Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 80: Biết




Quán bar M.R vào buổi tối nay vẫn đông đúc như thường lệ, lúc Tần Tranh bước vào ngồi xuống quầy rượu thì đã gần 0 giờ. Đây chính là thời điểm náo nhiệt nhất của dân chơi phố thị. Hôm nay không trông thấy Lâm Mặc trong quầy, người đang lúi húi pha chế cocktail lại là ông chủ Thiệu Húc Khanh. Nhìn thấy bóng người ngồi xuống, anh ta dừng công việc dang dở trong tay định chào hỏi, thế nhưng liếc thấy bạn nối khố của mình thì xì khẽ một tiếng rồi cất giọng châm biếm.
- Sao hả? Hôm nay biến thành vô gia cư nữa rồi à? Cậu đi mà gieo tai họa cho anh Hai cậu đi, đến quán tôi ngồi lì để làm gì chứ!
Tối hôm qua lang thang không nhà, Tần Tranh vốn định tới tá túc ở chỗ Tần Đình nhưng chẳng thể ngờ vì không giữ mồm giữ miệng nói một câu cuối cùng mà trực tiếp biến mình thành vô gia cư thật luôn.
Khi anh đang hí hửng bấm xong dãy số đánh dấu đau thương của ông anh vào khung nhập mật mã thì phát hiện cần cả chìa khóa cơ mới có thể qua lớp cửa thứ hai. Đây rõ ràng là đề phòng anh còn hơn phòng trộm nữa!
Gọi điện thoại cho ông anh thì Tần Tranh mới biết được mình đã bị kéo vào sổ đen, đang định đi một chuyến tới bệnh viện để trấn bằng được chìa khóa thì cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Một cô gái với mái tóc dài còn ướt rượt đang cầm túi rác đứng nhìn anh đầy bối rối. Tần Tranh hít sâu một hơi, vội vàng bảo mình tìm nhầm nhà rồi quay ra.
Tần Đình bán nhà rồi? Dĩ nhiên không phải. Bằng chứng là mật mã cửa vẫn được anh ấy quản lý. Vậy thì chỉ có một nguyên do, anh ấy có bạn gái, thậm chí còn chung sống cùng nhau.
Thế là sếp Tần không nơi đặt chân liền tìm đến nằm lì ở quán của Thiệu Húc Khanh đến sáng.
Giờ đây nghe câu châm chọc này, Tần Tranh nhịn không được chửi bậy rồi cảnh cáo:
- Muốn tôi gọi anh em tới thăm viếng chỗ này không? Nghe Lâm Mặc bảo anh vừa nhập một số lượng rượu rất lớn, chắc là có nhiều chuyện để hỏi lắm ha!
Thiệu Húc Khanh bật cười lau chiếc ly thêm một lần nữa rồi không nói gì nữa.
- Dạo trước anh biến mất một thời gian ra nước ngoài để tìm nguồn hàng à?
- Sẵn tiện thôi. Có một người quen vừa mất, hoàn cảnh đơn chiếc nên tôi phải sang lo lắng chu toàn.
Tần Tranh chọc chọc vào chiếc ly bóng loáng trên bàn, tròng mắt thẫm màu suy nghĩ gì không rõ. Thiệu Húc Khanh hiếm khi thấy anh tỏ vẻ chán chường ra mặt như vậy, xoay chiếc cốc pha chế trên tay, nhướng mày hỏi:
- Làm một ly không, quý khách?
Tần Tranh bị bộ dạng chính thức này của anh ta chọc cười, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Chiếc ly rỗng đến lần thứ ba, Tần Tranh bắt đầu chếnh choáng nằm gục xuống bàn, chỉ kịp thấy Thiệu Húc Khanh xoay người rời khỏi quầy bar. Trong cơn say mông lung, Tần Tranh cảm thấy có người ngồi bên cạnh mình nói gì đó, một lát sau có người xốc anh lên bảo sẽ đưa anh đi nghỉ. Tần Tranh nhận ra là một cô gái, anh định từ chối nhưng không còn sức lực, chỉ có thể để mặc người khác dìu mình đi.

- Chú Quý, chú ơi! Sao chú không bật đèn nữa rồi?
Đây đã là lần không biết thứ bao nhiêu Quý Mộc bị đánh thức trong giấc ngủ chập chờn. Đem con bé này về đúng là rước thêm một của nợ.
Sáng hôm qua sau khi tách người đàn ông có tên Trần Tư Thành kia ra khỏi con bé thành công, Quý Mộc những tưởng sẽ mất rất nhiều thời gian để khiến cô bé chịu đi theo mình. Hắn ta đã chuẩn bị rất nhiều phương án và cả dụng cụ đầy đủ. Thế nhưng bế một đứa bé trong tình trạng mê man sẽ gây chú ý quá nhiều, Quý Mộc quyết định thử vận, cũng không thể ngờ mình có thể may mắn như vậy.
Hinh Hinh đuổi theo chú bướm đến bên cạnh nhà hơi, khoảnh khắc sắp vớt được thì nó đã nằm trong lòng bàn tay một người đàn ông xa lạ. Người đó có thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt chìm phân nửa dưới mũ lưỡi trai, miệng đang nở nụ cười thân thiện hết mức. Ban đầu Hinh Hinh hơi ngần ngại, nhưng người ấy bắt chuyện với vô bé, còn giới thiệu mình là bạn của chú Tần đến đưa cô bé đi mua kem. Hinh Hinh nhìn chiếc ô tô màu đỏ cực ký bắt mắt đỗ bên vệ đường lại nhìn bố mình đang đi sang phía bên kia đường tìm kiếm gì đó, cô bé muốn đợi. Thế nhưng chú ấy bảo rằng chú Tần đang chờ ở tiệm kem, một lát nữa bố và mẹ sẽ đến sau. Không cưỡng lại được dư vị ngọt ngào của que kem dâu ngày hôm qua, Hinh Hinh bước lên xe cùng chú ấy, chưa ngồi được bao lâu thì cảm thấy mi mắt nặng trĩu rồi gục mất. Đó cũng là lần cuối cùng cô bé nhìn thấy ánh sáng.
Quý Mộc nhìn cô bé con bầu bĩnh với đôi tay quờ quạng trước mặt mình, khi không lại cảm thấy hối hận vì đã mang nó về đây. Hắn ta không biết rằng con bé này đã mù dở, từ lúc đến chỗ này mở mắt ra không nhìn thấy gì đã liên tục muốn hắn bật đèn. Ban đầu Quý Mộc không rõ tình hình nên đã cáu gắt với con bé, chỉ khi nó bị vấp ngã xuống sàn hắn mới nhận ra mắt con bé có vấn đề.
- Chú này, cảnh sát nào cũng nghèo như chú và chú Tần sao?
- Gì cơ?
- Chú Tần không có tiền trả phí điện nên lúc cháu ở nhà chú ấy cứ thường xuyên bị tối đen, giờ đến nhà của chú là không có đèn luôn. Người thành phố thật khổ, cháu ở quê còn có thể đốt củi để sưởi để nấu thức ăn cơ. Nếu chú đến nhà cháu, ông ngoại còn có thể dẫn chú đi câu cá, cá ngoài sông to lắm. Chú này…
- Cháu biết phải không?
- Sao, sao ạ?
Quý Mộc không kềm được thở dài, không nhận ra giọng nói mình đã trở nên mềm mại mấy phần:
- Cháu biết tôi không phải là bạn của chú Tần, biết tôi mang cháu đi là vì có ý không tốt, biết tôi muốn tách cháu khỏi bố mẹ, cũng như biết rõ… cháu không nhìn thấy gì cả không phải là do không có đèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.