[Series] Thám Tử K

Chương 14: Trò Chơi Gi.ết Người




Trước khi kể câu chuyện này, thì tôi muốn cùng mọi người suy luận một vấn đề.
Và vấn đề này chính là: Nếu như bạn sở hữu một cỗ máy thời gian xuyên không về 10 năm trước để cứu một người.
Nhưng quy luật xuyên không đó là không được phá vỡ sự cân bằng của thế giới đó.
Mà phá vỡ cân bằng mới có thể cứu được người vốn dĩ sẽ ch.ết.
Đây đây, có mùi vấn đề rồi đó…
Thế thì xin hỏi phải làm cách nào mới có thể cứu được người đó?
Thật sự thì nói trắng ra đây đích thực là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.
Ấy thế mà cái gọi là không thể nào hoàn thành thì cũng sẽ có người hoàn thành được chứ nhỉ?
Đương nhiên, người có khả năng hoàn thành được nhiệm vụ này, một là thiên tài, hai là biến thái thôi.
Và câu chuyện hôm nay chúng ta kể, có liên quan đến một gã biến thái.
Tất nhiên đây cũng là câu chuyện của lão K rồi haha.
À, sẵn tiện nói một chút, từ bây giờ trở đi, lão K chính thức sẽ được thay đổi thành “K tiên sinh” nhá! (Translator vẫn như cũ kêu lão K cho thân thiện, chỉ có khi trong đối thoại mới đổi thành “Anh K” nhé!)
Bởi vì bên điện ảnh cảm thấy cái tên “Lão K” này nó thô quá, cùng với danh xưng thiên tài trinh thám IQ cao mà EQ thấp không phù hợp cho lắm.
Nên họ đã đề nghị đổi tên.
Rồi tiện thể nói luôn, tài khoản chính thức của chúng ta sắp tới sẽ có gần 10 bộ sắp được chuyển thể thành phim điện ảnh rồi, bao gồm chuyến thám hiểm tại núi Thiết Đà ở Bắc Kinh, cùng với truyền kỳ của lão Bì thân ái với Kim Môn tiểu Thập Tam, còn có thiếu niên tẩu giao tay cầm kiếm Long Giác, sự trở về của cô gái lấy thân nuôi rồng tại sông Mekong…
Văn học và điện ảnh đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho nên về mảng điện ảnh, chủ yếu vẫn là tôn trọng cách nghĩ bên điện ảnh hơn, tôi cũng sẽ giúp họ theo dõi hướng đi của câu chuyện, cùng với nhân vật các kiểu, chỉ cần trọng tâm của câu chuyện không bị biến chất là được.
Nhưng bên phía điện ảnh cũng có thành ý lắm, bởi vì khi hợp tác với tôi, họ phải đi xe mấy tiếng đồng hồ đến hung tr.ạch tại Hà Bắc, hơn nữa phí chuyển thể điện ảnh truyền hình cũng khá cao đấy, một chữ đến mấy trăm tệ lận đó!!!
Đúng! Tôi bây giờ là đang nói xàm với mọi người mà cũng được tính tiền, cho nên sau này chắc là tôi sẽ chém gió với mọi người trong văn bản nhiều hơn mới được, dù sao thì cũng đắt lắm mà…
Đùa tí thôi, không bàn ra nữa, chúng ta tiếp tục câu chuyện của lão K nhé!
Thật ra thì cái tên lão K này tôi nhắc muốn nát nhừ luôn rồi, đó là một người bạn già hơn chục năm của tôi.
Ông nội của anh là một “Thần thám Thượng Hải” nổi danh nhất trong thời kỳ dân quốc thời đó, sau này mới di dân qua bên Anh quốc.
Từ nhỏ anh lớn lên ở bên Anh quốc và tốt nghiệp khoa Tội phạm học của Đại học Cambridge, vốn dĩ anh có một tương lai xán lạn tại cục cảnh sát Scotland Yard, về sau do “sự kiện công chúa nhỏ thiên tài”, anh đã nản lòng về nước, mở một văn phòng thám tử tại khu Yến Giao bên Bắc Kinh.
Và cũng là tôi, khi ấy thôi học, một thời gian sống nhờ làm tay bút của người khác, viết truyền kỳ cho một ông chủ trinh thám, lúc thu thập tài liệu mà quen biết được lão K.
Sau này, lúc tôi khốn đốn nhất (đây là chuyện thường gặp), tôi hay đến chỗ anh để ké miếng cơm, chắc ké cũng được… hơn trăm lần hầy.
Giờ tôi có nhắm mắt cũng có thể nhớ được căn hộ của anh ấy ra sao như nào luôn đó.
Đó là một ngôi nhà cổ bên sông Triều Bạch, tường bên ngoài phủ đầy dây leo rậm rạp, trông thật ảm đạm và buồn bã, sàn nhà trải thảm len dày, tường khảm những món đồ trang trí cổ bằng đồng, còn có lò sưởi (đúng vậy, anh ta cố tình tìm thợ xây một cái lò sưởi) và đốt lò quanh năm, lúc nào cũng phảng phất mùi hồng trà Tích Lan và bánh socola quen thuộc.
Anh ta thường hay nằm trên ghế dài, chậm rãi xem cuốn bách khoa toàn thư Britannica, không thì xem kỷ lục tội phạm các kiểu, bên cạnh anh lúc nào cũng có một con mèo béo nằm nhớt thây.
Cuộc sống của anh ta nhìn yên ổn thế thôi nhưng thật ra khó khăn lắm.
Bởi vì anh ta kén khách lắm, phải thuận mắt mà vụ án phải phức tạp, cho nên chúng tôi thường xuyên chỉ uống một bình trà Tích Lan và ăn hai miếng sandwich mỗi ngày thôi.
Cũng may chủ hộ là một thiếu phụ còn trẻ tuổi, cũng có chút ý nghĩ đối với anh, trước giờ đều không nhắc tới chuyện tiền nong phòng ốc, còn thường xuyên đem cho chúng tôi ít đồ ăn, nếu không hả, thì hôm nay mọi người không nhìn thấy chú Ngư yêu dấu của con dân đâu.
Thế nên sau khi tôi “phát tích”*, đã thường xuyên đến thăm anh, sẵn tiện nhét đầy ắp đồ ăn vào tủ lạnh còn kiêm theo đồ ăn cho con mèo béo đó nữa.
(Phát tích: nghĩa là ăn nên làm ra, giàu có rồi.)
Thật ra, có nhiều khi tâm trạng bực bội, chỉ cần nằm bên cái ghế lười ấm áp đó một chút là tâm trạng trở nên tốt hơn ngay.
Con người ta chỉ cần một người bạn có thể khiến cho mình an tâm, hoặc có một nơi để mình tránh gió đời, vậy là quá ngon rồi.
Có đôi khi chúng tôi cùng nhau khui một chai whisky nhấm nháp, rồi nói đại một vài vụ án quỷ dị chẳng hạn.
Mà cái vụ án này, là chính miệng anh ta kể lại đấy.
Chuyện xảy ra ở bên Thái Lan.
Lúc đó anh ấy nhận được lời mời đến Thái để phá một vụ án hào môn gi.ết người.
Vụ án này cũng quái lạ lắm, một tỷ phú mà lại mướn người gi.ết con trai duy nhất của mình, tình tiết vụ án phức tạp, ly kỳ và quỷ dị, sau này có cơ hội tôi sẽ kể cho mà nghe.
Mà sự kiện tiếp theo liên quan đến tên biến thái đó xảy ra sau khi anh ta xử lý xong vụ án hào môn gi.ết con bên này.
Đã có một vị mối lái đã giới thiệu cho anh vụ án này.
Vị mối lái này là người Trung, nghề nghiệp của anh là hướng dẫn viên du lịch hoang dã, chính là người thường xuyên thấy được tại sân bay, bến tàu các kiểu, loại người nào họ cũng gặp qua, trong miệng chẳng câu nào là nói thật, y như đóng vai “bao nghe ngóng” trong nước mình vậy.
“Bao nghe ngóng”, còn có biệt danh gọi là “Bao tổng”, cũng có chút tiếng tăm, nên đã được giới nhà giàu kêu sang để làm hướng dẫn viên cho lão K, giúp anh thuận tiện điều tra vụ án hơn.
“Bao tổng” là một người nhìn xa trông rộng, cậu ấy cùng với lão K điều tra được nửa tháng, cảm thấy cậu ấy là một người có bản lĩnh, cho nên đã quyết định mướn cậu ấy làm trợ lý cho anh, thế là cậu ta liền thành lập một văn phòng thám tử bên Thái và tự tổ hợp thành Holmes và Watson phiên bản Thái Lan luôn.
Lão K cũng chẳng quan tâm là mấy, dù gì thì anh cũng chỉ ở đây tầm nửa tháng nữa, cậu ta muốn YY thì cứ YY đi, cảm thấy vui vẻ là được.
(YY ở đây được hiểu là mơ tưởng hão huyền, còn nghĩa ban đầu của nó thì mn tự tìm hiểu nhé.)
Nhưng ai mà ngờ được, Bao tổng thật sự đã tặng cho anh một vụ án, mà còn là vụ án lớn nữa ghê.
Vụ án này vô tình được Bao tổng nhặt trên đường.
Nghe nói cậu ta đang chạy bộ buổi sáng, phát hiện một gã thần kinh, hắn đang lẩm bẩm gì trong miệng rồi đi tới cây cầu lớn, lạch cạch một tiếng rồi nhảy ùm xuống sông.
Vốn dĩ Bao tổng chẳng muốn quan tâm đến, nhưng mà trong quần chúng xung quanh có một cô em cũng xinh đẹp chán, nên đã mượn cớ ra oai, nhảy xuống cứu hắn lên.
Bao tổng đem gã tự sát này đến chỗ của lão K, nói cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, sau đó liền chạy đến chỗ cô em xinh xắn đó hẹn hò. (Về sau mới biết hoá ra “cô em” đó giả gái.)
Không ngờ khi người đó tỉnh dậy liền nhận ra lão K là thần thám (sau khi phá vụ án phú ông gi.ết con, đã có rất nhiều truyền hình nhà báo phỏng vấn anh), nên đã khẩn cầu lão K giúp mình, rồi kể một câu chuyện kinh dị vô cùng ly kỳ, thậm chí còn có chút hoang đường.
Chính câu chuyện này đã giữ lão K ở lại bên Thái vài năm, anh cũng thật sự đã cùng với Bao tổng thành lập một văn phòng thám tử “K Bao”, mà đây lại là câu chuyện kế tiếp rồi.
Bởi vì câu chuyện của người đó kể rất hoang đường, quỷ dị còn vẽ vời đủ kiểu, cho nên các bản thảo về sau đều là do lão K chỉnh lý.
Người đó nói: “Tôi có xem qua phóng sự của anh trên tivi, tôi rất hâm mộ anh!”
Với bộ não minh mẫn như anh, có thể anh sẽ giải quyết những nhu cầu cấp thiết của tôi hiện giờ đó.
Nhưng trước tiên, để tôi giới thiệu với anh một chút về tôi nhé.
Tôi, Mã Đức Bảo, người Thái gốc Hoa, nhà vật lý không gian hàng đầu thế giới. Tôi có rất nhiều nghiên cứu về lỗ sâu vũ trụ, đường hầm thời gian, này nọ các kiểu, cũng được cho là một chuyên gia vĩ đại nhất trong lĩnh vực này.
Nhưng mà tôi, một nhà vật lý vĩ đại, lại gặp phải một vấn đề tình cảm rất nan giải, khiến tôi không thể nào thoát ra được.
Lão K cảm thấy người này chắc là một gã tâm thần, nên đã không nể nang gì lôi hắn ra cửa, nói bản thân mình không biết tình cảm là gì sất, vẫn là không làm lỡ thời gian của hắn thì hơn, mời hắn đi tìm cao nhân khác đi.
Thế mà hắn lại ngồi lì ở khung cửa, la um sùm: “Tôi đi gi.ết người đó! Như vậy thì anh đã có hứng thú rồi đúng không!?”
Lão K vẫn không quan tâm gì nói: “Tự thú thì đi lên đồn cảnh sát, ra cửa quẹo trái đi thêm 370 mét, đi sớm để còn được hưởng khoan hồng.”
Hắn vẫn sống ch.ết ôm lấy khung cửa, hét: “Tôi đã gi.ết một nhân vật giả tưởng, chính tay tôi đã tạo ra nó, cô ấy là người, mà cũng không được tính là người! Nhưng tôi dám đảm bảo, anh sẽ không ngờ tới được những gì mà tôi đã trải qua đâu, không lẽ anh không muốn nghe sao!?”
Lão K nghe thế liền bỏ tay xuống, cho hắn đi vào.
Người đàn ông hơi tức giận, vuốt lại mái tóc kiểu Địa Trung Hải, đeo lại cặp kính gọng đen và chỉnh chu lại chiếc áo sơ mi đã bị ướt sũng rồi nói: “Anh K, tôi không thể không nhắc nhở anh, cách cư xử vừa nãy của anh đối với một người có địa vị là rất mất lịch sự đấy!”
Đáp lại hắn là một ánh mắt không được thân thiện cho lắm, nên hắn cũng nhanh chóng bắt đầu tường thuật lại câu chuyện của mình.
Hắn nói: “Ai cũng biết tôi là một nhà vật lý không gian đỉnh cao nhất trên thế giới, tuổi trẻ tài cao đã thành đạt công danh, nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn có một nút thắt không giải được.
Chính là lúc tôi còn trẻ, có một cô bạn gái, đã từ bỏ việc học đến công xưởng để làm việc, mục đích chính là muốn giúp tôi sang Mỹ để du học.
Đến khi tôi thành danh liền về tìm em ấy, mới biết tin em đã bị bệnh nặng qua đời mất mấy năm trước. Mà lúc đó bởi vì tôi, hầu như em đã cắt đứt hết mối quan hệ với gia đình mình, em ấy đã ra đi trong sự cô đơn lạnh lẽo như thế.
Anh K, anh cũng là một người thành đạt, có thể sẽ hiểu được tâm trạng của tôi, tôi ngoại trừ lý tưởng và nghiên cứu, trong lòng căn bản không thể chứa thêm gì nữa.
Nhưng khi cô gái đó ch.ết, trong lòng tôi đã thắp lên một ngọn lửa rất mãnh liệt, nên tôi đã có một ý nghĩ vô cùng liều lĩnh: Tôi muốn hồi sinh cô gái đó!”
Lão K có chút kinh ngạc: “Làm sao có thể hồi sinh được?”
Hắn lại vô cùng tự tin trả lời: “Anh quên thân phận của tôi là gì à? Tôi là một nhân tài vật lý không gian xuất chúng nhất, cũng giống như anh sành sỏi trong lĩnh vực phạm tội vậy.”
Lão K thấp giọng nhấn mạnh lại: “Là lĩnh vực trinh thám!”
Hắn liền phủi tay nói tiếp: “Phá án và phạm tội vốn dĩ là một cặp anh em song sinh, đôi lúc rất khó phân biệt rõ ràng được.”
Lão K lại rất kiên định phản bác: “Đồ sát và cứu rỗi, bản chất không thể giống nhau được.”
Hắn cười khổ, đáp: “Được thôi, tôi cũng không muốn tranh luận vấn đề triết học với anh. Nói tóm lại, tôi đã vắt kiệt toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng đã phát minh ra một cỗ máy, cỗ máy này có thể giúp tôi quay ngược thời gian. Hoặc nói cách khác, chính là giúp tôi xuyên không về mấy chục năm trước để cứu em ấy.”
Lão K lại nói: “Vậy thì anh đi cứu đi.”
Hắn cười khó coi hơn, nói: “Anh K, có thể anh sẽ không biết nhiều về quy tắc của vật lý không gian. Bất kỳ một lĩnh vực nào, đều phải có quy tắc tương ứng, chưa kể những thứ như du hành xuyên vũ trụ.
Anh nghĩ xem, nếu Trái Đất như một con bướm chỉ cần vỗ cánh một cái là có thể đưa anh đến một không gian khác, một thế giới khác. Vậy thì có bao nhiêu người có thể xuyên không về thời xưa, muốn gi.ết ai thì gi.ết, thế thì há chẳng phải sẽ loạn hết lên sao?
Lão K gật đầu: “Cũng có lý đấy.”
Hắn nói tiếp: “Cho nên quy tắc của xuyên không chính là, bất luận như thế nào cũng không được phá vỡ sự cân bằng vốn có của Trái Đất, dù cho là một con bướm, huống hồ chi người mình muốn cứu là một con người sống sờ sờ.”
Lão K thắc mắc liền hỏi: “Thế làm sao anh cứu người được?”
Hắn liền vỗ tay một cái rồi hào hứng nói: “Cuối cùng anh cũng phải hiện ra mấu chốt của vấn đề rồi. Đúng vậy, tôi đã xuyên không về trước đó, nhưng tôi lại không thể cứu người được, bởi vì cứu người sẽ phá vỡ sự cân bằng của Trái Đất. Vậy thì K tiên sinh, anh thông minh tuyệt đỉnh như vậy, có thể đoán được tôi đã làm cách nào không?”
Lão K ngẫm nghĩ một hồi, lại do dự nói: “Chỉ còn một cách.”
Hắn nhìn chăm chăm vào anh: “Cách nào, cách nào?”
Lão K: “Tái tạo một con người.”
Hắn vỗ tay cười lớn rồi nói: “Người đó nói chẳng sai, anh quả là một thám tử rất đỉnh, đến suy luận cũng giống như hắn ta y đúc. Lúc nãy tôi đã nói gì nhỉ? Phá án và phạm tội không có chỗ nào khác nhau. vốn dĩ nó là một cặp anh em song sinh.”
Lão K thấy hắn lại bắt đầu lên cơn xàm, nên đã gồng mình đẩy hắn ra ngoài.
Mấy ngày sau, lão K phải về nước rồi, Bao tổng than ngắn thở dài đưa anh đến sân bay.
Kết quả trên màn hình tivi tại sân bay đang phát một đoạn thời sự, nói bên Bangkok đã xảy ra một vụ án gi.ết người rất tàn ác, nạn nhân là một vị giáo viên dạy vật lý ở trường cấp ba, tên Mã Đức Bảo. Trên lưng nạn nhân đã bị hung thủ dùng dao r.ạch lên hai chữ tiếng Anh: GAME OVER.
Lão K như bị đông cứng tại chỗ.
Đúng vậy, nạn nhân, chính là cái gã thần kinh có vấn đề, tự xưng là một nhà vật lý học không gian tài ba nhất thế giới Mã Đức Bảo.
Lão K đã không về nước nữa, vì anh ôm trong lòng sự hổ thẹn, nên đã gấp rút bắt tay vào điều tra vụ án của Mã Đức Bảo.
Anh chàng Mã Đức Bảo này, thật ra hắn không phải là thiên tài vật lý học gì đâu, thực ra hắn chỉ là một giáo viên vật lý trung học tầm thường, còn thuộc dạng rất tệ nữa là khác, đã hơn 40 tuổi rồi, mà vẫn ế.
Hắn từng nói mối tình đầu đã vì hắn mà ch.ết cũng là thật, chỉ là lúc đó không phải tài trợ cho hắn đi Mỹ, mà là chạy một chân cho anh vào một trường đại học cấp ba tại Bangkok.
Lão K dẫn theo Bao tổng, đến nhà cô gái đã mất, nhà cô ấy nằm ngay ở Thành phố Chiang Mai, miền Bắc Thái Lan, đó là một thành phố nhỏ thật bình lặng.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy tấm hình của cô, là một cô gái rất thanh tú, khoác trên người bộ trang phục truyền thống của Thái Lan, có chút xấu hổ khi nhìn về phía ống kính.
Bao tổng cũng tích cực phát hiện ra, muốn bắt lấy thời cơ này, sau đó anh nhận được manh mối rất quan trọng đó chính là… Có người nói Mã Đức Bảo đã nhận nuôi một cô bé, còn bí mật nuôi dưỡng tại phía Bắc Thái Lan.
Trong lòng lão K bất chợt run lên: “Chính xác là chỗ nào?”
Người báo tin: “Ở Chiang Mai.”
Lão K càng thấy bất an hơn, nên đã nhanh chóng cùng Bao tổng gấp rút chạy về phía Chiang Mai.
Bao tổng có chút khó hiểu, nói hắn cũng đã ch.ết rồi, cũng chẳng đưa mình đồng bạc nào, sao mình còn phải liều mạng thế?
Lần đầu tiên lão K lộ ra biểu cảm nghi hoặc như thế, nói: “Chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, có thể… Tôi đã gặp phải một người bạn già… Hắn là đối thủ của tôi, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, Bao tổng, tôi nghĩ tốt nhất anh đừng đi theo tôi nữa.”
Bao tổng liền vỗ ngực để tỏ lòng trung thành, một bên tỏ ra chẳng quan tâm mà cực lực nhai ổ hotdog, còn hỏi lão K có muốn làm một ổ không?
Lão K lại trưng ra bộ mặt kỳ quái nhìn Bao tổng, nói: “Tôi sợ tý nữa sẽ nôn ra hết…”
Hai người đã đến khu vực Chiang Mai, vừa vào cổng, Bao tổng đã rất kinh ngạc, nói căn nhà này sao giống y như đúc cô bạn gái của Mã Đức Bảo thế?
Lão K không nói gì, anh đi đến gõ cửa.
Một cô bé mặc trên người bộ đồ truyền thống Thái Lan, ló đầu ra cửa, có chút ngại ngùng nhìn chúng tôi, sau đó hỏi chúng tôi một câu.
Bao tổng vừa nhìn thấy cô bé, bị dọa đến ngồi phịch xuống đất, hắn hét lên: “Ma, có ma, có ma!!!”
Lão K sang vả cho một phát, bảo hắn bình tĩnh lại, trên đời này căn bản là không có ma, có vài thứ còn đáng sợ hơn cả ma kia kìa.
Bao tổng chỉ vào cô bé, lắp bắp nói: “Nhưng mà… Cô ta… Cô ta… Sao cô ta lại giống như đúc cô bạn gái kia của Mã Đức Bảo vậy chứ?”
Lão K không thèm quan tâm đến hắn, chỉ bảo hắn phiên dịch lẹ lẹ cô bé đó đã nói gì.
Bao tổng nói: “Cô ấy hỏi, mọi người có thấy ba của tôi không?”
Lão K đưa cho cô bé xem tấm hình của Mã Đức Bảo, cô bé nhoẻn miệng lên cười, gật đầu lia lịa, nói đó chính là ba của mình.
Lão K ngồi xổm xuống, nhìn kỹ cô bé một hồi lâu.
Cuối cùng, anh nhỏ giọng nói với cô bé: “Ba của cháu đã sang Mỹ nghiên cứu về môn vật lý không gian cao cấp hơn. Cho nên phải đi một thời gian rất lâu, cho nên ba cháu nhờ bọn chú đến đón cháu, sau này cháu đến ở với bọn chú nhé!”
Anh bảo cô bé thu dọn đồ đạc rồi dẫn theo cô bé về Bangkok.
Bao tổng lúc đó rất rất là khó hiểu, nhịn không được nên đành hỏi lão K: “Cái quỷ gì đây? Tên ch.ết bầm đó ch.ết một mình thì thôi đi, mắc gì còn phải nuôi con dùm hắn chứ?”
Lão K liền kể cho hắn một câu chuyện vô cùng tàn nhẫn.
“Có người bị thần kinh, hoặc là do hắn đã bị thôi miên rồi, cứ ảo tưởng mình là một nhà vật lý học không gian vĩ đại nhất thế giới, có thể xuyên không về quá khứ để cứu lấy người mình yêu.
Nhưng quy luật của xuyên không đó chính là không được phá vỡ sự cân bằng của thế giới, cho nên khi hắn xuyên không về cũng không thể cứu được người yêu của hắn.
Cho nên hắn đã nghĩ ra một biện pháp (hoặc có thể là có người chỉ điểm): Nếu như không thể về quá khứ để cứu người, thôi thì hãy tạo ra một người giống y đúc cho hiện tại, rồi đem cô ấy về quá khứ.
Bởi vì chế tác người đó, bất kể là dung mạo (phẫu thuật thẩm mỹ), trải nghiệm, hoàn cảnh sống, tuổi tác, tất cả đều phải giống với người yêu hắn không khác một tí nào, tương đương với quá khứ sẽ xuất hiện hai người bạn gái, như vậy tại khoảnh khắc người yêu của hắn bị gi.ết, hắn sẽ dẫn theo người thay thế này đi về quá khứ để ch.ết thay cho cô người yêu hắn.
Sau đó, hắn sẽ có thể dẫn cô ấy từ quá khứ đi đến thế giới hiện tại.
Thế giới nguyên bản vẫn sẽ không có bất kỳ sự tăng giảm nào, người vốn dĩ phải ch.ết (cùng một người) thì vẫn sẽ ch.ết, ở quá khứ sẽ có thêm một người, nhưng đã bị hắn dẫn đến thế giới hiện tại, sự cân bằng không bị phá vỡ, mà chỉ là trong khoảnh khắc ch.ết chóc đã đổi người mà thôi.”
Lão K nói tiếp: “Tôi lúc đấy đã đoán ra được biện pháp này, nhưng chỉ là không ngờ, hắn lại điên đến nỗi chế tạo ra một người như vậy thật.”
Bao tổng nhìn cô bé đang thu dọn hành lý, có chút không tin vào mắt mình: “Anh nói con bé…?”
Lão K gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy là một nhân vật giả tưởng có thật được nhân loại tạo ra, cũng là thế thân ch.ết thay cho người yêu của hắn.
Bao tổng vẫn còn thấy nan giải nên hỏi tiếp: “Nhưng Mã Đức Bảo tại sao lại biết gi.ết chứ?”
Lão K nói: “Cậu nghĩ kỹ xem, cách gi.ết người biến thái như thế này, cùng với cách tiêu hao tiền của như vậy, là một người thầy giáo cấp ba có thể chi trả được sao? Đằng sau hắn, chắc chắn có cao nhân chỉ đạo để hoàn thành những thứ này. Số tiền mà hắn tiêu đều được cung cấp từ người này.”
Rồi anh lại nói tiếp: “Là người thần bí phía sau đã gi.ết hắn. Có thể Mã Đức Bảo đã phát hiện ra lỗ hổng, hoặc có thể là do hắn đã yêu phải cô bé loli này mất rồi, nói tóm lại là hắn muốn rút lui khỏi trò chơi, không muốn chơi tiếp nữa, nên đã bị trừng phạt.”
Bao tổng nói: “Chả tr.ách trên lưng hắn lại bị r.ạch lên chữ ‘GAME OVER’!”
Lão K lại nói: “Hai từ trên lưng hắn là do dao ăn r.ạch đấy. Lúc người đó gi.ết người, vẫn còn ngồi ăn món Tây. Người đó từ từ ăn hết, rồi dùng cây dao đó r.ạch lên lưng hắn chữ này, sau đó lấy khăn giấy lau miệng, rồi từ từ rời đi. Những thứ này, có thể thông qua hiện trường vụ án diễn thuật lại.
Sự việc này đối với người đó mà nói thì đơn giản chỉ là một trò chơi, một trò chơi thú vị như thế thì làm sao có thể ngưng được?
Trừ khi hắn ch.ết.”
Bao tổng ngồi ngẫm nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy kinh tởm, liền bổ nhào ra một góc nôn khắp sàn.
Trước khi rời đi, họ ghé qua thăm mộ cô bạn gái của Mã Đức Bảo, cũng là nguồn cơn của mọi thứ.
Đó là một ngôi mộ nhỏ, chỉ còn lại một tấm bia tồi tàn, trước mộ có một bó hoa bách hợp còn tươi, dưới bó hoa có một bức thư.
Trên bì thư có viết: Gửi anh K thân yêu nhất của tôi.
Lão K mở bức thư ra, giấy viết thư được làm bằng loại giấy đặc biệt trông rất thanh lịch, trong thư chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ:
Phá án và phạm tội vốn dĩ là một cặp anh em song sinh.
Người anh em thân mến, khi nào anh mới gia nhập với chúng tôi đây?
Trò chơi đã bắt đầu rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.