Những
ngày sau đó, Nim như bị mất hồn. Dù đã cố kiềm chế nhưng không phút
giây nào mà cô bé không nghĩ tới Devil…nghĩ tới cái ánh mắt đầy ám ảnh
đó…
- Mấy ngày nay nhìn bạn sao sao ấy! Bạn đừng có làm tôi sợ chứ! – Angle nâng mặt Nim lên nhìn chăm chú.
Nim vội lắc đầu.
- Hay sắp đến kì thi Đại học, bạn học nhiều quá nên bị ốm???? – Angle sốt sắng.
Nim vẫn lắc đầu.
Angle biết Nim đang không vui nên cũng không hỏi nữa, đứng dậy đi vào
trong bếp nói cái gì đó với bác Lan. Nim ngồi lại một mình, và lại vùi
đầu vào học. Theo cô bé, cách tốt nhất để quên đi tất cả là học, học và học. Không có ý định đoạt ngôi thủ khoa trong kì thi Đại học, nhưng với cái đà học hành miệt mài như thế này, khó ai có thể cướp từ tay Nim
cái danh vị đó.
Tú Vân lâu nay cũng không thấy liên lạc gì với Nim, những lúc như thế
này cô bé cần lắm một người để tâm sự, vậy mà Tú Vân lại tránh mặt. Nim cũng lờ mờ hiểu ra là vì Angle nên cô bạn thân của mình mới thay đổi
như thế, nhưng cô bé vấn thấy buồn buồn trong lòng… Tình bạn….nó cũng
dễ dàng thay đổi như thế sao???
- Thôi không học nữa! Tôi đưa bạn đi hóng gió! – Angle chạy lại lôi phắt Nim đứng lên.
……………………………………
Xe dừng lại tại…rạp chiếu phim.
Bỏ mặt Nim đứng một mình trong đại sảnh, Angle chạy lại quầy mua vé. Đây là lần đầu tiên cô bé đi coi phim rạp. Không phải vì không có điều
kiện mà là vì anh trai Nim cực kì ghét xem phim nên cũng chả bao giờ
dẫn Nim đi.
Nim đứng nép vào góc tường bên phải, mấy chỗ đông đúc thế này thường không được an toàn.
Đang ngó trước ngó sau, chợt Nim loạng choạng khi thấy ai đó chạy xẹt
qua mặt mình, mọi chuyện diễn ra qúa nhanh khiến Nim không định hình
kịp, chỉ thấy hơi đau đau ở cổ… Hoảng hốt nhìn lại, cô bé tá hỏa khi
thấy chiếc dây chuyền bạch kim anh trai mua tặng đã không cánh mà bay!
Nhìn lên phía trước thì thấy một gã thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai màu nâu đang chạy như bay về phía cổng thoát hiểm. Không còn nghi ngờ gì
cả, sợi dây chuyền đang nằm trong tay hắn… Nim tím mặt…
Cùng lúc đó Angle cũng mua vé xong, cậu nhóc chứng kiến tất cả nhưng vẫn bình chân như vại…
- Bạn không sao chứ?????????? - Cậu nhóc vỗ vai Nim trấn an.
Cô bé im lặng không nói gì. Sợi dây chuyền đó….không thể mẩt được! Không những trị giá nó rất lớn ( 100 USD) mà còn là món quà tinh thần vô giá của anh trai dành cho Nim. Không thể mất được…
Như hiểu được Nim đang nghĩ. Angle cười tươi:
- Yên tâm đi!
Nim ngơ ngác nhìn lên Angle. Cậu ta đang nói cái gì thế nhỉ???
Ngay lúc đó, một đám người ăn mặc áo quần của vệ sĩ đùng đùng tiến tới
phía Nim. Cô bé trố mắt nhìn…Hai người đi trước đang xách theo một người nữa. Đó chính là kẻ cướp giật hồi nãy!
- Nó đâu? Đưa đây! – Angle giọng lạnh lùng.
Tên ăn cắp líu ríu rút từ trong túi quần ra sợi dây chuyền. Cậu nhóc cầm lấy, nhìn mấy người vệ sĩ đứng xung quanh, cười nhẹ một cái rồi ôn
tồn:
- Mấy anh làm việc khá đấy! Tuy có hơi chậm nhưng không sao! Tôi sẽ nói với ông chủ tăng lương tháng này cho mấy anh! Còn giờ thì đem nó đi xử đi! Nhớ là phải xử “đẹp” nhé!
Họ cúi đầu tuân lệnh rồi nhanh chóng lôi tên cướp xấu số nhất thế gian đi về phía sau của rạp. Nim nhìn theo ngơ ngác.
- Đừng có thắc mắc mấy chuyện không đâu! Đây là rạp hát thuộc tập đoàn
giải trí của gia đình tôi. Nói một cách đơn giản, họ là người của tôi!
Bạn hiểu chứ? – Angle vòng hai tay tỏ vẻ bất bình trước thái độ ngây ngô của Nim.
Sau vài phút bình tâm, Nim mỉm cười. Angle xoa xoa đầu cô bé rồi cầm sợi dây đeo lại vào cổ cho Nim.
Cô bé mân mê chiếc tượng hình một nửa trái tim của sợi dây chuyền. May thật, nó đã không bỏ Nim mà đi!
Angle thấy Nim vui thì cũng cười, rồi nhanh chóng cầm tay Nim dẫn vào bên trong.
Tất cả đều không ngờ rằng, toàn bộ sự việc vừa rồi lại được chứng kiến
bằng đôi mắt của một kẻ thứ 3! Một kẻ mà chỉ ít giờ nữa thôi….sẽ là con dao đâm vào tim cô bé!