Không biết cố ý hay vô tình mà Devil cho Nim xem phim…ma!
Lúc màn hình của rạp sáng lên, nhìn thấy cái tựa đề “ Oan hồn” Nim
thoáng giật mình. Angle nhìn sang rồi cười thầm. Cậu nhóc nắm chặt tay
Nim hơn nữa rồi cố gắng “an ủi”:
- Xin lỗi bạn! Tôi mua nhầm vé rồi! Đáng lẽ tôi định chọn phim “ Những
chú chó không nghe lời” nhưng không hiểu sao lại mua nhầm phim này! Bạn coi phim ma được chứ???
Nim không cười, nhưng cũng không lắc đầu. Cậu bạn này thật quá đáng, dẫn vô trong này rồi mà còn xin lỗi, đằng nào cũng có đi ra được đâu.
Angle tựa người vào thành ghế tủm tỉm cười. Ý định của cậu nhóc rất chi là ngốc xít. Là rằng, Nim sẽ sợ tái mặt và ôm chầm lấy mình ( Không ngờ một đại công tử, một mỹ nam như Angle của chúng ta mà cũng phải dùng
cách này để…gần bạn gái! Tội lỗi! Tội lỗi!)
Nhưng như tác giả vẫn thường khẳng định: Những việc ta cho rằng nó sẽ xảy ra thì đừng mong nó sẽ xảy ra!.
Phim đang ở phút thứ 15.
Hầu hết các khán giả xung quanh chỗ ngồi của Nim đều che mặt lại, một số đông thì hét lên. Cũng phải thôi, những gì đang diễn ra trên phim đủ
cho một người bình thường phải bị ám ảnh hay mơ thấy ác mộng ít nhất là vài ngày.
Ở chỗ Nim đang ngồi, cũng xảy ra hiện tượng tương tự. Nhưng không phải là cô bé, mà chính là Angle – thiên thần của chúng ta.
Cậu nhóc không đến nỗi phải ôm mặt như mấy cô nàng xung quanh, nhưng đã phải … nhắm mắt không dám nhìn lên màn hình. Sợ mà không dám cho người khác biết mình đang sợ thì đúng là một…cực hình!
Còn Nim thì khoái chí vừa coi phim vừa ăn bắp rang. Càng lúc Angle càng “khiếp” Nim. Cô bé luôn có những khả năng bất ngờ mà chẳng ai có thể
đoán trước được.
- Bạn không…sợ sao? - Angle hỏi nhỏ.
Nim quay lại nhìn cậu nhóc, cười tươi một cái rồi lắc đầu, không quên đưa tay làm hình trái tim chứng minh là mình…rất thích!
Angle trợn tròn mắt kinh hãi. Những đoạn đáng sợ nhất trên phim lại là
những đoạn Nim coi chăm chú nhất! ( Thế này thì mới hợp được với Ác quỷ của chúng ta chứ!)
Bước ra khỏi rạp với dáng đi lảo đảo. Angle vẫn chưa thể bình tâm lại
được sau khi coi mấy cái hình ảnh ghê rơn đó. Vì sĩ diện của một thằng
con trai “đầu đội đất, chân đạp trời” mà Angle đành bấm bụng mở mắt coi để không mất mặt trước Nim. Và hậu quả là thế này đây!.
Nim thấy sự bất bình thường của Angle thì lo lắng, ghi vội vài dòng trên tờ giấy sticker rồi đưa cho cậu nhóc:
( Bạn vẫn ổn chứ??? Bạn bị đau ở chỗ nào à?)
- À ờ! Mình không…không sao! Chỉ hơi choáng tí thôi! Chắc tại cả ngày chưa ăn gì nhiều! - Cậu nhóc bao biện, mặt vẫn tái mét.
Nim hiểu chuyện gì đang xảy ra nên tủm tỉm cười. Angle sợ cũng là chuyện hoàn toàn bình thường cho dù cậu ấy có mạnh mẽ bao nhiêu đi chăng nữa. Ngay cả anh trai cô bé lúc coi mấy cái phim kinh dị này cũng phải ái
ngại mấy phần. Còn Nim thì thấy cực kì cực kì thích thú với thể loại
này. Âu cũng là một khả năng “đặc biệt” nữa của Nim mà không ai có thể
lý giải được!
Cần phải chấn chỉnh lại hình ảnh nên Angle bảo Nim chờ ở ngoài để mình
vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tội nghiệp anh chàng si tình của chúng ta…
Đang nhìn quanh quất, chợt Nim thấy có một em bé níu tay mình lí nhí:
- Chị gì ơi! Có anh nào đó nhờ em tặng cho chị cái này!
Và em bé chìa ra trước mặt Nim một bó hoa hồng to kèm theo một chiếc
thiệp xong rồi chạy biến đi. Nim giật mình nhìn theo nhưng bóng dáng em bé ấy đã biến mất trong dòng người đông đúc trước mặt.
Nim nhìn xuống bó hoa, trông nó rất đẹp. Cô bé mỉm cười, kẹp bó hoa vào một bên tay rồi mở chiếc thiệp ra, trong đầu vẫn thắc mắc không hiểu ai đã làm việc này….
“ Em gái thân yêu của anh! Anh đã về rồi đây! Anh đang ở cổng sau của rạp hát, ra gặp anh liền nhé! Yêu em!
Đỗ Quốc”
Nim thả tuột bó hoa trên tay, chạy như bay về phía cổng sau… Ôi anh trai đã về! Anh đã trở về với cô bé sau hơn 3 tháng biến mất! Nim vừa chạy vừa thấy hồi hộp trong lòng, vui sướng kèm theo lo lắng. Sao anh lại
biết Nim ở đây, sao anh trở về mà không báo trước cho cô bé một tiếng.
Nhưng đây là chữ của anh ấy mà, không thể sai được!
Vậy là Nim tức tốc chạy đi, hân hoan với những niềm vui khôn tả….
Vài phút sau, Nim đã có mặt ở cổng sau. Ở đây khá vắng, rải rác chỉ có vài bóng người quét dọn. Nim bần thần nhìn xung quanh….
Chợt có tiếng bước chân ở đằng sau. Anh trai! Nim cười tươi quay đầu lại…
Đừng quá tin nhau...
Để ngàn đời phải đau...
Mắt cô bé tối đi. Không phải là anh trai…mà là một nhóm người lạ mặt…