung chiếc ba lô nhỏ của mình, lôi từ trong ngăn nhỏ ra một số thuốc viên được bọc cẩn thận rồi lấy ra một viên có tác dụng hạ sốt giảm đau cực mạnh. Bây giờ cũng chỉ trông chờ vào may rủi mà thôi.
Trở lại bên cạnh A Dương, cô đút viên thuốc rồi rót nước vào, cảm giác ngọt lạnh của nước khiến yết hầu anh ta cử động rồi nuốt xuống. Tiểu Dã thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Chờ đến lúc thuốc bắt đầu có tác dụng cũng còn khá lâu, bây giờ cô phải tìm biện pháp làm mát cơ thể cho anh ta trước. Quần áo trên người A Dương đã bị chính anh ta làm xộc xệch trong cơn sốt mê sảng, áo khoác vất sang một bên, chiếc áo thun đen tay dài cũng tuột đến cánh tay.
Tiểu Dã cắn môi phân vân, nhưng vẻ khó chịu lẫn đau đớn trên khuôn mặt A Dương khiến cô vứt đi sự ngại ngùng, cô đưa tay ra rút luôn phần áo mắc lại.
Trải rộng chiếc áo khoác trên nền đất, cô đặt nửa người A Dương lên rồi lục trong túi áo khoác lấy ra chiếc khăn ban trưa anh đã cất vào. Với tình hình cẩn thận của mình, A Dương đã chuẩn bị một bình nước đầy mang theo, cô đổ ít nước vào chiếc khăn rồi bắt đầu lau mát người anh ta.
Chiếc khăn lướt qua cái trán với hàng mày rậm và đôi mi dài nhắm nghiền. Đến tận lúc này cô vẫn chưa nhìn rõ tròng mắt dưới hàng mi ấy có màu gì, là màu nâu hay hổ phách?
Sóng mũi A Dương thật cao, xương gò má lại góc cạnh khiến tổng thể khuôn mặt nhìn có hơi cương nghị. Rất tốt, cô ghét đàn ông có bộ dạng ẻo lả.
Bị suy nghĩ của bản thân làm cho giật mình, cô lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục công việc.
Thêm chức chút nước để làm dịu nhiệt độ chiếc khăn, cô lướt nhẹ nó xuống cổ rồi đến bộ ngực rộng lớn cường tráng của A Dương. Làn da trên ngực không sẫm màu như cánh tay, nhưng nó có màu hơi nâu khỏe mạnh. Cơ ngực đầy đặn của anh ta run theo từng nhịp thở, đầu ngón tay vô ý chạm vào làn da nóng bỏng khiến tim cô giật thót.
Đây là lần đầu tiên cô gái hai mươi hai tuổi như cô chạm vào một người khác giới, đó lại còn là một chàng trai xa lạ. Tiểu Dã không biết cảm xúc này gọi tên là gì, nhưng ít nhất là cô biết nó không phải là sự chán ghét.
Tiểu Dã cảm thấy khuôn mặt mình dần dần cũng trở nên nóng bỏng như làn da người nằm dưới tay mình, cảm giác khẩn trương lại khơi gợi những cảm xúc không tên khiến cô luống cuống. Còn chưa kịp làm gì, một bàn tay như gọng kìm đã tóm chặt lấy tay cô, sau đó cả người cô bị lật xuống lớp áo khoác trên mặt đất.
Hai mắt A Dương nhìn cô, nhưng vẻ mông lung trong ánh mắt khiến cô nhận ra anh ta vẫn còn chưa tỉnh táo. Đây chỉ là hành động cảnh giác theo bản năng của A Dương mà thôi.
Tiểu Dã nhìn người đang bao phủ phía trên cơ thể mình, thân hình anh ta cứng cáp và dẻo dai như một con báo, thân hình cô lúc này so ra có vẻ nhỏ bé kỳ lạ. A Dương nhìn xuống cô với vẻ mê man xen lẫn bất ngờ.
- Sao em lại ở đây, mèo con của tôi?
Giọng anh ta khàn khàn lại giống như nỉ non khiến tai cô đỏ bừng.
Tiểu Dã mở miệng muốn giải thích rằng anh đã nhầm, nhưng cô không có cơ hội ấy, bởi vì làn môi nóng bỏng của A Dương đã khóa chặt lấy miệng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.