Quý Mộc nhìn chằm chằm cô bé, nở một nụ cười gằn mà hắn tự cho là hung ác nhất, cơ mặt dính chùm vào nhau khiến đường nét trên đó trở nên méo mó đáng sợ hơn. Thế nhưng Hinh Hinh không la hét hoảng sợ như hắn tưởng tượng.
Sau phút hoảng hốt kinh ngạc ban đầu, cô bé dần dần an tĩnh lại, thậm chí còn bắt đầu chồm tới, đưa tay muốn sờ lấy khuôn mặt mặt kia. Quý Mộc chộp lấy tay cô bé, bàn tay với những ngón tay bé xíu mềm nhũn trong lòng bàn tay thô ráp của hắn, Quý Mộc thì thào:
- Xấu không?
- Xấu!
- Sợ không?
Thỏ Con ngoan ngoãn lắc đầu. Nhìn thấy vẻ châm biếm trong mắt hắn mới mở to mắt nhìn hắn với vẻ chân thành:
- Mẹ cháu bảo rằng xấu hay đẹp chỉ là vẻ bề ngoài. Bố cháu cũng bảo rằng vẻ đẹp bên trong con người mới là thứ quan trọng. Bởi vì trước khi sinh ra ai cũng là một thiên thần, họ trở thành người xấu là vì họ sa ngã. Cho nên chú đừng buồn vì cảm thấy người khác có ý xấu với mình, bởi vì họ không biết chú cũng là thiên sứ.
Quý Mộc ngơ ra một lúc nhìn bé con trước mặt mình. Không thể cứ trò chuyện với nó thế này được, hắn ta sẽ lung lay ý chí của chính mình mất. Quý Mộc lạnh lùng đứng dậy quay lưng về phía cô bé đội chiếc mặt nạ kia lên.
- Để cảm ơn sự nịnh hót dù có hơi vớ vẩn này của cháu, tôi sẽ dẫn cháu đi xem báu vật trân quý nhất của tôi, được chứ?
Năm phút sau, quả nhiên ở một căn phòng nào đó vang lên giọng cô bé con thì thào đầy thảng thốt:
- Thật là đẹp quá đi!
…
Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, một số trang mạng có địa chỉ ngoài nước bắt đầu ỡm ờ về vụ một nhân viên công vụ có gốc gác lớn trong quá trình ăn chơi đã xảy ra thiệt hại nhân mạng, nạn nhân là một cô sinh viên mười chín tuổi, nghe nói là mất máu cấp mà chết. Người nhà vô cùng đau xót muốn lấy lại công bằng, hiềm một nỗi nghi phạm kia là đối tượng thuộc dạng con ông cháu cha, là con trai của tư lệnh quân khu, cháu trai của thị trưởng thành phố lớn, bảy năm trước từng xuất hiện trong buổi khao thưởng chiến công của lực lượng cảnh sát truy quét tập đoàn hàng cấm lớn nhất quốc gia.
Cư dân mạng nhanh chóng lùng sục để tìm ra danh tính của người cảnh sát đó, rốt cuộc có nguồn tin anh ta họ Tần. Dư luận sôi trào, vô số chủ đề với tiêu đề úp mở xuất hiện: “Tần X, con trai tư lệnh quân khu F say rượu làm càn”, “Bí mật về thân thế cảnh sát ưu tú X Tranh”, “Cảnh sát con ông cháu cha phạm tội liệu có phải chịu hình phạt như dân thường?”, “Gia cảnh đáng thương của sinh viên nữ trong vụ cảnh sát chơi bời gây tội ác”.
Nhà họ Tần được đẩy lên đầu sóng ngọn gió, các bài đăng trên mạng đánh đúng tâm lý bài trừ khoảng cách xã hội và đặc quyền của tầng lớp quyền thế, gỡ bài này thì bài khác được đăng lên. Đến chiều thì lượng phóng viên chầu chực trước sở cảnh sát khu Hạ đã hơn ba mươi người, một số quá khích còn chặn đường chặn xe các lãnh đạo để đòi hỏi thông tin. Cục trưởng cục cảnh sát thành phố quyết định mở cuộc họp báo vào lúc hai giờ chiều, xác nhận có một nhân viên dính líu đến một vụ án đang trong quá trình điều tra, cục cảnh sát sẽ xử lý đúng quy trình, đúng người, đúng tội và đề nghị phóng viên giải tán, nếu còn cản trở sẽ bị khép vào tội gây rối trật tự nơi công cộng.
Cục trưởng cảnh sát thành phố X Ôn Hằng thở dài bước vào cửa, vừa xoay người thay giày đã được thông báo có người đang chờ. Khi ông nhìn thấy người phụ nữ ôn uyển quý phái đang ngồi trên ghế nói chuyện với vợ mình cũng không khỏi giật mình. Đã hơn mười năm ông ấy chưa gặp lại bà Thời Niệm, phu nhân của Tư lệnh quân khu 4 Tần Chinh, cũng là người bạn tâm giao mấy mươi năm của vợ ông ấy. Năm tháng dường như chưa làm phai mờ vẻ đẹp nhu hòa an tĩnh như nước của Thời Niệm, bà ấy khẽ mỉm cười trước vẻ bất ngờ của ông:
- Anh Ôn, đã lâu không gặp?
- Cô đến tìm tôi vì sự việc của Tần Tranh? Như cô cũng biết, sự việc đã trở nên ầm ĩ từ lúc sáng đến giờ, dư luận đang rất chú ý đến vụ án này…
- Tôi biết, tôi cũng không định bảo anh nể tình riêng mà làm điều gì vi phạm đến kỷ cương phép tắc. Chỉ là có một vật này muốn anh Ôn xem qua.
Nhìn chiếc USB nhỏ nhắn được đặt trên bàn, bà ấy không khỏi nhớ đến tình cảnh buổi sáng nay khi cô con gái riêng của một người họ hàng đột nhiên đến tìm mình, trong khi bà ấy còn đang bối rối vì nhận được tin Tần Tranh bị bắt.
Tư lệnh Tần mặc dù miệng mắng đứa con trai nhỏ đáng đời ương bướng nhưng đang chạy ngược chạy xuôi hỏi thăm. Từ trước đến giờ, mối quan hệ giữa bên quân đội và phía cảnh sát vốn không tốt, nhất thời Tư lệnh Tần cũng chưa thể xoay chuyển gì nhiều, cũng không thể nhờ anh trai thị trưởng ra mặt vào lúc nhạy cảm thế này.
Ôn Hằng mở chiếc USB ra xem hết nội dung bên trong, ngồi trầm tư một lúc rồi hỏi nhỏ:
- Bước tiếp theo phải làm gì?
Buổi chiều, toàn bộ mạng internet như nổ tung khi nguồn tin từ Sở cảnh sát đưa ra, nghi phạm trong vụ án quán bar đã tẩu thoát. Anh ta lợi dụng lúc chuyển nhà tạm giam từ Sở cảnh sát khu Hạ đến nhà tạm giam của cục cảnh sát thành phố, đánh ngất cả đồng chí đội trưởng đội điều tra đặc biệt.
Đây là biết khó thoát nên sợ tội bỏ trốn ư?
Quý Mộc ngồi trên chiếc ghế da trong phòng tối đọc những dòng suy đoán trên, không kềm được nhếch môi châm chọc. Không phải sợ tội bỏ trốn, mà là vì anh ta nhận được những bức ảnh chụp người tình trăm năm và con gái yêu đang nằm trong tay hắn, cho nên mới nóng lòng muốn ra ngoài.
Một nửa ý định của hắn đã thực hiện xong, thanh danh đã không còn thì cũng đến lúc thân tàn ma dại được rồi.