Nim
đoán không hề sai, sau bức rèm là một khung ảnh cỡ lớn….một bức ảnh
được đóng trong một chiếc khung chạm trỗ tinh xảo với những viên ngọc
nhỏ lấp lánh như những giọt nước mắt…
Và người trong ảnh….
Không ai khác….chính là cô bé!
Phải mất vài phút Nim mới lấy lại bình tĩnh để nhìn trực diện chân dung của mình. Cái ảnh này được chụp lúc Nim đang ngồi một mình ở ghế đá
ngoài sân sau của trường. Sở dĩ cô bé biết được điều đó là vì cảnh vật
trong bức tranh thấp thoáng những chậu hoa thủy tiên cùng mấy hàng đồng tiền – những loài hoa đặc trưng ở sân sau – nơi cô bé thường hay tới
mỗi khi thấy buồn lòng. Gương mặt Nim trong ảnh là một gương mặt buồn,
đôi mắt cô bé đang nhìn xa xăm vào khoảng không bao la trước mặt. Nhưng tại sao Devil lại chụp được bức ảnh này, chụp bao giờ??? Và vì sao lại treo nó trong phòng, đóng khung kĩ lưỡng và đậy lại bằng chiếc rèm
này???? Những thắc mắc lại bủa vây trong đầu khiến Nim vừa xúc động vừa bối rối. Tâm trạng cứ hỗn độn cả lên….
Tiếng chuông báo hiệu 10h sáng của chiếc đồng hồ cổ trong phòng đưa Nim trở lại với thực tại. Cô bé vuốt trán gạt đi những giọt mồ hôi rồi bước xuống giường và tiến ra khỏi phòng. Trước khi đi, Nim còn ngoái đầu
nhìn lại tấm rèm kì lạ, nơi mà đằng sau đó là hình ảnh của chính mình….
………………………………….
Xuống tới phòng khách, quản gia nhìn cô bé mỉm cười:
- Xong rồi phải không cô chủ? Chúng ta đi thôi!
Nim gật đầu.
Nhưng người ta thường bảo: Oan gia ngõ hẹp! Những kẻ không hạp nhau
thường hay chạm mặt nhau vào những thời điểm then chốt của vấn đề…
- Cô làm gì ở nhà tôi thế này? – Nhã Trúc đứng ngay trước cửa phòng khách, trợn đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn tức giận.
Nim khựng lại. Mỗi lần đối mặt với cô gì ghẻ là cô bé lại thấy khó chịu. Có cái gì đó giả tạo và cực đoan trong cách cư xử của Nhã Trúc.
Quản gia tinh ý nhanh chóng chạy lại đứng trước Nim rồi cười xuề xòa:
- Bà chủ đã về đấy ạ! Mong bà chủ đừng giận, cô Đỗ Quyên đến đây là theo lệnh của cậu chủ!
- Cái gì??? Trình Kha sai nó tới hả??? Tại sao chứ???? – cô ta điên tiết rít lên.
- Dạ vì hiện tại cậu chủ đang bị thương nên không tiện làm việc….
Quản gia chưa nói hết câu thì Nhã Trúc đã “nhảy vào họng”:
- Ông vừa nói cái gì??? Trình Kha bị thương ư???? Khi nào thế???? – thái độ cô gì ghẻ hết sức hoảng hốt, đánh rơi cả chiếc túi xách xuống nền
đất, khuôn mặt Nhã Trúc biến sắc.
- Ơ! Tôi tưởng ông chủ đã nói với bà chủ rồi chứ??? Ngay lúc cậu chủ
được đưa vào bệnh viện thì tôi đã báo cho ông chủ rồi! – quản gia đầy vẻ ngạc nhiên.
Nhã Trúc đứng chết lặng, bặm môi tỏ sự tức giận cực độ. Lúc này Nim mới để ý là trên tay cô ta có bế một đứa nhỏ nữa, tầm 1 tuổi, nhìn rất đáng yêu và kháu khỉnh. Chắc là con trai của Nhã Trúc vì có lúc Nim nghe lũ bạn đồn rằng cô ta “nhờ” có thai với ông tổng nên mới được làm dâu nhà này! Thằng bé cũng khá giống Devil, nhất là đôi mắt, máu mủ đúng là
hơn, anh em một nhà nên giống nhau là chuyện thường.
Sau vài phút, cô ta mở điện thoại rồi nói rất nhanh:
- Đem xe đến chở tôi vào bệnh viện ngay!
Xong xuôi đâu đấy, Nhã Trúc bồng đứa nhỏ quay lưng tiến ra cổng. Trước
khi đi cũng không quên ngoái đầu nhìn Nim một cái thật sắc. Nhưng dù sao cô bé cũng thấy được sự lo lắng của cô dì ghẻ dành cho Devil….Chợt cô bé thấy có cái gì nghẹn nghẹn trong lòng….
Sau khi bóng Nhã Trúc khuất sau chiếc cổng sắt, ông quản gia thở nhẹ một cái rồi quay sang nói với Nim:
- May thật! Chúng ta đi thôi cô chủ!
…………………………………..
Theo tờ giấy ghi địa chỉ mà Devil đưa hồi tối, chiếc xe chở Nim ra ngoại ô thành phố rồi dừng lại trược một ngôi nhà tầng trệt nằm tách biệt
với cái ồn ào nhốn nháo của chốn đô thị phồn hoa. Nim mở cửa xe bước
ra, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt Nim khiến cô bé ngỡ ngàng xen lẫn
thích thú! Một căn nhà được bao quanh là những giàn hoa giấy màu đỏ
tươi giống y như giàn hoa giấy trước cổng nhà Nim ngày nào. Ngoài hoa
giấy còn có khá nhiều loại hoa khác nữa. Căn nhà như một vườn thần tiên của mẹ thiên nhiên vậy. Sau một hồi ngẩn ngơ, Nim mới bước lại phía
chiếc cổng thấp bằng gỗ. Ở đây không có chuông thì phải, cô bé ngước
mắt nhìn vào bên trong. Quản gia đứng bên cạnh cất tiếng…
- Có ai ở nhà không ạ????
Một phút sau, bóng dáng một người phụ nữ trung niên bước ra. Bà ta dừng lại trước cổng, đưa đôi mắt đầy hiền từ nhìn Nim và những người đi cùng cô bé.
- Chúng tôi đến đây theo lời dặn của cậu chủ Thái Trình Kha! – quản gia mỉm cười giới thiệu.
Mắt người phụ nữ sáng lên rồi gật gật đầu. Từ nay đến giờ Nim vẫn đứng
yên quan sát bà ấy. Quả thật có cái gì đó ở người phụ nữ này khiến Nim
thấy gần gũi đến kì lạ….Và có cái gì đó ở bà ta rất giống Nim….
Chiếc cổng được mở nhẹ ra, Nim bước vào. Chợt cô bé khựng lại khi thấy quản gia và những người đi cùng mình vẫn đứng ở ngoài.
- Thưa! Cậu chủ căn dặn chúng tôi không được vào trong, phải đứng đây đợi cô chủ ạ! – quản gia giải thích.
Nim ngớ người ra tự hỏi vì sao. Nhưng cái nắm tay nhẹ nhàng của người phụ nữ khiến Nim quay lại nhìn….
( Đi vào thôi nào con!)
Nim nhìn sững….Bà ấy…bà ấy cùng bị câm giống Nim sao???????????