Nim bị
sốc thật sự. Angle vừa nói cái gì thế nhỉ??? Chẳng lẽ mấy cái vụ mất
trí nhớ chỉ có trên phim ảnh bây giờ đang trở thành sự thật trước mặt
Nim hay sao???? Cô bé trợn tròn mắt nhìn cậu nhóc, hai tay níu chặt vào thành giường.
- Đây là đâu???? Tôi đang ở đâu thế này???? – những “phát ngôn” tiếp theo của Angle khiến Nim khủng hoảng.
( Trời ơi! Angle???? Bạn…bạn không nhớ gì cả sao????) – Nim múa may tay chân hoảng loạn.
Angle nhíu mày nhìn Nim, ánh mắt khó hiểu. Cái đầu trắng bóc nghiêng qua nghiêng lại dò xét…
Nim cũng nhìn chằm chằm Angle. Trong đầu xuất hiện hàng ngàn lý do chứng minh cho việc cậu bạn thân yêu giờ đây đã hoàn toàn không còn nhớ về
mình.
10 giây trôi đi, cả hai vẫn cứ nhìn nhau….
Cho đến khi…
- Đã nói với bạn bao lần rồi là tôi không hiểu được những cái huơ huơ
tay của bạn mà! – Angle đột ngột cất giọng rồi nhăn nhăn cái mặt.
Nim ngơ ra như một con ngố.
- Ha ha! Mới đùa có chút xíu mà bạn đã hoảng lên như thế! Bạn đúng là dễ gạt mà! – Angle bật lên một tiếng cười rồi nhìn Nim, ánh mắt trêu
chọc, mặc dù việc cười cũng trở nên khó khăn do cái vết thương khá nặng trên đầu.
Sau vài giây bình tĩnh, ánh mắt Nim sáng rực lên, cô bé nhảy cỡn lên
sung sướng, sau đó ôm chầm lấy Angle khiến cậu nhóc luống cuống.
- Ơ! Đúng là tôi thích được bạn ôm nhưng không phải theo cách bạo lực
như thế này! – Angle hơi bất ngờ và nhăn nhăn do bị Nim “đè ập” lên
người ( mặc dù trong lòng thì vui như hội)
- Vui vẻ nhỉ!
Thêm một giọng nói nữa được cất lên. Nim khựng lại. Nhổm người dậy. Cái giọng này….
Nim ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang …
Phải! Devil đang mở mắt trừng trừng nhìn cô bé và Angle bằng một sự thắc mắc to đùng. Hàng lông mi rậm dài lại rung rung lên che đi những tia
nhìn sắc lẻm…
Nim cảm giác như bị mất trọng lượng. 72 tiếng túc trực tại bệnh viện,
bên cạnh hai cậu bạn nằm trơ như khúc gỗ, không biết bao nhiêu lần Nim
đã cầu nguyện cho hai người mau tỉnh dậy. Vậy mà…lúc nhìn thấy Devil mở mắt…Nim không biết được cảm xúc trong con người mình đang diễn biến thế nào nữa. Những hình ảnh của cái ngày kinh hoàng khi thấy Devil ngồi
trong bồn tắm với tình trạng “thảm trên mức thảm” đến bây giờ vẫn ám ảnh Nim. Chưa bao giờ Nim sợ mất đi Devil như lúc đó, nhiều lúc cô bé
nghĩ, nếu cậu ta mà có mệnh hệ gì chắc bản thân cũng …tìm đường đi theo luôn….
Devil nghiêng đầu nhìn Nim. Vẫn cái ánh mắt rất nhiều câu hỏi xoáy trong đó. Nhưng Nim nhìn thấy được vượt lên tất cả vẫn là sự da diết đến
cháy bỏng. Đôi mắt ấy cuối cùng cũng chịu mở ra để nhìn cô bé……
Nim không chạy tới ôm chầm Devil như đã làm với Angle. Cô bé chỉ nhẹ
nhàng tiến lại, khuỵu xuống bên cạnh giường Devil, đôi tay run run cầm
chặt lấy tay cậu nhóc, Nim muốn nói một cái gì đó, lời xin lỗi…nỗi nhớ
nhung…nhưng không thể….cô bé chỉ biết cúi đầu và khóc…Khi người ta làm
sai nhiều thứ và muốn chuộc lại lỗi lầm…cách tốt nhất là hãy sám hối
trong yên lặng…………….
Những giọt nước mắt nóng hổi chạy dài trên tay Devil, lúc đầu cậu nhóc
không phản ứng gì, chỉ để yên như vậy và nhìn Nim. Nhưng càng lúc nước
mắt càng nhiều, vị mặn của nó như ngấm vào từng lớp da của Devil, tinh
khôi nhưng đầy u uất….
Và không ai có thể tưởng tượng được một ác quỷ nổi tiếng với đôi mắt
lạnh và trái tim sắc đá lại thực hiện một hành động như thế…
Trong cuộc đời mình, Nim đã khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có ai đưa tay lau nước mắt cho cô bé. Ngay cả anh trai cũng vậy, vì anh chỉ đứng nhìn và nói: “ Hãy khóc đi cưng, khóc để biết đau, biết đau rồi sẽ
biết cách để lần sau không còn phải đau nữa. Anh không lau nước mắt cho em vì anh không thể mãi mãi ở bên cạnh em, rồi có lúc em sẽ phải tồn
tại một mình. Hãy biết tự lau nước mắt, để không phải quy lụy vào bất
cứ một ai!”. Vậy mà giờ đây, những giọt nước mắt không biết nghe lời
của cô bé lại được lau đi bởi bàn tay của ác quỷ, một cách nhẹ nhàng
như muốn vội vàng xóa đi mọi đau khổ, mọi cắn rứt và day dứt….Nim nhìn
thẳng vào đôi mắt Devil….
Cứ ngỡ là sẽ quên…nhưng thật ra vẫn nhớ…..tha thiết….triền miên…day dứt suốt cả một đời người….
- Tôi căm thù nước mắt! Vì thế đừng khóc trước mặt tôi! – Devil rụt nhẹ tay mình khỏi tay Nim, nhưng tay còn lại vẫn cố gắng lau đi những giọt nước mắt cuối cùng.
Nim nín hẳn. Devil vẫn lạnh lùng theo cách riêng của cậu ấy, nhưng chính sự lạnh lùng đó đã bao lần đốt cháy trái tim Nim….
Angle từ nãy đến giờ chứng kiến tất cả nhưng vẫn im lặng. Angle đã biết Nim thích Devil chứ không phải là mình, Angle cũng biết rằng Devil sẽ
có lúc vượt qua lòng tự tôn cá nhân để đứng dậy đấu tranh cho thứ tình
yêu vĩnh cửu mà cậu ta tôn thờ. Và hơn lúc nào hết, Angle thấy quặn
đau. Ngay từ khi bắt đầu cuộc chơi tình ái này, cậu nhóc đã biết mình
sẽ không bao giờ thắng. Nhưng số phận đã an bài như thế, đã buộc cậu
phải bước vào để rồi hứng chịu đau khổ. Đau cũng nhiều, thất vọng cũng nhiều…nhưng có lẽ đây là cơn đau lớn nhất….Vì Angle đã phạm phải một
sai lầm….đó là yêu Nim…..Thứ tình cảm đầy ma lực mà đáng ra khi trở về
đây Angle không được chạm vào….
……………………………………………………..
Sau khi nghe bác sĩ nói rằng tình hình của Devil và Angle không còn gì
đáng ngại thì Nim mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác sợ mất đi một người
nào đó thật khủng khiếp. Nim giật mình rồi an ủi bản thân. May mắn thay là chưa ai trong số họ bỏ rơi cô bé….
Nim nhờ bác Lan trong hai người rồi chạy vội về nhà ( nhà ở đây tức là
nhà bác Lan) thay áo quần. Mấy ngày nay cô bé chẳng chú ý gì đến bản
thân, chỉ lo cho hai cậu bạn. Người ngợm toàn mồ hôi, đầu tóc thì bù xù, cần phải “lấy lại hình ảnh” trước khi bị Angle hay Devil phàn nàn vì
…“hôi quá”!
Nhưng Nim không ngờ việc hai cậu ta nằm chung một phòng lại dẫn đến muôn vàn rắc rối…