Tên phóng viên bay cái vèo đứng trước mặt hai người, miệng nổ đại liên:
- Đại thiếu gia Nhật Phụng, xin cho hỏi bạn gái của cậu là ai, tên gì,
con của vị nào, học trường nào, mấy tuổi, hai người quen nhau được bao
lâu, nguyên nhân nào cậu thích cô ấy….
Nim thấy tai mình lùng bùng với đống câu hỏi của gã phóng viên. Angle thì chỉ cười rồi thong thả đáp.
- Đó không phải là chuyện của anh!
Và rồi cậu nhóc khoác vai Nim đi sang hướng khác, vừa đi vừa đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm mặc cho tên phóng viên đứng đần mặt nhìn theo. Mọi việc cứ như chưa hề xảy ra, nhưng người xung quanh thì vẫn không
thôi hướng mắt về cặp đôi kì lạ này.
Nim nhìn Angle, giờ đây cậu nhóc hoàn toàn thay đổi, khác hẳn với mấy
phút trước. Phong thái này đúng chất một đại thiếu gia ăn chơi và ngạo
mạn. Cô bé thấy giận khi bị Angle đem ra làm trò cười.
- Tôi biết là bạn sẽ giận nên sẽ chưa vội nói. Cứ giận tôi trong im lặng như thế cho đến khi về. Lúc đó bạn muốn cấu xé hay đánh đập gì tôi
cũng chịu hết.
Angle bình thản trả lời, còn Nim thì ngạc nhiên hết mức. Cái nắm tay nhẹ và ấm của Angle lại trở về, ôm ấp bàn tay Nim, định sẽ rút tay ra
nhưng nghĩ đến những lời Angle vừa nói, Nim lại thôi, có lẽ cậu ấy có
lý do khi làm vậy. Thật may vì Nim không phải là người nóng tính.
Mẹ kế của Devil đã phát hiện ra sự có mặt của Nim. Cô ta dành cho Nim
một ánh nhìn tóe lửa. Còn Nim thì chẳng phản ứng gì, sự thờ ơ là cách mà cô bé đáp lại cho kẻ đã từng muốn giết mình. Và đôi khi, đó lại là đòn trả đũa hiệu nghiệm nhất. Bằng chứng là Nhã Trúc rất bực mình, khuôn
mặt đỏ ửng lên và suýt nữa làm vỡ ly rượu trên tay.
Đồng hồ gõ 9h. Tiếng người dẫn chương trình lại oang oang.
- Thời điểm của các cặp tình nhân đã đến! Xin mời các đôi uyên ương có
mặt trong buổi tiệc hôm nay đứng ra giữa khuôn viên để cùng khiêu vũ
trong những giai điệu ngọt ngào của tình yêu.
Và người ta lũ lượt kéo nhau ra. Các cô gái rực rỡ trong những chiếc váy dạ hội, còn nhưng chàng trai lại lịch lãm nam tính trong những bộ vest đắt tiền. Cứ hai người một cầm tay nhau, di chuyển những bước nhảy
điệu nghệ trên mặt nền láng bóng.
- Mình cũng phải ra thôi! – Angle khẽ nắm chặt tay Nim thì thầm.
Khiêu vũ ư??? Nim rợn người khi nhớ lại lúc đi tập khiêu vũ với anh
trai. Cô bé đã năm lần bảy lượt gây thương tích cho cái chân của anh
mình khi cứ đè đó mà dẫm. Nếu bây giờ nhảy với Angle, có lẽ chân của cậu nhóc sẽ sớm “đi họp” thôi! Nhất là đối với đôi giày cao có cái gót
nhọn mà Nim đang mang. Cô bé lắc đầu.
- Không thích hả? – Angle cúi xuống hỏi.
Nim gục gục.
- Nhưng không thích cũng không được!
Và thế là cậu nhóc lôi Nim ra ngoài đó hòa mình vào đám đông đang tình tứ trước mặt.
Một tay Angle ôm nhẹ eo Nim, tay còn lại nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô bé, hai người cùng bước những bước thật chậm rãi. Nim thoáng lo
lắng nhìn Angle. Cậu nhóc chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, ánh nhìn mạnh mẽ an ủi.
Từng bước từng bước, Nim dần dần nhảy tốt hơn. Cô bé đếm được khoảng 10 lần cái chân mình đã dẫm lên đôi giày của Angle, cậu nhóc tuy đau điếng nhưng tuyệt đối không than nửa lời.
Tất cả vẫn diễn ra như thế cho đến khi….
Phụt!!!!!!!!!!!
Mọi thứ ánh sáng biến mất. Bao trùm xung quanh Nim toàn là bóng tối. Mọi người ồ lên kinh ngạc, thoáng chốc cảm giác hoảng sợ và bối rối vây
bủa tất cả.
- Thưa quý vị, thời điểm đặc biệt của buổi tiệc đã tới. Chúng ta sẽ sống trong tình yêu với tất cả sự nồng cháy. Hãy trao nhau những nụ hôn
nồng thắm! Cặp nào không hôn nhau, chúng tôi đều phát hiện được. Và cặp đó sẽ được vinh dự đứng trên cái bục này mà hôn trước tất cả mọi
người. – Giọng của người dẫn chương trình oang oang.
Nim rùng mình. Hôn ư??? Angle ư??? Làm sao có thể như vậy được???
- Nào! Bắt đầu đi! – tiếng của người dẫn chương trình lại dội vào tai.
Nhưng trò chơi không đơn giản chỉ là hôn nhau kiểu đó. Chủ nhân bữa tiệc đã bày ra một thứ còn tréo ngoe hơn. Dùng một số người lạ mặt nào đó
chen lấn vào đám đông đang bị bao vây trong bóng tối, xô đẩy và đảo loạn tất cả làm các cặp tình nhân bị đẩy ra xa nhau. Khi tất cả đang chìm
trong mịt mù thì làm sao có thể biết được người yêu của mình ở đâu mà
lần. Thế là mọi người nhốn nháo, hoảng hốt cả lên. Có ai thích phải hôn người không phải là người yêu của mình đâu chứ?
Nim bị đẩy về phía bên trái, mặc dù đã cố trụ chân để không bị lôi đi
nhưng cuối cùng cũng phải chịu trận. Cô bé lo lắng nhìn xung quanh, mọi thứ đều là bóng tối. Angle đang ở đâu trong đám đông mù mịt trước
mặt???
- Xin lỗi vì đã làm mọi người hốt hoảng như thế? Nhưng vì tình yêu, hãy thử dùng trái tim để tìm kiếm một nửa của mình trong bóng tối. Nếu đúng thì số phận của các bạn sinh ra là để cho nhau. Còn nếu nhầm thì cứ
coi như các bạn đã tặng một ai đó sự thân thiện qua một nụ hôn. Thực ra cũng không mất mát gì phải không? Ở phương Tây chuyện hôn nhau là
chuyện bình thường mà! – giọng người dẫn chương trình đầy vẻ trêu chọc.
Đã có những lời bực mình thốt lên từ trong đám đông. Gì thì gì chứ hôn
kiểu này chẳng khác nào ép người ta vào chỗ bị coi là ngoại tình…trên
môi!
Nhưng tất cả đều phải đành chấp nhận thương đau, cố gắng tìm nhau mặc dù chả thấy cái gì cả.
Nim không đi đâu cả. Vì biết thế nào cũng không tìm được Angle. Cứ liều một phen thử xem. Nghĩ thế chứ Nim cũng lo lắm. Cô bé co rúm người lại.
Khi đám đông đã dần đi vào sự ổn định, Nim vẫn đứng một mình. Chắc chắn đa phần trong số họ đang bắt cặp với một kẻ hoàn toàn xa lạ chứ không
thể bắt cặp được với người yêu của mình. Nhưng dù có tìm kiếm thêm nữa
cũng vô ích, tất cả đều bị che mắt với bóng đêm. Họ đành an phận cho một nụ hôn bất đắc dĩ sắp diễn ra.
Chợt có ai đó chạm vào người cô bé khiến Nim giật mình. Có vẻ người đó
cũng lúng túng không kém nên vội thu tay lại. Tất cả im lặng. Nim nghe
thấy hơi thở thì biết rằng đó là một XY ( cái này thuộc về bản năng). Cô bé lo lắng nhìn lên, tất cả vẫn là một màu đen xám xịt, nhưng hình như có một cái gì đó nhỏ, sắc lẻm vụt sáng trước mặt Nim, nó bắt nguồn từ
kẻ đang đứng đối diện. Nim bắt đầu hoảng sợ. Cô bé luông cuống đến nỗi suýt trật chân nếu không có cái nắm tay đỡ lấy từ con người đó.
Và đó là một bàn tay ấm…rất ấm…cái cảm giác vô cùng quen thuộc….